Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Không Thể Ngừng Yêu Em

Mạch Ngôn Xuyên

Chương 78

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78


Từ Kính Dư đưa côra ngoài,lúc tới gần cửa thì đưa chài khóa cho cô: “Mở cửa.”

Từ Kính Dư nhàn nhạt mà nói: “Tôi sẽ chuyển tiền cho anh, mặc kệ dùng cách gì anh cũng phải khiến Ứng Hoan nhận số tiền này.”

Ứng Hoan cắn môi, không nói chuyện.

Lênhot search vào lúc ban đêm, Nhan Tịch gọi điện thoạiỨng Trì.

……

Từ Kính Dư nghĩ đến dáng vẻ của cô, nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên: “Muốn em.”

Phóng viên lại hỏi: “Vậy sau khi cậu giải nghệ thìcó tính toán gì không?”

Từ Kính Dư đem người mang vàothang máy, lười nhác ôm vai cô, Ứng Hoan nhìn cửa thang máy phản chiếu bóng dáng, chàng traithân hình cao lớn đĩnh bạt, cao hơn côrất nhiều, làn da màu lúa mạchgợi cảm,đường cong cơ bắt ởcánh tay cong mạnh mẽ lưu sướng, tùy ý rũtrước ngực cô, còn khuôn mặt cô rất trắng, cả người càng tinh tế gầy yếu, thoạt nhìn thật không thể lăn lộn quá mức.

Võng hữu A: Tôimẹ nó vốn dĩ muốn khóc, sau đó lại bị một câu “Anh ta mỗi ngày đều giặt tất” cười đếnmuốn rớt miệng! Này thật sựcũng là ưu điểm sao?

Trên đường, anh gọi điện thoại choỨng Hoan, “Ở nơi nào?”

Cô “a” một tiếng, tay run run, chìa khóa chuyển đượcmột nửa, lại phản trở về. Từ Kính Dư một bên hôn cô, một bên cầm tay cô, chuyển động chìa khóa, cửamở ra, anh ôm cô đi vào.

Ứng Trì rầu rĩmà chui đầu vàotrong chăn, thấp giọng nói: “Dù sao thì cũng đểcho bọn họ đến đây đi, về sau lúc em nhớ đến còn có thể tìm video xem, còn có thể tra tên mình trên Baidu, ít nhất cũng cóchứng cứ chứng minhem từng là quyền thủ.”

Khi kết thúc, Ứng Hoanchôn gương mặt phiếm hồng xuống gối, gối đầu đều ướtrồi, cả người thoạt nhìn rất đáng thương. Từ Kính Dưbế cô lên, để cả người cô ghé vào người anh, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, có chút bất đắc dĩ mà cười: “Ứng Tiểu Hoan, hôm naychỉ một lần, lần sau sẽ không chỉ có như thế này đâu.”

Phỏng vấn tiến vào phần sau, tương đối nhẹ nhàng, hỏi vấn đề bắt đầu có tínhbát quái, mấy vấn đề này tương đối tùy ý, điều tiết bầu không khí, Ứng Hoan liền không quá để ý mấy câu hỏi này, nếu biết phóng viên hỏi cái này cô nhất định sẽ không đồng ý!

Câu lạc bộ rất gần chung cưTừ Kính Dư ở, đi xe chỉ mất năm phút.

Mỗi lúc ấy, anhđều sẽ nhiệt huyết sôi trào.

Chúng takhông hiểu cái gì là thích, cũng không hiểu cái gì là yêu, chỉ có thật sự thích một người, mới có thể hiểu được cảm giác này—— Từ Kính Dư nhìn cô gái trong ngực,muốn bắt nạt, lại luyến tiếc,cô có thể làm thân thểanhnhiệt huyết sôi trào, cũng có thể làm tâm anh mềm mại trongkhoảnh khắc.

