Không Thể Thành Người Yêu
Bản Lật Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Phiên ngoại 17
“Thông Thông, sao càng lớn càng bám mẹ thế?”
“Hai đứa lên xe đi.” Anh mở cửa xe ra, cầm ô để hai đứa nhỏ lên trước, rồi mới gập ô ngồi vào trong xe.
Khúc Tư Tiệp mím môi, lầu bà lầu bầu: “Con có đúng là con bố không vậy?”
“Đúng rồi, bên mẹ trời vừa mới sáng đấy.” Trịnh Bảo Châu cầm điện thoại gật đầu với cậu, sau đó thấy Khúc Tư Mẫn cũng chen tới, “Mẫn Mẫn.”
Khúc Tư Mẫn lắc đầu: “Mẫn Mẫn không bị ướt, nhưng anh bị ướt cả rồi.”
Hai đứa hẳn đều có ô, nhưng lúc này chỉ có Khúc Tư Tiệp cầm ô, dắt tay Khúc Tư Mẫn đi trong sân. Ô trẻ em không có bao lớn, Khúc Tư Tiệp đem hơn phân nửa cái ô che trên đầu em gái, sợ em bị ướt, còn một nửa người mình lại mắc mưa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vốn đã bàn với hai đứa nhỏ sẽ ăn gì, Khúc Trực cũng không muốn thất hứa. Nếu chỉ là trời mưa còn dễ, nhưng giờ Khúc Tư Tiệp ướt cả quần áo, không xử lý sẽ dễ sinh bệnh.
“Chị thấy ông bố này trông cũng đẹp trai, sao vợ anh ta nỡ bỏ anh ta với hai đứa bé nhỉ?”
Khúc Trực nhíu mày, chờ hai đứa đi ra, liền dùng cái ô to trên tay mình che cho Khúc Tư Tiệp: “Thông Thông, ô của con đâu?”
“…… À, là vậy hả, nam chủ nội nữ chủ ngoại, cũng tốt.”
Khúc Tư Tiệp kịch liệt phản bác: “Em mới lớp 1, sao làm bài lớp 6 được!”
Khúc Tư Tiệp không ngờ cô bé thật sự đã đọc sách lớp 6, vậy về sau có thể để em gái phụ đạo mình được thật?
Khúc Trực: “……”
Nấu xong bữa trưa, anh vào phòng Khúc Tư Tiệp ngó qua. Rốt cuộc cậu nhóc cũng làm đúng bài đó, những bài còn lại cũng làm bảy, tám phần.
Khúc Trực nghe đến đó, nhịn không được xen mồm: “Chị này, hay là chị đổi chồng đi.”
Anh đặt bữa sáng lên bàn, kéo ghế dựa ngồi xuống: “Không phải nói với con rồi à? Cuối tuần sau.”
“Bố ơi, con cầm sách bài tập tới rồi này.” Khúc Tư Mẫn đẩy bài tập mình đã làm xong tới, Khúc Trực cầm lấy lướt qua một lượt, đáp án đúng hết, nhưng mấy bài vẫn chưa phải cách làm đơn giản nhất.
“Nghe ạ!” Khúc Tư Tiệp và Khúc Tư Mẫn đều nói mình nghe lời bố.
Khúc Trực nói: “Được, quyết định vậy nhé, chờ mẹ về, nhà mình lại đi ăn.”
“Lúc làm bài tập gọi bố, bố ngồi cạnh con.”
Khúc Trực hừ một tiếng: “Lúc con thi bố cũng có ở đâu, sao không thấy con làm được hả.”
Khúc Tư Mẫn biết bố muốn đưa Khúc Tư Tiệp vào bệnh viện, kéo góc áo bố nói: “Bố ơi, Mẫn Mẫn đi cùng bố.”
Khúc Tư Tiệp ở bên cạnh cười ha ha: “Bố ghen chính là người ta mươi chín tuổi đó!”
Khúc Trực không đồng ý: “Mẫn Mẫn ngoan, không biết bao giờ bố với anh mới được về, con ở nhà ngủ cho ngoan được không?”
Khúc Trực ở bên cạnh cười một tiếng: “Mẫn Mẫn rất nghe lời, Thông Thông thì chưa thấy đâu.”
