Không Thị Tẩm? Chém!
Lam Ngả Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25
gia. Dân chúng các quốc gia sớm đã không phải người nguyên quán, ở mãi một chỗ,
Điền Bỉnh Thanh tỏ vẻ cực kỳ nguyện ý cùng ta đi ra ngoài cung tìm hiểu, ta kỳ
Phượng Triêu Văn ngẩng đầu nhìn ta, lại cúi đầu bận rộn.
tuyệt: “Xe ngựa ta ngồi đã chật... Ngồi chật...” Nói nhanh nhẹn nhảy xuống xe
chuẩn bị xin phép nghỉ trở lại Hàn quản lý sản nghiệp tổ tiên.
sinh đang khẩu chiến với đám nho gia, đại giảng phúc lợi
này khóc không ra nước mắt... Vụng trộm ngẩng đầu nhìn, nghênh tiếp một đôi mắt (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong mấy chục năm này, thiên hạ các nước đánh tới đánh lui, tổng không có một
Hắn tự tay sờ lên trên mặt ta, lạnh buốt thấm vào người, ta thoáng cái bừng (đọc tại Nhiều Truyện.com)
ăn ngoài cung có mấy ngày, lại có thể khiến một người ngôn từ chất phác biến
Khi đó ta quên quá khứ, nhìn không tới tương lai, thứ có thể tin tưởng, chỉ có
tỉnh, khẽ run rẩy, xoay tay lại liền sờ lên cổ hắn, thấy hắn bị lạnh rùng mình
thế oai hùng như tùng, chẳng hề run rẩy, quả nhiên làm cho người tán thưởng.
Cũng may hương vị món ăn đầu bếp Đông cung làm vô cùng hợp khẩu vị, vừa cay vừa
... Ngày hôm qua ta không nên tốt bụng ngăn cản, nên mặc kệ hắn đi cánh đồng
chỉ cảm thấy chút không khí trong lồng ngực dần dần mỏng manh, nhịn không được
chuyển ổ.
gió tuyết hoang vu mà tìm kiếm cái lò sưởi tay!
khác thường, nội tâm ta có chút thất vọng —— ăn cùng loại cơm uống cùng loại
Khóe môi hắn hơi cong, lại dặn dò người trong cung chuẩn bị thêm vài cái cầu
tiên và nhà tổ ở nước Hàn, nghe nói thái tử điện hạ đã bình định Hàn, hắn đang
Chiêu này của Phượng Triêu Văn thật rất là độc ác.
nội cung, lại có nhiều ngọn đèn băng (bên ngoài là băng, bên trong chứa đèn)
này mới vào trong nội cung tham gia tiệc tối đi.
Thời điểm đến Tết, Phượng Triêu Văn hầu như ở trong hoàng cung, hắn từng muốn
Trên đường về nước, ta cùng với Phượng Triêu Văn ngồi chung một chiếc xe ngựa,
Ánh mắt hắn tối lại, lại cười, sờ sờ đầu của ta: “Ngươi quả nhiên bị nện hỏng
một cái, không khỏi cười ha ha.
năng này chiếm đa số —— ta vừa bước vào địa giới nước Tề liền hận không thể tự
Điền Bỉnh Thanh ở bên cạnh ta chỉ vào một đôi đèn cá màu đỏ bên cạnh, cười hì
Nhưng ngày hôm sau chờ ta thức dậy liền hối hận quyết định l* m*ng của hắn.
Tuy ta không biết vị hoàng đế Đại Trần kia, nhưng ta rất đồng tình hắn!
“Điện hạ sớm!” Không phải không thừa nhận: có một lồng ngực ấm áp dày rộng có
—— ừ, mọi việc chạy theo lý tưởng cao thượng để giải phóng cá nhân, luôn làm
ngoài tưởng tượng.
trường chuyển biến thành một người nhiệt huyết ngôn từ sắc bén?
Cả chưởng quầy cũng kéo tay áo lau nước mắt, thắm thiết hoài niệm sản nghiệp tổ
thật kh*ng b* như vậy...
thật hi hữu.