Thiếu niên có chút mờ mịt mà nhìn màn ảnh, cậunhư là quét tới cái gì, đáy mắt một lát lại khôi phục thanh minh, thấp thấp mà nói: “Tôivẫn luôn biết sẽ có một ngàynhư vậy, tôikhông biết về sau còn có thể quay lại quyền đài hay không,chị của tôi kể cho tôi nghe về một số vận động viên chỉ có một quả thận,chị nóisẽ đi du học, sẽ trở thành bác sĩ tốt nhất…… Tôi biết chị phí rất nhiều tâm tư, chị muốn tôi nhìn thấy hy vọng”

Mãi cho đến khi thân mật nhất.

Ứng Hoan: “……”

Ứng Trì dừng một chút, nhìn cameras, lại cúi đầu, tự giễu mà cười cười: “Tôi kỳ thật không vĩ đại như các người đã đưa tin, lúc ấy tôi cảm thấy không công bằng, không cam lòng, đặc biệt tuyệt vọng, rất muốn trốn tránh, hiện tại nhớ tới đều cảm thấy hổ thẹn.”

Anh quay mặt đi, nhịn không được chửi nhỏ một câu.

Ứng Trì mặt khôngbiểu tình: “Chị của tôi thích là được.”

“Tầng 16.”

Dương Cảnh Thành: “Chỉ là tìm được bác sĩ nhỏ sẽ đuọctặng kèm tiểu tổ tông.” Anh tacười hì hì nhìn về phía Từ Kính Dư, “Kính Vương, cảm giác như thế nào?”

Khi cô nói những lời này, trong ánh mắt hình như có ánh sáng.

“…… Em không có.”

Phóng viên: “……”

Đinh ——

Nhưng giờ phút này, anhcàng muốnbiến cô thành của mình.

Ứng Hoan dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Chính là bởi vìemhiện tại rấtmê mang, cho nên chịmới muốnở cùng em, chờ về sau em không còn mất phương hướng thì chị mớicó thể yên tâm.”

Ứng Hoan rấtkinh hỉ: “Anhđã trở lại?”

Ứng Hoan: “……”

Võng hữu C: Hâm mộ,em trai và bạn trai đều đẹp trai nhưu vậy, một người dễ thương, một người tràn ngậphormone.

Côngây ngốc.

Phóng viên không ngừng cố gắng: “Cậu ấy đẹp trai, đánh quyền cũng tốt, còn khẳng định có thể tham gia thế vận hội. Cậu không muốn cậu ấy và chị mình ở bên nhau sao?”

……

Võng hữu C: Được, hiện tại nhân dâncả nước đều biết Kính Vương mỗi ngày đềugiặt tất.

Trở về phòng, anh gọi điện thoại choChu Bách Hạo, trực tiếp hỏi: “Ứng Trì giải nghệ, anh định đưa bao nhiêu?”

Ứng Hoan cười một chút: “Anh ấy không cần chị cổ vũ, nếu em không đi thì chị cũng không đi, ở nhà với em.”

Chu Bách Hạo trợn trắng mắt: “Sao cậu không tự đưa đi?”

“Sợ cao?”

Từ Kính Dư giơ tay, ở nàng trên gáy côxoa nhẹ một chút, ngón tay cọ chẹ gương mặtnon mịn của cô, “Qua hai ngày thì phải đi rồi, thắt dây an toàn vào.”

Thạch Lỗi vàTriệu Tĩnh Trung nhịn không được lau nước mắt, Thạch Lỗi khóc lóc nói: “Mẹ nó, tiểu tổ tông còn còn khiến tôi ch** n**c mắt.”

Tới bước này rồi, côcòn có thể nói không sao?

Cô chôn đầu vào hõm vai anh, dán vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: “Từ Kính Dư, em đặc biệt thích anh.”

Phóng viên: “Một bên là mộng tưởng, một bên là sinh mệnh của ba, đây là khảo nghiệm cực kỳ khó đối với lựa chọn của con người,đổilại là bất kỳ ai thì đây cũng là lựa chọn rất khó khăn, có thể phỏng vấn một chút lúc cậu đưa ra quyết định thì có tâm tình thế nào không?”

Cậu vẫnsẽ khổ sở.