Ba người hôn gió xong, Trịnh Bảo Châu mới hỏi một câu: “Thông Thông, Mẫn Mẫn ở nhà có nghe lời bố không?”
Khúc Trực giật giật khóe miệng: “Cái gì mà già thế rồi?”
Chương 92: Phiên ngoại 17
Khúc Tư Mẫn kéo vạt áo anh mình, nhỏ giọng bảo cậu: “Anh ơi, anh đừng chọc bố, bố hay ghen lắm đó!”
Khúc Tư Mẫn ở bên cạnh nắm tay anh an ủi: “Anh đừng sợ, không đau không đau.”
Hai anh em cũng tạm biệt Trịnh Bảo Châu, xong mới lưu luyến cúp điện thoại.
“Ăn rồi ạ, cũng ngủ trưa rồi!” Cậu nói, nhìn bối cảnh phía Trịnh Bảo Châu, “Mẹ vừa dậy ạ?”
A, đồ người lớn quỷ kế đa đoan!
Trong sân trường đa số trẻ con đều che ô, cũng có những bạn không mang ô đội cặp sách trên đầu, từ bên trong chạy vụt ra, sau đó được bố mẹ đón đi.
“……” Khúc Trực bắt đầu nghĩ lại, phải chăng hôm nay hơi quá đáng với con.
Khúc Trực duỗi tay sờ đầu cô bé, hỏi: “Mẫn Mẫn làm hết bài tập rồi à?”
Khúc Trực gật đầu nói: “Sắp về đến nhà rồi.”
Khúc Tư Tiệp bẹp bẹp: “Con nhớ mẹ, bố không nhớ mẹ ạ?”
Chờ đến anh đi rồi, Khúc Tư Tiệp mới liếc em gái, nhỏ giọng hỏi: “Mẫn Mẫn, em xem bài này, em biết làm không?”
Em gái đáng yêu hơn bố nhiều!
“Chờ mẹ về, con bảo mẹ mang con đi tìm bố ruột!”
“Ừm, không thì tốt.” Trịnh Bảo Châu nhìn anh cười một cái, Mọng Nước lại xáp lại kêu meo meo. Trịnh Bảo Châu cũng chào Mọng Nước, rồi nói với họ: “Mẹ phải dậy chuẩn bị, hôm nay còn có lịch trình.”
“Meo ~” Mọng Nước trong vòng tay anh kêu một tiếng, Khúc Trực đặt nó xuống sàn phòng khách, để Khúc Tư Mẫn ôm nó đi.
Chờ tiêm xong, lấy thuốc thì cũng đã khuya, Khúc Tư Mẫn buồn ngủ sắp không mở nổi mắt. Khúc Trực lái xe, hỏi cô bé một câu: “Mẫn Mẫn, còn cố được không?”
Trịnh Bảo Châu nhìn con gái đáng yêu như vậy thì muốn ôm một cái, bất đắc dĩ qua màn hình, chỉ có thể cho con gái một cái hôn gió. Khúc Tư Mẫn và Khúc Tư Tiệp học cô, cũng nhìn màn hình gửi hôn gió cho cô.
Khúc Trực: “……”
Khúc Trực vừa lòng gật đầu: “Con lấy lại đây bố xem.”
Khúc Tư Tiệp bắt đầu biểu đạt ý kiến trọng yếu về phương thức giáo d·ụ·c của Khúc Trực: “Bố dạy trẻ con như vậy là không đúng! Em mới hơn 6 tuổi, nên làm những việc của các bạn 6 tuổi..”
“Thấy chưa!” Khúc Tư Tiệp vênh váo tự đắc nhìn về phía Khúc Trực.
Vì có phim điện ảnh triển lãm và cả đề cử, lần này cô và đoàn làm phim sẽ ở nước ngoài khá lâu
Vào đầu xuân, Trịnh Bảo Châu nhận thiệp mời của ban tổ chức, ra nước ngoài tham gia liên hoan phim.
Khúc Trực lại nhíu mày, mở sưởi trên xe lên: “Mẫn Mẫn, quần áo anh ướt hết rồi, hôm nay chúng ta không ăn cơm ở ngoài nữa, chờ mẹ về mình lại cùng đi ăn, được không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vâng.” Khúc Tư Mẫn thả mèo xuống, về phòng lấy sách bài tập. Mọng Nước tự động nhảy lên người Khúc Trực, nằm trên đùi anh kêu meo meo.