đạp tuyết chạy đi, cũng thấy yêu cầu này có chút làm khó người, vội vàng tỏ vẻ
thời gian vui vẻ trước mặt, cùng với người trước mắt này, còn có lồng ngực sau
thôi, hình như là tiết mục mới có...”
thể dựa vào, thật là cách sưởi ấm tốt nhất.
lưng ấm áp đến làm ta muốn lặng lẽ rơi lệ trong lúc ngủ mơ.
luôn ly loạn hợp tan, tìm kiếm nơi chốn có thể yên thân mà sống.
ngày đêm cùng nhau, cái này vốn cũng không có gì to tát. Trong nửa năm này ta
mãi chưa tìm được nguyên nhân, âm thầm đoán rằng ước chừng là trước kia ta đã
hung hãn, cho nên thay đổi thời tiết lại chẳng ảnh hưởng bao nhiêu, cho dù hắn
trước mặt ta.
ngủ?”
đang chờ ta sao?”
thường nửa đêm mới có thể nhìn thấy bóng dáng.
Thiếu lồng ngực dày rộng ấm áp, mùa đông khổ sở hơn một chút.
làm chuyện gì ngu dại làm cho hắn bật cười, cho nên mờ mịt, chỉ nhìn chằm chằm
Không lâu sau, chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần, khi ta quen với cái lạnh
Phượng Triêu Văn mang theo chút ít trầm khàn: “Tỉnh?”
Ta nghĩ, chắc do Đại Tề rét lạnh, nữ tử không dễ qua mùa đông, tổng yếu tìm cái
của Phượng Triêu Văn, một đầu đâm vào ổ chăn, không chịu đi ra.
buông lỏng lười biếng, trên người có hương rượu nhàn nhạt, “Tiểu Lang vừa rồi
lồng ngực ấm áp dày rộng để dựa vào khi đông tới.
nước mặc cùng loại quần áo, vì sao nhiệt độ khác biệt lớn như vậy chứ?
đối làm sao có thể ngăn cản bước chân chiến tranh?
chổ ngộ nhỡ ẩm thực không hợp miệng, thật là được không bù mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta xác định ràng cảnh phú quý như vậy ta từng trải qua, bởi vì ăn ở sở dụng
Ta vùi mình trong tẩm cung thái tử của Phượng Triêu Văn, nửa bước cũng không
tiện ngắm ngắm trên người của ta, lại vùi đầu bận rộn. Chỉ là một canh giờ sau,
ăn đến căng bụng, hành lang dưới lầu đang loạn ồn ã. Vũ Khác mặc áo trắng thư
nhanh thôi.
Thân thể bị ôm vào một lồng ngực rộng lớn, mang theo hơi thở ấm áp nhiều ngày
Điền Bỉnh Thanh vốn vừa hầu hạ Phượng Triêu Văn vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi quay
đầu óc rồi, cả việc này cũng quên. Đợi cho mười lăm, toàn thành treo đèn băng,
Khi hai người chúng ta ngồi ở trong quán rượu, khi kêu đầy cả bàn các món ăn,
thực khiến tâm tình ta sung sướng.
rằng ngủ phải đối mặt ác mộng, cũng không cần tỉnh liền quay mắt về phía sự
dẫn ta tiến cung, nhưng bị ta lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt: “Điện hạ, hôm nay hạ
Mới trôi qua có bao lâu?!
ánh mắt hắn, chậm rãi nói: “Chỉ là nhìn đèn băng này cảm thấy có chút lạ lẫm
Điền Bỉnh Thanh tiến đến thu thập công văn đã xem, hắn không đếm xỉa tới, phân
Hắn tiến lên nắm tay ta, đặt trong lòng bàn tay chà xát, cả người mang theo vẻ
Vũ Khác đã từ một thanh niên nguyên bản mặt quan tài lạnh như băng trên chiến
cười nhạo, ta cảm thấy hứng thú với lời lẽ bén nhọn đó, chẳng lẽ ăn cơm ở quán
lớn, mặc dù có thị nữ ở bên ngày đêm hầu hạ, ngộ nhỡ mơ thấy ác mộng bên người
đốt trong sân, ta nhìn xuyên qua những ngọn đèn băng này, chỉ cảm thấy đầu óc
lưng tổng nhịn không được lạnh cả người.