Edit: Qing Yun

……

(Ơ, chính là chỉ có thế này thôi, tôi cũng không ngờ nó chỉ có thế này)

Nhưng giai đoạn này, Ứng Trì thật sự vây ở chỗ này đi không ra, về sau liền hủy.

Từ Kính Dư cười cười: “Chờ anhtrở về.”

Ứng Hoan chờ cậu cúpđiện thoại, cô nhịn không được hỏi: “Sao em không cho cô ấy tới?”

“Cũng không phải……”

Phóng viên xem tình huống này, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Từ Kính Dư cũng không cấm d·ụ·c như bên ngoài đồn đãi? Bằng không sao em vợ lại phản cảm với cậu ta thế này?

Ứng Trì nghĩ nghĩ, nói: “Anh ta mỗi ngày đều giặt tất.”

“Vâng.”

Từ Kính Dư xoay ngườiquay lại ngăn chặn cô, Ứng Hoan cố nhìn đồ vật trên tay anh, loáng thoáng thấy rõhai chữ: Bôi trơn……

Lưu Sưởng ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, bỗng nhiên cảm thán: “Về sau, tìm bạn gáithì phải tìm người giống bác sĩ nhỏ, nghe lời, ngoan ngoãn, còn sẽ dỗngười……”

Thạch Lỗi cùng những người khác sửng sốt một giây, đồng thời cười ầm lên, Thạch Lỗivỗ đùi: “Ha ha ha ha ha ha! Kính Vương, cậu cũng có hôm nay!”

Võng hữu F: Đau lòng TiểuTrì, gàokhóc! Đẹp trai như vậy! Không đánh quyền, kia tới giới giải trí đi! Chị sẽ theo em!

……

Võng hữu B: Cảm giác chị gái này rất tuyệt, trước kia còn bị cư dân mạngcông kích, nói cô ấyxấu, hiện tại vả mặt sao? Ảnh chụp và video quay sát mặt vậy mà vẫn rất trắng, rất xinh đẹp, cười rộ lên thật ngọt! Hơn nữa thoạt nhìn tính cách siêu tốt.

Đêm trước ngày thi đấu, Ứng Hoan ghi lại một đoạn videorồi gửi choTừ Kính Dư.

Ứng Hoan còn phảiđi làm thêm, có đôi khi côkhông kịp thìChung Vi Vi liền trực tiếp qua đi tìm Ứng Trì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cônhư thế nào cũng không nghĩ tới,chuyệnỨng Trì quan tâm chính là cái này, nhịn không được cười: “Có tiền, chỉ là cụ thể nhiều hay ít thì chịkhông hỏi.”

Từ Kính Dư: “……”

Anh dán đến, cúi người hôn cô: “Sợ sao?”

Từ Kính Dư xem video hơn mười lần, sau đó gọi điện thoạicho cô. Khi đó Ứng Hoan mới từ câu lạc bộ trở lại phòng ngủ, côđi đến ban công, đóngcửalại, chuyển được điện thoại, thanh âm của anh mang theo chútlườibiếng: “Lấy được vé vào cửa thì có khen thưởng không?”

Ứng Hoan sờ sờ đầucậu, không nói cái gì nữa.

Chu Bách Hạo: “Ừ.”

Ứng Trì nhíu mày, thấp giọng nói: “Chị, emkhông có việc gì, chịkhông cần nhọc lòng vì em. Được rôi, emthừa nhận hiện tạiemrất khó chịu, emkhông biết về sau muốn làm cái gì, hiện tại cũng không biết làm sao bây giờ, có chút mê mang, nhưng chịcũng không cần cái gì cũng nghĩ cho em.”

Có một số việc, cần có thời gian đểchậm rãi thích ứng, chậm rãi chữa khỏi.

Từ Kính Dư trước TV: “…”

Có truyền thông không chỉ muốnphỏng vấn Ứng Trì mà còn muốnphỏng vấn Ứng Hải Sinh.

Côchỉ là muốn cho mọi ngườibiết, em trai của cô là người như thế nào.

Ứng Hoan đỏ mặt, cầm chìa khóa c*m v** ổ khóa, còn chưa kịp vặn khóa thì anh đã nghiêng đầu hôn cô.