Khúc Trực: “…………”
Bác sĩ thấy cậu bé rúc vào lòng Khúc Trực, không nhịn được nói nhỏ một tiếng: “Đàn ông con trai mà sợ tiêm, sẽ bị em gái cười cho đấy.”
“Anh là con trai, mắc mưa tí cũng không sao!”
Ăn cơm xong, Khúc Tư Tiệp đã bị ép đi làm bài tập, Khúc Trực ngồi canh bên cạnh. Ngồi một lát, liền phát hiện chuyện này không tốt cho tim mạch.:) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khúc Tư Tiệp: “……”
Khúc Tư Tiệp cởi áo khoác cởi ra để một bên, vừa lau nước trên mặt vừa hỏi Khúc Tư Mẫn: “Em có bị ướt không?”
Ăn xong hai anh em ngủ trưa, buổi chiều dậy Khúc Trực cuối cùng đại phát từ bi, không bắt Khúc Tư Tiệp làm bài nữa, cho cậu và Khúc Tư Mẫn chơi ở phòng khách.
Giọng điệu như đang nói “Anh giai, mau sờ em”.
Khúc Trực: “……”
Khúc Tư Tiệp tiếp tục lầu bầu: “Chẳng lẽ bố chưa bao giờ nghi ngờ à? Bố với em rõ ràng đều thông minh thế mà.”
“Bố già thế rồi, vẫn còn bám mẹ!” Khúc Tư Tiệp thành công phản dame.
“Cũng chưa chắc, đề bố phụ đạo cho em đã vượt cấp rồi.”
“Con chắc chắn là con của mẹ, mẹ cho con xem ảnh lúc mẹ bầu con!” Khúc Tư Tiệp tuy còn bé, đầu óc cũng không thông minh bằng Khúc Trực, nhưng trong vấn đề nguyên tắc này, cậu vẫn tranh đấu đến cùng!
Khúc Trực: “……”
Trước khi tiếng chuông tan học vang lên, quả nhiên trời đã đổ mưa, Khúc Trực lấy ô trong xe ra, xuống khỏi ghế lái bung ô.
Các bà mẹ đi qua chỗ đó, sẽ nhìn Khúc Trực mấy lần, còn có người nhỏ giọng rì rầm.
Nếu bỏ qua chuyện bài tập, đôi khi anh lại thấy Khúc Tư Tiệp phi thường thông minh.
Có đôi khi cậu cảm thấy em gái còn hiểu chuyện hơn bố.
Anh cảm thấy hôm nay anh phải dạy dỗ thằng nghịch tử này mới được.:)
Khúc Tư Tiệp nói: “Trong lớp có mấy bạn nữ không có ô, con liền đưa ô cho các bạn mượn.”
“……” Khúc Trực không ngờ rằng, Khúc Tư Tiệp giờ lại hắt nước bẩn lên người mình, “Bố nói con ngốc khi nào? Nhưng con, nói bố không phải bố ruột, còn muốn mẹ mang con đi tìm bố ruột đúng không?”
Trịnh Bảo Châu nhìn sang Khúc Tư Mẫn, Khúc Tư Mẫn suy nghĩ một chút, nói với Trịnh Bảo Châu: “Mẫn Mẫn không nghe thấy.”
“Ai biết, có chồng biết chăm con như vậy, em nằm mơ cũng phải cười tỉnh.”
Khúc Trực nhìn cậu một cái: “Trên mạng? Bố thấy con lên mạng nhiều quá đấy, hôm nay con không được lên mạng nữa.”
Mặc dù Khúc Trực xử lý đã rất kịp thời, nhưng đến tối Khúc Tư Tiệp vẫn hơi sốt. Khúc Trực không dám chần chừ, chuẩn bị đưa con đi bệnh viện khám: “Mẫn Mẫn, con ở nhà ngủ một mình được không?”
Xem Khúc Tư Mẫn làm bài tập, thì hoàn toàn không có vấn đề.
Khúc Trực nói: “Đây không gọi là mách lẻo, đây gọi là kịp thời báo cáo tình hình học tập thực tế của con cho mẹ biết.”