Ta đối với việc này trăm mối vẫn không có cách giải, luôn hợp thời tìm cơ hội
Đại Tề rét lạnh vượt
toát ra một câu: “Điện hạ, nếu không đêm nay ta đến xe ngựa Điền Bỉnh Thanh
Chương 25
tiện gần sát cái tay của hắn, móng vuốt lạnh buốt của ta cảm giác được ấm áp
Thiên hạ quy tâm, có lẽ như thế này đi?
Ta cười hì hì gật đầu, không chút khách khí đem bàn tay lạnh buốt của mình áp
của thiên hạ dân chúng.
lạnh.
sờ sờ tay của hắn khi hắn không phát giác, tỷ như bưng trà dâng nước, thuận
Chỉ tiếc nguyện vọng này quá mức xa xỉ, cả ông trời cũng không thể đáp ứng, ta
đẹp ảo mộng trước mắt, ta cũng chưa từng thấy qua.
mỹ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, sải bước mà đi, rất nhanh liền đến
lúc yên tĩnh. Chịu đủ nỗi khổ chiến tranh cũng không phải là dân chúng một quốc
đầu hướng ta nháy mắt, nghe lời ấy toàn thân run rẩy, lắc đầu liên tục cự
hì giảng phương pháp chế luyện, ta hoảng hốt nhìn hắn, thanh âm sắc nhọn của
là đạo nghĩa trường tồn, cả tiểu nhị ở quán rượu đều nghe đến sáng ngời có
choáng váng.
tới thu thập rửa mặt.
Tiếc nuối duy nhất chính là hắn đi rồi ta lại phải một mình ngủ trên giường
tuyệt, thẳng đến có lần Vũ Khác tới gặp Phượng Triêu Văn, hết sức châm chọc
Phượng Triêu Văn cũng không nói thêm cái gì, vén chăn lên gọi Điền Bỉnh Thanh
Thủ đô Đại Tề vườn ngọc lạnh lẽo, sắc bạc bao trắng, đẹp thì đẹp thật, chỉ là
cho người ta sùng kính!
Ta nghĩ, chẳng còn lâu nữa, vị hoàng đế Đại Trần quốc kia chắc cũng thoái vị
Không biết là thân thể của ta có vấn đề, hay là não có vấn đề —— kỳ thật khả
tỉnh, chợt lóe lên, còn không kịp bắt lấy, liền bị người đánh thức: “Tiểu Lang
cũng tìm lại một chút cảm giác quen thuộc.
ta lại mang ngươi ra cung đi nhìn một lượt, chắc chắn ngươi sẽ nghĩ ra.”
Cảnh tượng như vậy, ta chẳng hề cảm thấy chút gì quen thuộc!
đối diện với một mảng da lớn sát mắt vẫn ngốc trệ.
tiểu thái giám giống như ở bên tai, một khắc này giống như có mộng bị bừng
Sức mạnh dư luận có đôi khi là không thể đo lường, chỉ dựa vào vài người phản (đọc tại Nhiều Truyện.com)
chịu đi ra ngoài. Sau khi hắn về nước có nhiều việc cần phải xử lý, thường
thần, hai mắt tỏa ánh sáng, hận không thể vứt bỏ khăn đi giải phóng dân chúng
Điền Bỉnh Thanh vẻ mặt cảm kích ôm một xấp công văn dày đặc xoay mặt tìm người
đang nghĩ gì?”
chặt vào cổ hắn, thấy hắn lạnh đến cứng đờ, vui mừng cười ha ha.
thành miệng bén lưỡi nhọn?
Thái tử anh vũ bất phạm ở giữa vạn quân, lại cũng có thể lộ ra vẻ mặt như thế,
không có một thân lông thú dày, khoác áo khoác đi ở trong đống tuyết cũng là tư (đọc tại Nhiều Truyện.com)
thật cảm thấy là hắn thèm ăn...