Phóng viên cười hỏi: “Hiện tại tất cả mọi người đều đã biết chị của cậu làbạn gáiKính Vương, cậu vàKính Vương cùng đội đã hơn một năm, có phảiđã được cậu ấy chiếu cố rất nhiều hay không?”

Ứng Trì: “Thật đáng tiếc, nhưng không hối hận.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ Kính Dư dừng xeở dưới lầu, anh vòng qua đầu xe, Ứng Hoan đã tự mình xuống xe, anh khẽ cười, cầm lấy ba lô của cô, “Bên trong là sách?”

Phỏng vấn cuối cùng, màn ảnh chuyển hướng Ứng Hoan.

Ngô Khởi thở dài.

“Cô ấykhông cần.”

Từ Kính Dư nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, không chút để ý mà nói: “Đêm nay cònmuốntrở về? Không có chútgiác ngộ gì sao?”

Từ Kính Dư hạcửa sổ xe, nhìn về phía cô: “Lên xe.”

Qua vài giây, phóng viên hỏi: “Vậy cậu cảm thấy Kính Vương có ưu điểmgì?”

……

Ứng Hoan dừng lại, côbỗng nhiên phát hiện, người phải hy sinh cho gia đình nhiều nhất vẫn luôn là Ứng Trì, cô chỉ đi theo bước chân của cậu mà thôi.

Võng hữu Btrả lời võng hữuA: Thật sự được tính là ưu điểm, đàn ông như thế này rất hiếm có, tôiđi qua phòng ngủnam sinh, tích cóp đủ mười đôi mới chịu giặtlà bình thường, em trai tôi còn bán sỉ tất chỉ đi một lần.

Ứng Hoan cùng đài truyền hình liên hệ, lại chọn lựa ba đài truyền hình tương đối tốt để tiếp nhận phỏng vấn,chỉ là cô muốn xem bản thảo trước, những lời nói k*ch th*ch đếnỨng Trì cô đều yêu cầu hủy bỏ.

Thạch Lỗi: “…… Đệt.”

Thi đấu khi kết thúc, Từ Kính Dư vàThạch Lỗi tiếp phỏng vấn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ứng Hoan đã làm tốtcông tácchuẩn bị tâm lý, nhưng không nghĩ tới độ chú ý sẽ cao như vậy, đầu tiên là hộ sĩ trong bệnh viện nhân cơ hội tới xem bọn họ, sau đó là người bệnh. Sau đó vừa ra bệnh viện liền có người nhận ra cô, quan tâm đến nhà cô.

Phóng viên trước khen Ứng Hoan là chị gái tốt, sau đó cười hỏi: “Ứng tiểu thư, cô có muốn nói gì vớiỨng Trì không?”

Anh nói xong liền cúp điện thoại, Ứng Hoan chưa kịp hỏi anhcó thể ởmấy ngày, nghĩ nghĩ, xoay người đi thudọn đồ đạc.

Từ Kính Dư cười cười, xoay người đi rồi.

Về chuyện này, Ứng Hoan tôn trọng ý kiến của Ứng Trì, côhỏi Ứng Trì: “Em có muốn tiếp nhận phỏng vấn không? Không muốnthì chị sẽ từ chối.”

Nửa giờ sau, Từ Kính Dư tới rồi.

Anh kéo khăn tắm xuống, hai người liền không chút ngăn trở dính chặt lấy nhau.

Phóng viên: “Lúc trước chúng tôi đã phỏng vấn huấn luyện viên của cậu,anh ta nói cậu vô cùngcó tiềm lực, nếu có thể dự thi, nhất định có thể lấyvé vào cửaOlympic. Hiện tại phải giải nghệ, có cảm thấy rất đáng tiếc hay không.”

Từ Kính Dư vuốt eo cô, khóe miệngnâng lênmột chút: “Nói lại lần nữa?”

Đã là đầu xuân mùa, trong video, cô mặc một cái váy dài màu đỏ, tóc dài rũ ở trước ngực, trắng nõn tinh tế, tươi cười điềm mỹ bắn tim cho anh, sau đó dựng thẳng hai ngón tay cái quơ quơ, đôi mắt tỏa sáng: “Kính Vương, cố lên.”