“Mẫn Mẫn ăn lần sau cũng được.”
Khúc Trực sửa cậu: “Mẹ con cũng thông minh hơn con, năm đó mẹ con nhảy thẳng từ lớp 3 lên lớp 5 đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mấy câu này có cách làm đơn giản hơn.” Khúc Trực cầm bút đỏ viết công thức cạnh đề bài cho Khúc Tư Mẫn, để cô bé tự suy nghĩ. Chỉ bài cho con gái xong, anh thấy Khúc Tư Tiệp vẫn nhìn mình chằm chằm, mất kiên nhẫn nhướng mày: “Thế nào, vẫn chưa giải được à? Hay là để Mẫn Mẫn xem giúp?”
“Mẹ!” Khúc Tư Tiệp chen ra trước ống kính, để mẹ nhìn thấy cậu, “Mẹ ơi Thông Thông đây!”
“…… Hừ, không cần, tự con làm!” Khúc Tư Tiệp lại quay đầu đi giải đề, Mọng Nước còn cuộn mình trên đùi Khúc Trực, meo một tiếng, như nhắc nhở anh mau mau vuốt lông cho nó.
Cuối tuần này là mẹ về rồi, tinh thần của Khúc Tư Tiệp cũng tươi hơn hai ngày trước nhiều. Thứ sáu Khúc Trực định dẫn hai đứa ra ngoài ăn cơm chiều, liền tự lái xe đến trường tiểu học đón hai đứa tan học.
Trịnh Bảo Châu vừa nghe vậu nói vậy, liền hỏi Khúc Trực: “Sao anh lại nói Thông Thông ngốc?”
Khúc Trực: “……”
Khúc Tư Tiệp bẹp miệng: “Còn chưa tới cuối tuần sau ạ?”
“Bố lớn tưng đây rồi còn mách lẻo!”
Khúc Trực gật đầu, dắt hai đứa ra chỗ đậu xe.
“Lại viết sai rồi, nghĩ lại xem nào.” Khúc Trực vốn định phạt Khúc Tư Tiệp, bây giờ lại chẳng rõ là đang phạt ai nữa.
Khúc Trực không trả lời, Khúc Tư Tiệp cạnh Khúc Tư Mẫn bỗng nói một câu: “Tối qua em nghe thấy bố gọi điện cho mẹ, còn nói nhớ mẹ.”
“Chị xem, ông bố bên kia mang theo hai đứa nhỏ, khổ thế nhở.”
Khúc Tư Mẫn gắp một quả nhỏ lên đĩa Khúc Trực, nói: “Bố ơi, anh trai trong đoàn làm phim mà anh bảo ấy, con đã nhìn rồi, anh đấy không đẹp trai bằng bố! Chắc chắn mẹ thích bố hơn!”
Khúc Tư Tiệp nói: “Anh trai trong đoàn làm phim ra ngước ngoài với mẹ, trẻ hơn bố mà.”
Khúc Tư Mẫn bình thường đều rất nghe lời anh và Trịnh Bảo Châu, nhưng lần này vẫn túm áo anh không buông: “Bố ơi, Mẫn Mẫn không quấy đâu, Mẫn Mẫn chỉ muốn ở cùng anh thôi.”
Khúc Tư Mẫn lại nỗ lực mở to mắt: “Con có thể!”
Khúc Tư Tiệp và Khúc Tư Mẫn học cùng trường tiểu học, Khúc Trực tới trước cổng trường, nhìn bầu trời xám xịt, hơi lo rằng trời sẽ mưa.
“Vâng đúng, ai nói phụ nữ không thể ra ngoài gây dựng sự nghiệp?”
Trịnh Bảo Châu đi ngày thứ ba, Khúc Tư Tiệp liền bắt đầu một ngày ba lần đúng giờ hỏi Khúc Trực: “Khi nào mẹ về?”
Như sợ mất mặt với em gái, khi tiêm Khúc Tư Tiệp cố nhịn không để mình bật khóc. Khúc Trực nhớ lại bộ dáng quỷ khóc sói tru của cậu khi nhỏ đi tiêm phòng,, không khỏi cười khẽ một tiếng.
“Ừ, ở bên ngoài chú ý an toàn, giữ gìn sức khỏe.” Khúc Trực không yên tâm mà dặn dò vài câu.