Chuyện này nói tiếp có chút mất mặt.
Điền Bỉnh Thanh khổ nghiêm mặt đứng ở ngoài xe ngựa, có chút rụt cổ lại không
Thực ra ta cảm thấy, tay nghề đầu bếp Đông cung có phần hợp khẩu vị của ta, đổi
Nghe nói nữ tử Đại Tề kết hôn sớm, giống ta ở tuổi này còn chưa có hôn phối
Ta liếc nhìn trời băng đất tuyết bên ngoài xe ngựa, đội thân vệ của thái tử đang
run rẩy trước khi ngủ, trong mộng hướng chỗ ấm áp dựa vào, sáng sớm tỉnh lại
Đại Trần ở dưới thống trị nước sôi lửa bỏng của bạo quân!
phó: “Đưa lò sưởi tay tới.”
quan đang tự kiểm điểm cử chỉ hoang đường trước kia, về lý nên ở Đông cung tu
thân dưỡng tính!”
mình hóa thân cầm thú, toàn thân đều mọc thêm lớp lông dày rậm, để chống đỡ rét
Ngược lại, thái tử điện hạ Phượng Triêu Văn, ước chừng chính là một cầm thú
đi mất.
chỉ có thể đưa thân vào trong hầm băng Đại Tề tiếp tục bị đông lạnh.
cũng chưa từng cảm thấy lạ lẫm, nhưng vật trong suốt sáng long lanh đến xinh
Đám thư sinh kia đối với chiến tranh tàn bạo và chuyện hao người tốn của cực
ta rất nóng, cũng không cần lò sưởi tay gì đó.
cũng có người lay tỉnh, để tránh cho ta lâu dài sa vào ác mộng, nhưng phía sau
Ta nhìn thân ảnh cao lớn của Phượng Triêu Văn ở trong xe có áp lực mười phần,
Phượng Triêu Văn bị ta sờ lạnh, đầu đang chôn ở trong công văn nâng lên tùy
Điền Bỉnh Thanh cùng ta ăn cơm tất niên, ở hành lang nhìn ánh lửa xa xa trong
tươi, khiến ta mơ hồ cảm thấy trước kia thường ăn món ăn như vậy, cuối cùng
binh công Trần, kỳ thật cũng là một sự kiện rất không được hoan nghênh a.
quá mức lạnh lẽo.
Điền Bỉnh Thanh nhiều lần dụ dỗ ta ra ngoài đi đi lại lại, đều bị ta kiếm cớ cự
Ta cảm thấy hắn gọi tiểu Lang ẩn chứa vẻ chế giễu nói không nên lời, chính là
phượng xán lạn, không biết là có phải vì vừa tỉnh ngủ hay không, thanh âm
với hắn cùng giường mà ngủ cũng bình an vô sự. Nhưng sáng sớm hôm nay tỉnh lại,
truyền đi.
bình tĩnh lau dấu nước miếng trước ngực Phượng Triêu Văn, mỉm cười chào hỏi:
Phía dưới đèn băng, xa xa có một nam tử thân hình cao lớn đứng, ngũ quan tuấn
“Chưa tỉnh! Khẳng định lại mơ ác mộng!” Đẩy đẩy khuôn mặt đen muốn g·i·ế·t người
Ta khẽ di chuyển khỏi chỗ đang dán mặt vào, nhìn vệt nước dãi trên da thịt như ngọc
Vũ Khác kích động, cho rằng bọn họ là lớp người quê mùa, thực chất đem binh
Ta bị dọa đến hung ác rồi, chỉ cảm thấy tiếng lòng hung hăng nhảy, bối rối đáp:
chán ghét, cực lực dùng ngôn từ phản đối, ta cho rằng Phượng Triêu Văn xuất
nhất thống thiên hạ, dân chúng sẽ không chịu nỗi khổ chiến tranh hy sinh, chính
chưa quên, ban đêm ngủ cực kì ngọt ngào, cả ác mộng đều không tới, nhưng ta thà
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.