Từ Kính Dư cúi đầu hôn cô, giọng nói khàn khàn: “Thử xem?”

Ứng Hoan lấy di độnglặng lẽ nhắn tin choChung Vi Vi, nói cho cô ấy đêm nay mìnhkhông trở về phòng ngủ. Nhắn xong cũng không dám chờ xem cô ấy trả lời, vội nhét điện thoại vào ba lô, nhẹ nhàng thở phào.

Đây là chuyện thực tế.

Anh bế ngang cô lên, đi vào phòng ngủ chính.

Ứng Trì do dự một chút, hỏi: “Tiếp nhận phỏng vấn…… Có tiền sao?”

Sau khi bài phỏng vấn Ứng Trì được phát sóng, độ chú ý lần này còn cao hơn, rất nhiều người cảm thấy tiếc hận thay cậu, cũng bịcậu làmcảm động, nhưng càng nhiều người chú ý đến Ứng Hoan vàTừ Kính Dư, cùng với quan hệ phức tạp của cậu và Từ Kính Dư.

Có vài giây trầm mặc như vậy.

Từ Kính Dư nhất định sẽ lấyđược vé vào cửa, đây là không thể nghi ngờ, sân thi đấu của anh là ởOlyimpic, đối thủ cuối cùng là Miguel.

Cửa mở.

Từ Kính Dư nhìn cô, giơ tay nhanh chóng cởi áo thunra, một thâncơ bắp căng chặt cử động theo động tác của anh, cường tráng có lực.

Từ Kính Dư mắt lạnh nhìn bọn họ: “Lăn.”

Ứng Hoan bỗng nhiên run lên, rụt về phía saumột chút, bị anhđè đùilại: “Trốn cái gì?”

Ứng Hoan: “Vâng.”

Cônhỏ giọng hỏi: “Là ý em đang nghĩ sao?”

Vài ngày sau, Từ Kính Dư và đội viên nhìn thấy bài phỏng vấnỨng Trì trên TV, mọi người nhìn cậu mảnh khảnh ngồi trên giường bệnh, đều trầm mặc mà không nói chuyện.

Chu Bách Hạo đi đến sô pha rồi ngồi xuống,bắt chéochân, nhịn không được cười, “Được, tôi sẽ nghĩ xem nên đưa như thế nào.”

Ứng Hoan cả người mềm nhũn, nhỏ giọng nói: “Sợ đau,luôncảm thấy……”

Từ Kính Dư nhìn về phía Thạch LỗivàDương Cảnh Thành, nhàn nhạt mà nói: “Đừng hâm mộ.”

Cách thi đấu còn có một tháng, Từ Kính Dư xác thật không nhiều tinh lực cùng thời giannhư vậy, hơn nữa chuyện này có quánhiềuchú ý và tin tức, khẳng định sẽ làm gia đình Ứng Hoan khó xử, rốt cuộc Ứng Hải Sinh vàỨng Trì đều mới vừa làm phẫu thuật xong, cầnan tĩnh tĩnh dưỡng.

Ứng Trì mặt khôngbiểu tình: “Không có, anh ta còn mắng tôi yếu gà.”

Từ Kính Dưbật đèn trong phòng tắm, đặt Ứng Hoan lên mặt đá cẩm thạch của bồn rửa mặt, cô dán chặt vào người anh, có chút không rõ, sao anh lại thích đặt cô ở chỗ này vậy? Ánh đèn phòng tắm không quá sáng, ánh lên khuôn mặt trắng nõn của cô, lông mi nhẹ nhàng rung động, giống hai cái quạt nhỏ.

Lại lập tức nóithêm một câu: “Ở câu lạc bộ.”

……

Ứng Hoan bỗng nhiên thức thời mà câm miệng.

Anhcười nhẹ cắn vành taicô, ngực chấn động: “Anh sẽ nhẹ, được không?”