Khúc Tư Mẫn quay lại kịp lúc, cứu anh cô bé một mạng.
Khúc Tư Tiệp: “……”
Khúc Trực xoa mình nó, Mọng Nước liền thoải mái lật bụng lên. Khúc Trực ngước mắt nhìn Khúc Tư Tiệp ở đối diện, bảo cậu: “Nhìn bố là tính được cái đề này hả?”
Ý bố là gì? Ám chỉ mẹ cũng không phải mẹ ruột cậu phải hơm!
“Con không để em làm hộ đấy chứ?” Khúc Trực hỏi.
Khúc Trực ở phòng bếp làm cơm được phân nửa, Mọng Nước lại không chịu được tịch mịch chạy tới tìm anh. Khúc Trực thấy nó định nhảy vào nồi, dở khóc dở cười mà bắt lấy nó: “Làm gì thế, định biểu diễn tiết mục nồi sắt hầm mèo à?”
Khúc Tư Tiệp: “……”
Khúc Trực lái xe về thẳng nhà, mở cửa xong liền bảo Khúc Tư Tiệp đi tắm thay quần áo. Khúc Tư Tiệp tắm xong ra tới, sấy khô tóc, Khúc Trực cũng làm xong cơm tối.
“Ai nói không phải chứ, chị dẫn con đi viện, chồng chị còn chả muốn đưa đi, còn bảo chị tự đi taxi.”
“Anh đương nhiên không.”
Khúc Tư Tiệp đã sửa câu này ba lần, vẫn sai, trong lòng cũng tủi: “Bố đừng ở đây nhìn con, bố ở đây làm ảnh hưởng con!”
“Thông Thông ngoan, ăn cơm chưa?”
“……” Khúc Tư Tiệp im lặng, không cắn câu, “Con nghe thấy tiếng con gái, nếu không phải mẹ, thì bố đang gọi điện với chị nào? Con sẽ mách mẹ!”
Khúc Tư Tiệp không ngờ cậu còn chưa mách mẹ, bố đã nói bậy cậu với mẹ trước, cuống quít phủ nhận lời buộc tội của Khúc Trực: “Con không có, con đều nghe lời bố làm bài tập cả sáng mà.”
“Thứ sáu mấy đứa có bài kiểm tra phải không? Có kết quả, bố sẽ chụp ảnh gửi cho mẹ, bố nhớ còn còn khoác lác với mẹ, nói mình chắc chắn được trên 95 điểm đúng không?”
Đừng vạch áo của anh trước mặt Bảo Châu chứ?
Trước khi thi đúng là cậu thấy thế thật, nhưng giáo viên ra đề không hợp tác với cậu chứ bộ.
Khúc Tư Tiệp không muốn uống, nhưng bị bố cậu giám sát cậu uống hết cốc nước pha thuốc cảm.
Khúc Trực bình thường để ô trong cặp hai đứa nhỏ, chính là để đề phòng. Chuông tan học vang lên, chẳng mấy đã có từng đợt từng đợt học sinh phi ra cổng trường, Khúc Tư Tiệp tan học đều đi cùng Khúc Tư Mẫn, cậu sẽ đến lớp 1 đón em gái trước, sau đó cùng cô bé đi ra.
Lúc Trịnh Bảo Châu đi công tác, sẽ duy trì gọi điện về nhà hàng ngày, tán dóc hai ba câu với mọi người, có lẽ nội dung cũng không có gì thực chất, thời gian có khi cũng ngắn, nhưng chẳng sợ chị tùy tiện nói mấy câu, đôi bên vẫn thấy rất vui.
Mấy năm nay công viên Tinh Quang xây dựng càng ngày càng hoàn thiện, năm Khúc Tư Mẫn sinh cũng đã xây một bệnh viện, cực kỳ tiện cho người dân trong khu đi khám chữa bệnh.
Khúc Tư Tiệp nói: “Anh không sao, không phải em nói muốn ăn bánh mousse dâu tây ở thiên đường bánh ngọt à?”
“……” Những gì bố nói hôm nay cậu nhớ hết rồi, chờ mẹ về cậu sẽ đi mách.
Trước kia Trịnh Bảo Châu đi nơi khác đóng phim, cũng không thấy thằng bé bám như thế.
