Không Phụ Khanh Đài
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Chương 3
"Thế sao? Sau này đừng nhắc đến hắn nữa."
Chậm đến mức… giống như cố tình khoe khoang.
"Thanh Đài, đừng làm loạn nữa. Ta đã nói hết lời với mẫu thân để giải thích chuyện nàng từ hôn hôm nay."
Ta hơi ngọ nguậy, thấp giọng:
Người cuối cùng dập tắt đám lửa kia không phải ai khác, mà chính là Cố Diễn Sinh.
Ta đỏ mặt, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo lên bạch mã.
Lý bá nhận thấy có điều bất thường nhưng không dám ngăn cản, vội vàng chạy về Quốc Công phủ báo tin.
"Lý bá, từ hôm nay trở đi, không cho Thẩm Thanh Đài và bất cứ kẻ nhàn tản nào bước chân vào Thất Lư nửa bước!"
Giọng điệu dứt khoát, giống như cực kỳ căm ghét ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tự mình lên ngựa, hoặc để ta bế nàng lên." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phủ Thiên Tuế và Quốc Công phủ, cùng ngày cưới nữ nhi Thẩm gia…
"Thanh Đài sắp xuất giá, xin tiểu công gia tự trọng."
"Tiểu công gia không cần khó xử, ta sẽ không gả vào Quốc Công phủ."
"……"
"Tiểu thư, trước khi rời đi, nô tỳ lén liếc nhìn tiểu công gia một cái... Hắn rất đau lòng, đôi mắt đỏ hoe."
Lần đầu ta gặp Tiêu Sở Nam là vào hội đăng Thượng Nguyên hai năm trước.
Ánh mắt ta rơi xuống mảnh giấy nhỏ trong tay, đầu óc ong ong, căn bản không rảnh bận tâm đến chuyện khác.
Hơi thở nóng rực phả lên gương mặt ta, hắn cố ép ta vào lòng.
"Sao? Sợ tình cũ ghen sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta cười lạnh, ánh mắt nhìn hắn đầy chế giễu.
"Thanh Đài."
Hắn nhướng mày, giọng điệu hờ hững mà mang theo ý cười:
Chính là ngày thành thân của Thẩm Lưu Châu và Cố Diễn Sinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta không buồn ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp:
Là chính hắn từng hứa sẽ cưới ta làm chính thê, nay lại biến thành ta nôn nóng sao?
Ánh lửa hắt lên khuôn mặt mệt mỏi của hắn, giọng nói mang theo vài phần kiên nhẫn:
Chương 3: Chương 3
"Còn nữa, đừng quên, chuyện giữa chúng ta đã sớm lan truyền khắp kinh thành, ngoài ta ra, chẳng ai thèm lấy ngươi đâu!"
Rốt cuộc, Cố Diễn Sinh không nhịn được, nghiến răng quát:
"Thẩm Thanh Đài, ngươi chỉ là con gái của một thiếp thất, lại dám không biết điều đến vậy?"
Gấp gáp?
Kinh thành tất sẽ dậy sóng.
Không biết câu nào của ta chọc giận hắn, hắn rốt cuộc không thể kiềm chế, gầm lên:
"Với tính tình này của ngươi, không biết lấy lòng phu quân, cả đời này cũng đừng mong làm chủ mẫu!"
Ta ngồi cứng đờ trước người hắn, khoảng cách vốn đã gần, nhưng Tiêu Sở Nam lại cố tình dùng cả hai tay kéo dây cương, giam chặt ta trong lòng hắn.
Bước chân ta khựng lại, tim đập loạn nhịp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bộ cẩm bào đen tím càng tôn lên khí chất lạnh lẽo sát phạt của hắn, khiến ta vô thức sinh ra cảm giác sợ hãi.
"Thanh Đài, nàng chỉ là thứ nữ, để mẫu thân đồng ý cho nàng vào cửa đã là không dễ! Ta vốn định chờ vài năm, đợi nàng sinh con rồi tìm lý do nâng nàng lên làm bình thê, cớ sao nàng lại gấp gáp như vậy?"
Ngày mười sáu tháng Chạp.
Nực cười đến cực điểm.
Nhưng không phải vì lời của Cố Diễn Sinh, mà vì ta nhìn thấy Tiêu Sở Nam cưỡi bạch mã từ trong rừng tiến tới.
"Cưới tỷ tỷ nàng chỉ là kế sách tạm thời, nếu nàng không thích, ta có thể lạnh nhạt với nàng ấy."
Hôm đó, ta mang theo năm chiếc khăn tay, cố ý đánh rơi trước mặt năm vị công tử thế gia mà ta đã chọn.
Tiêu Sở Nam, hắn rõ ràng là cố ý.
Hắn còn điên cuồng hơn ta tưởng rất nhiều.
"Không chịu."
Bốn chiếc đầu tiên đều được người mà ta nhắm đến nhặt lên.
Xuân Đào mang toàn bộ tranh vẽ của ta ra khỏi gian phòng, không sót lại một bức.
Nhưng lúc Xuân Đào trở về lại thì thầm kể cho ta nghe —
Tiêu Sở Nam chẳng buồn nhìn Cố Diễn Sinh, cứ thế chậm rãi giục ngựa rời đi.
Hắn đột nhiên nắm chặt cổ tay ta, ngăn ta tiếp tục đốt tranh:
Trên đó viết ngày lành tháng tốt mà Tiêu Sở Nam đã chọn—
Duy chỉ có chiếc thứ năm, không biết thế nào lại rơi vào tay Tiêu Sở Nam.
Ta thức thời ngậm miệng, không nói thêm gì.
Khi ta lần lượt ném từng cuộn tranh vào đống lửa, Cố Diễn Sinh đến.
Hắn thậm chí còn bất chấp sức nóng, liều mình vớt ra vài bức tranh từ trong lửa.
Ta chỉ nhàn nhạt đáp:
Ta quay lưng rời đi, phía sau truyền đến tiếng cười nhạt đầy khinh miệt của Cố Diễn Sinh:
06
"Thanh Đài, ta thật lòng đối xử tốt với nàng, nàng thực sự không thể vì ta chịu chút ấm ức sao?"
"Cửu Thiên Tuế, thế này không ổn lắm…"
Ta lập tức tránh né, lùi về phía sau bảy tám bước, giọng điệu thản nhiên nhưng xa cách:
07
Tiêu Sở Nam đưa tay về phía ta, giọng trầm ổn nhưng không cho phép từ chối:
Như thể ta vừa làm chuyện sai trái, bị hắn bắt gặp tại trận, ngay cả ánh mắt cũng không dám đặt vào hắn.
05
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.