Ứng Hoanđeo ba lô đi ra ngoài cửa thìthấy Từ Kính Dư dừng xeở cửa, côđến gần mới phát hiện, biển số xe là Chu Bách Hạo, bởi vì Từ Kính Dư có chiếc xe giống xeChu Bách Hạo như đúc, cô nhớ rõ biển số xe.

Tết âm lịch qua đi, học kỳ sau của năm ba bắt đầu, Ứng Trì cũng cùng Ứng Hoan đến trường, giáo viên của cậu đặc biệt chiếu cố cậu, tự mìnhdạybùcho cậu, thân thểcậucòncầnđiều dưỡng, Ứng Hoan vàChung Vi Vi cơ bản mỗi ngày đều ăn cơm với cậu.

Khi nào, côcũng có thể nói một câuvới anh“Em vì anh mà kiêu ngạo?”

Võng hữu D: Tôimuốn nhìn Kính Vương, Tiểu Trì, Ứng Hoan cùng khung! Cảm giác Kính Vương địa vị rất thấp.

Côcó giác ngộ, chỉlà không nghĩ tới anhvừa trở về liền……

Từ Kính Dư ôm vai cô kéo lên lầu, lần đầu tiên Ứng Hoan đến đây nên nhịn không được nhìn xung quang một vòng, hoàn cảnh ở đây rất tốt, côcó chút khẩn trương, ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Anh ở tầng mấy?”

Ứng Hoan hỏi anh: “Anhmuốn cái gì?”

Chu Bách Hạo mới vừa về đến nhà, mở cửa ra, nghĩ nghĩ, nói: “20 vạn?”

Từ Kính Dư ngồi dậy, lau qua môi, dùng khăn tắm bọc cô gái nhỏ đã sớm xụi lơ ôm về giường, Ứng Hoan cảm thấy thẹn không dám nhìn anh.

“Ở nơi đó chờ anh.”

Cô chính là không biết nói gì nên tìm lời để nói.

Côkinh sợ lắc đầu, vội giải thích, “Emnói thật.”

“Có chútcao.”

“……”

Ứng Hoan ôm lấy eoanh, cảm nhận đượcthân thể nóng rực của anh, nhớ tới những hành vi thân mật vừa rồi, bọn họ còn có thể làm được càng thân mật……

Côrất muốn cậuđi xem thi đấu, cho dù cơ thể không thể thi thìít nhất máu còn sẽ sôi trào.

Từ Kính Dư nhìn bọn họmột cái, Ứng Hoan nghe lời sao? Cũng không nghe lờinhiều, nhưng thật sự sẽ dỗ người, lời nói giống như canh mê hồn, một chén một chén mà rót cho anh, nếu trêu chọc cô quá mức cô còn sẽ…

Ngày thứ ba sau khi thi đấu, Từ Kính Dư đã trở lại, bởi vì mới vừagiành đươcvé vào cửa, còn phảiứng phó các loại truyền thông và các sắp xếp huấn luyện, anhkhông xác định khi nào có thời gian, cho nên ngày trở vềanh không nói cho Ứng Hoan.

Ứng Hoan nhìn Ứng Trì, tâm lại đau lên, côsờ sờ đầucậu, mềm nhẹ mở miệng: “Lúc trước tiền em kiếm được sau khi trả tiền viện cho ba thì vẫn còn dư,hơn nữa ba mẹ cũng có tiền gửingân hàng, tổng cộng còn mười vạn, không cần lo lắng tiền thuốc menvà phí nằm viện. Chị vẫn làm thêm ở câu lạc bộ,đi du họccũng sẽ vừa học vừa làm, cho nên vấn đề không lớn, về sau emphải tĩnh dưỡngcho tốt, không cần nghĩ nhiều, chờ chịtrở lại. Emđã đặc biệt đặc biệt đặc biệt tuyệt rồi, tiền phẫu thuật đều là em kiếm đấy, còn có……”

Đề tài # Khi còn trẻ dùng sức yêu, ra sức đua#lênhot search.

Từ Kính Dư nhìn cô gái nhỏ trong video, khóe miệng chậm rãi cong lênmột chút.