Trịnh Bảo Châu đầu tiên là ngớ ra, sau đó khó tin mà nhìn Khúc Trực: “Không thể nào, người ta mới mười chín tuổi mà.”
Không phải cậu chỉ nói anh trai đoàn làm phim trẻ hơn bố thôi à, đó vốn là sự thật mà! Hừ!
Về đến nhà, Khúc Tư Mẫn tự giác đi rửa mặt, thay quần áo xong liền bò lên giường ngủ. Khúc Trực đánh thức Khúc Tư Tiệp, lại cho cậu uống thuốc, dán miếng hạ sốt, xong mới đóng cửa đi xem Khúc Tư Mẫn.
Khúc Tư Mẫn ôm Mọng Nước sà lại nhìn, cặp mày nhỏ khẽ nhăn lại: “Sách lớp 6 có xem qua một chút, của anh hình như là đề nâng cao, khó hơn đề trong sách giáo khoa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khúc Trực quay đầu nhìn cậu một cái, hờ hững nói: “Không phải.”
“Meo ~” Khúc Tư Mẫn ôm Mọng Nước từ bên ngoài đi vào, nhìn thoáng qua Khúc Trực và Khúc Tư Tiệp trong phòng, “Bố ơi, anh ơi, hai người có muốn nghỉ chút không?”
Khúc Trực: “……”
“Buổi tối hai đứa uống ít thuốc, đề phòng cảm mạo.”
Cậu mới vừa nói xong, liền hắt xì một cái.
Tuy Thông Thông đúng là không thông minh, nhưng bố mẹ nói con ngốc con vẫn sẽ bị tổn thương! Thông Thông khi nhỏ bọn họ vẫn luôn che chở đẩy đủ, chỉ hy vọng con có thể khỏe mạnh vui vẻ lớn lên, bây giờ tuy con đã lên lớp 6, nhưng vẫn là trẻ con, nghe sao được những lời nàu!
Khúc Tư Tiệp luống cuống một chút, xong lại ra vẻ bình tĩnh nói: “Con có nói đâu! Không tin mẹ hỏi em, em sẽ không nói dối!”
“Vâng!” Khúc Tư Mẫn gật đầu, mặc áo khoác nhỏ, đi theo bố ra cửa.
“Học sinh không phải nên làm bài tập à?”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Chẳng lẽ em không thấy mười chín tuổi nghe càng dụ hoặc sao?
“……”
Khúc Trực: “……”
Xem ra Thông Thông có gánh nặng anh trai lắm đây.
Trịnh Bảo Châu biết Khúc Trực từ trước đến nay rất dễ ghen, lúc này nhìn anh không nhịn được mà ghẹo vài câu: “Anh không ghen thật đấy chứ?”
“Vậy bố còn mắng con ngốc thì sao!” Khúc Tư Tiệp một giây đỏ mắt, mách với mẹ, “Mẹ ơi, hôm nay con làm bài mãi không đúng, bố liền chê con ngốc.”
Khúc Tư Mẫn ngoan ngoãn nói: “Vâng, bố ơi mình đưa anh về nhà thay quần áo trước đi.”
Khúc Trực: “……”
Khúc Trực: “……”
“Ưm……”
Khúc Trực nói: “Người với người khác nhau, giống như người ta 6 tuổi và con 6 tuổi cũng khác nhau đó.”
Khúc Tư Tiệp: “……”
Ngày thường Khúc Trực đi làm, bác giúp việc sẽ phụ trách nấu cơm và quét tước vệ sinh, cuối tuần Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu sẽ tự xuống bếp, bồi dưỡng tình cảm gia đình, cũng mang theo Khúc Tư Tiệp với Khúc Tư Mẫn làm ít việc nhà đơn giản.
Khúc Trực nhấp môi nghĩ một lát, rốt cuộc vẫn mang con gái theo: “Vậy được, nhưng Mẫn Mẫn phải nắm tay bố, không được chạy lung tung.”
Khúc Tư Mẫn nhìn hai người họ một cái, lại mở miệng nói: “Nhưng mà lúc sáng ăn cơm, anh khen anh trai nhỏ trong đoàn làm phim của mẹ, hình như bố ghen.”
Khúc Trực không hề hoang mang: “Mẫn Mẫn nói là em không nghe thấy, không có nghĩa là con không nói.”
Khúc Tư Tiệp: “……”
Ha hả, xem ra anh vẫn còn nhẹ tay quá.:)
V là thứ sáu, xe tới đón con cực kỳ nhiều, khiến con đường cái đối diện trường tắc kín.
Đang nói, liền đến phiên Khúc Trực. Bác sĩ khám cho Khúc Tư Tiệp, kê một ít thuốc, còn để cậu bé đi tiêm một mũi. Khúc Tư Tiệp sốt mơ mơ màng màng, nghe đến “tiêm” còn phản ứng theo bản năng: “Bố ơi, Thông Thông không tiêm.”
“Đúng vậy, quá nửa là ly dị, thảm.”
Khúc Tư Mẫn ban đầu ở chung phòng Khúc Tư Tiệp, sau này Khúc Tư Tiệp ngày càng lớn, bọn họ mới tách hai đứa ra riêng. Thấy Khúc Tư Mẫn đã ngủ rồi, Khúc Trực hôn một cái lên khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé, rồi đóng cửa về lại phòng của Khúc Tư Tiệp.
“Mẹ.” Khúc Tư Mẫn cũng chào Trịnh Bảo Châu, cười hai mắt cong cong.
Khúc Trực lái xe cũng không mất bao lâu, chẳng mấy xe đã ngừng ở bãi đỗ của bệnh viện. Xuống xe anh một tay ôm Khúc Tư Tiệp, một tay khác dắt Khúc Tư Mẫn đến phòng khám.
Giữa đêm nhưng người khám bệnh không vãn chút nào, hơn nữa gần như đều là người lớn đưa các bạn nhỏ đi khám bệnh. Trước khi tới Khúc Trực đã cho Khúc Tư Tiệp uống một viên nhi thuốc hạ sốt cho trẻ em, khi đến nơi anh lại đưa tay sờ trán Khúc Tư Tiệp, đã không nóng như mới đầu nữa.
Khúc Tư Tiệp nói: “Cũng không chắc, trên mạng bây giờ chẳng đang có trend tiểu c·h·ó săn còn gì?”
Tiếng cười của Trịnh Bảo Châu vọng ra từ điện thoại của Khúc Trực: “Ha ha, Thông Thông Mẫn Mẫn, là mẹ đây.”
“Vâng bố.” Khúc Tư Mẫn tiếp Mọng Nước từ tay anh, tiếp tục sờ mèo.
“Vâng.” Khúc Tư Mẫn gật đầu, “Tối hôm qua làm xong rồi, vừa làm xong đề ôn tập bố đưa đấy ạ.”
Hôm nay chỉ có một mình Khúc Trực ở nhà, anh thấy gần đến giờ, liền đi chuẩn bị làm cơm trưa. Trước khi đi, còn không quên dặn Khúc Tư Mẫn: “Ở đây trông anh con, cho anh tập trung làm bài, không được chơi máy tính.”
“Mẫn Mẫn, chúng ta rửa tay ăn cơm đi.” Khúc Tư Tiệp dắt tay Khúc Tư Mẫn, chạy khỏi phòng, bơ luôn Khúc Trực.
“Thông Thông, cởi áo khoác ra, dùng khăn giấy lau nước trên người trước đi.” Khúc Trực đưa khăn giấy trong xe qua.
Khúc Tư Mẫn cũng nghe thấy lời vừa nãy, nói giúp bố mình một câu: “Bác ơi, bố con không ly dị, mẹ con đi công tác.”
Cách tan học chỉ còn vài phút, phụ huynh ngoài cổng trường đều rục rịch, vì lúc này trời mưa, rất nhiều phụ huynh đang hỏi có thể trực tiếp vào đón con không. Vì an toàn, trường học vẫn không cho phụ huynh vào trường, chỉ cho họ ở ngoài chờ.
Trịnh Bảo Châu gọi video call về, Khúc Trực vừa nhận, Khúc Tư Tiệp đã cầm lego nhảy nhót chạy tới: “Mẹ ơi, mẹ ơi, có phải mẹ gọi không bố?”
Khúc Trực đứng ở cửa, không bao lâu liền thấy Khúc Tư Tiệp và Khúc Tư Mẫn trong đám trẻ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.