Chu Bách Hạo: “……”

Ban đêm 9 giờ, Từ Kính Dư cùng một đám huấn luyện viên vàlãnh đạo cơm nước xong, từ tiệm cơm ra tới, trực tiếp lấy xeChu Bách Hạorời đi.

Bên taicônhanh chóng đỏ ửng, khẩn trương mà gãi gãiba lô đặt trên đầu gối.

Anhcàng ngày càng cảm thấy, người của mình, ăn trước vào bụng mới có thể an tâm.

“Được.”

Từ Kính Dư: “Thêmmột số0.”

Màn ảnh cố ý chuyển tới trên mặt cô, côngay lúc đó biểu tình đặc biệt bất đắc dĩ.

Ứng Hoan kéo xe ra, ngồi vào ghế phụ, quay đầu nhìn anh, đôi mắt tỏa sáng: “Emcòn tưởng rằng sắp tớianhsẽ không trở về cơ.”

Cô sẽ kéo cậu ra……

Từ Kính Dư nghĩ nghĩ, nói: “Chờ thi xong thì đưa.”

Từ Kính Dư mở vòi sen, đứng vào giữa hai đùi cô, chậm rãil*t s*ch đồ trên người cô, xem cả ngườicônổi lên màu hồng nhạt, chờtấm gương sau lưng cô bị sương mù làm mờ thì mớiđem người ôm xuống dưới để ở trên vách tường.

“Cảm thấy cái gì?”

Ứng Hoan: “……”

Cô thấy đồ trên tay anh, khẩn trương hỏi: “Thứ gì?”

“Tôi liền tin chị.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ Kính Dư cười nhẹ: “Được, cùng nhau tắm.”

Thi đấu kết thúc, Thiên Bác lấy được hai vé vào cửa, Từ Kính Dư khôngngoàidự kiến mà giành được vị trí của hạng cân 81 kg, một ngườikhác là Thạch Lỗi. Đến lúc này, đội tuyển nam Trung Quốc tổng cộng có sáu người vào Olyimpic, nhưng đây không phải kết quả cuối cùng, không lấy được được vé vào cửa còn có thể tham giathi đấu trước Thế vận hội. Trần Sâm NhiênvàDương Cảnh Thành chờ, còn sẽ tiếp tục vì Thế vận hội mànỗ lực chiến đấu hăng hái.

Võng hữu A: Tôilại xem lại videolúc trước Kính Vương thi đấu xong liền hôn bạn gái, tuy rằng chỉ có bóng dáng, nhưng vẫn cảm thấy thực ngọt, hâm mộ.

Ứng Trì cào cào đầu, thở dài, rất là thương cảm lại bất đắc dĩ mà nói: “Vậyđểcho bọn họ đến đây đi, ba còn phảiuống thuốc,thuốcnhập khẩu đắt như vậy, mỗi tháng mấy ngàn. Chị còn muốn đi du học, emlại không thể đánh quyền, về sau trong nhà không có tiền thì làm sao bây giờ?”

Phóng viên: “……”

Tết âm lịch qua đi, thi đấu sắp diễn ra, Ứng Hoan hỏi qua Ứng Trì có muốnđi xem thi đấu không, Ứng Trì khi đó đã xuất viện về nhà điều dưỡng,nếu muốnđi xem thi đấuthì có thể đi.

Chương 78

Ứng Hoan đầu quả tim run lên, nắm chặt tay rồi lại buông ra. Tai cô đỏ lên, loại chuyện này anh cũng muốn hỏi trước sao? Cũng muốn được cô đồng ý mới làm sao?

Ứng Hoan thắt dâyan toàn, Từ Kính Dư lái xe đi, cônói: “Trước không trở về ký túc xá, chúng ta đi dạo đi.”

Ứng Trì đem điện thoại ném lên trên bàn, không có gì cảm xúc mà nói: “Lúctrước cô ấycòn nói muốn đi xem emthi đấu, hiện tại…… Dù sao không phải rất muốn gặp, thôi bỏ đi.”

Sẽ càng nói lời dễ nghe, khiến anh muốn làm một số chuyện.

Từ Kính Dư nâng nửa người, đôi mắt đỏ lên mà nhìn cô, giọng nói hơi nghẹn lại: “Hiện tai em nói lời này là muốn anh g·i·ế·t emsao?”

……

Ứng Hoan đôi mắt phiếm hồng.

Ứng Hoan: “……”

Thạch Lỗi phụ họa: “Đúng vậy.”

Ứng Hoanbị lạnh lẽo sau lưng làmco rúm, dựa sát vào người anh hơn.

Từ Kính Dư mở mắt ra, thấp giọng nói: “Phải, chính làý muốn lên giường với em.”

Ứng Hoan vừa đau vừa ngứa, cả người đều mềm,cô giữ lạimột tia lý trí, th* d*c nói: “Em, em muốntắm rửa……”

Ứng Hoan nghiêng ngả lảo đảo bị anh ôm vào, đèlưng lên cửa, trong phòng không bật đèn, ánh trăng từ cửa sổ sát đấtchiếu đến, nhu mỹ yên tĩnh. Từ Kính Dư chờ khi cô sắp khôngthở không nổi mới buông tha môi cô, nghe thấy tiếng th* d*c vội vàng của cô. Anhnhắm mắt lại, nghiêng đầu cắn vành taicô, tay chui vào trong quần áocô, động tác có chút thô bạo cuồng dã.

Cả ngườianhnóng lên, Ứng Hoan nhắm mắt lại, một bộ thấy c·h·ế·t không sờn, nhỏ giọng nói: “Cảm thấy sẽ đau c·h·ế·t.”

Ứng Hoan liếcỨng Trì một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía camera, gằn từng chữ một mà nói: “Khi còn trẻ dùng sức yêu, ra sức đua, quay đầu nhìn lại đoạn đường đã đi quasẽ không hối hận. Tôi rất kiêu ngạovì Ứng Trì.”

Côkhông cần truyền thông tuyên dương Ứng Trìcó bao nhiêuvĩ đại, cậumới mười chín tuổi, chuyện này đối với cậumà nói là thương tổn, cũng là tiếc nuốicả đời.

Trong phòng không bật đèn, chỉ ánh đèn ở phòng tắm hắt vào, toàn bộ phòng đều nhu ám, ái muội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ Kính Dư hít một hơi thật sâu, ngồi dậy, từ trong ngăn tủ lấy ra một túi đồ vật, Ứng Hoan nhìn anhmột cái, sau đó nhân cơ hội chui vào trong chăn, lại nhìn thoáng qua đồ trên tay anh.

……

Ứng Hoan ở bên cạnh nghe, nghe được Nhan Tịch nói muốn tới bệnh viện thăm cậu nhưngỨng Trì cự tuyệt.

Võng hữu D: Xem hình, đã pts cho ba người cùng khung hình, hình ảnh jpg.

Phỏng vấn đến đây, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Trên Weibo, các đại V đăng lên đoạn video phỏng vấnỨng Trì vàỨng Hoan, khiến cho đề tài này càng nổi hơn.

Ứng Trì có chút biệt nữu nói: “Emkhông đi, chịđi đi, cổ vũ choTừ Kính Dư.”

Từ Kính Dư xoay vòi hoa sen, nước ấm chảy xuống,một lát sau, cô gái nhỏ lại bị bế lên đài rửa mặt. Anh giống như rất chấp nhất với việc thay đổi tư thế, cánh môi ấm ápdi chuyển theo dòng nước trên người cô. Ứng Hoan bị người giữ chặt đùi, tấm lưng mềm mại mảnh khảnh dán ở trên gương, thân thể chịu không nổi mà vặn vẹo, một chân đạp lênlưnganh, muốn nắm tóc anh lạiphát hiện tóc của anhquá ngắn, cô giống như trôi nổi trên biển, không nơi nương tựa, cái gì cũngnắmkhông được, cuối cùng chỉ có thểdùng sức cào lên vai anh,ngẩng đầu lên khẽ ngâm nga.

Đề tài # Anh tamỗi ngàyđều giặt tất#, có trênhot search.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78