Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc

Hồng Tâm Dữu Tử Hạch

Chương 98: Ngoại truyện thanh xuân vườn trường (Phần 9)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 98: Ngoại truyện thanh xuân vườn trường (Phần 9)


Bắt đầu hiệp hai, đối phương đột nhiên thay đổi cách cổ vũ, từ hò hét chuyển sang vỗ tay.

Cô nói mình mệt muốn về, Giang Việt lập tức đứng dậy theo cô.

Chẳng bao lâu, điện thoại của Cố Liễu Liễu rung lên.

“Em?”

“Đó là cái gì vậy?” Cố Liễu Liễu ngơ ngác hỏi.

Cố Liễu Liễu đi tới, Giang Việt đưa con thú nhồi bông cho cô.

Cô tiếp tục nhìn một lúc, rồi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Cố Liễu Liễu nhìn theo ánh mắt của cô ấy, các bạn nữ khoa Máy tính đang náo loạn cả lên.

Nghe một lúc, Cố Liễu Liễu nhìn thấy ở hàng đầu tiên bên phía đối diện có người giơ lên một tấm bảng có những gạch ngang và dấu chấm.

Cố Liễu Liễu nhìn cô ấy với vẻ bất lực: “Làm gì vậy? Mình đâu có ở trên sân.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Phan Dương! Cố lên, yêu anh yêu anh!”

Khi hiệp một kết thúc, đội của họ dẫn trước một chút.

Cố Liễu Liễu: [Khu A, chính giữa, hàng thứ 6.]

“Dù sao khi họ chơi bóng cũng không nghe rõ chúng ta hô cái gì, chỉ nghĩ là đang cổ vũ cho họ thôi.” Quý Tư Nghiên đột nhiên đẩy cô: “Cậu không nhân cơ hội này mà tỏ tình với Giang Việt à?”

“.--- -.--”

Tới dưới ký túc xá nữ, Giang Việt gọi cô: “Liễu Liễu.”

Cố Liễu Liễu ngẩn ngơ nhìn ba chữ cái ngắn ngủi đó nhiều lần, xác nhận rồi mới cất điện thoại, ổn định tình thần và nhìn Giang Việt đang chạy trên sân với ánh mắt ngơ ngác.

“Phần thưởng của trận bóng rổ.” Giang Việt cùng cô đi ra ngoài cổng trường: “Tuy không đẹp lắm, nhưng cũng khá ý nghĩa.”

Chẳng lẽ vì bạn cùng phòng mà anh phải tham gia trận đấu à...

Sau khi ra khỏi nhà thi đấu, Cố Liễu Liễu lập tức nhìn thấy tin nhắn mà Giang Việt gửi cho cô một phút trước.

Sau khi trận đấu kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi sân. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Không rõ, năm ngoái anh không tham gia.”

Đi ngang qua một cửa hàng bánh quy thủ công, cô nhìn thấy một loại bánh quy đang rất hot gần đây. Những chiếc bánh quy nhỏ hình tròn được tạo thành hình nơ và trống ở giữa, bên trong mỗi chiếc bánh đều có một tờ giấy nhỏ.

Xe buýt...

Anh và Khuông Cảnh Tồn vừa đi vừa trò chuyện, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn quanh, dường như đang tìm kiếm ai đó.

Trận đấu bóng rổ trở thành sân khấu tỏ tình tập thể, nhưng tinh thần cổ vũ đã tăng lên rõ rệt, âm lượng ở hai bên khán đài lớn hơn hẳn so với trận trước.

“Mình không buồn đâu.” Cố Liễu Liễu uống một ngụm nước: “Chỉ là mình vốn dĩ không thích xem người ta chơi bóng, cậu cũng biết mà.”

Nghĩ đến đây, tim Cố Liễu Liễu đột nhiên bắt đầu đập loạn nhịp, vừa nhanh vừa mạnh.

“Được.”

Cố Liễu Liễu suy nghĩ kỹ càng, đột nhiên linh cảm lóe lên.

Cô lật tờ giấy lại, cùng nét chữ đó, nhưng hàng chữ này được viết với lực mạnh hơn.

Cố Liễu Liễu nắm chặt miếng gảy, lờ mờ nhận thấy có chữ viết ở mặt sau của tờ giấy.

Cố Liễu Liễu nhanh chóng thanh toán và trở lại với chiếc bánh quy trong tay, sau đó cô nắm lấy tay Giang Việt, rồi đặt một chiếc bánh quy đã bọc kín vào lòng bàn tay anh: “Về rồi mới ăn nhé.”

Trong khi đó, cách một bức tường. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Người tỏ tình ngày càng nhiều, đến cả Quý Tư Nghiên cũng tham gia vào: “Cố Liễu Liễu, mình yêu cậu nha!”

“Đây là gì?”

Đột nhiên, bên tai cô vang lên những tiếng tỏ tình liên tiếp, có cả giọng nữ lẫn giọng nam.

“Em đó.”

“Ê, cứ hô đi, mình vừa hô xong thấy tâm trạng rất sảng khoái, coi như xả stress vậy.” Quý Tư Nghiên khuyến khích cô.

Khoa của họ và khoa Máy tính đều có tỷ lệ nam nữ chênh lệch lớn. Cố Liễu Liễu liếc qua, ước chừng toàn bộ bạn nữ của hai khoa hôm nay đều có mặt ở đây.

Bầu không khí trên khán đài càng lúc càng sôi động, mọi người bắt đầu thi xem đội nào có tiếng hò reo lớn hơn.

“Hửm?”

“Ồ…” Cố Liễu Liễu lè lưỡi, có chút ngượng ngùng.

Trong giờ nghỉ giữa hiệp, các sinh viên khoa Máy tính túm tụm lại, không biết đang bàn bạc gì.

Quý Tư Nghiên trông còn phấn khích hơn cả cô, cô ấy nhảy cẫng lên, giơ tay lên và chỉ về phía Cố Liễu Liễu.

“Được.” Cố Liễu Liễu vẫy tay chào anh rồi nhanh chóng bước vào ký túc xá.

“Thôi nào, đừng buồn nữa, nếu Giang Việt đã hẹn cậu một lần thì chắc chắn sẽ còn lần thứ hai.” Quý Tư Nghiên an ủi cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Miếng gảy này là cái em dùng lần đầu khi nghe anh chơi guitar, bài hát đó tên là “Romance d'Amour”.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ban đầu, đội của họ chiếm ưu thế, bên tai không ngừng vang lên những tiếng hò reo, nhưng Cố Liễu Liễu lúc nào cũng chậm chạp bắt nhịp theo tiếng vỗ tay của mọi người, tâm trí hoàn toàn không tập trung.

Nghĩ đến việc Giang Việt sẽ ăn chiếc bánh quy đó khi về đến nhà, Cố Liễu Liễu đột nhiên không còn hứng thú dạo chơi nữa.

Giang Việt mặc đồng phục bóng rổ bước ra từ phòng chuẩn bị, phía sau còn có Khuông Cảnh Tồn.

“Ai vậy?” Cố Liễu Liễu theo phản xạ cau mày.

Cố Liễu Liễu vô cùng ngơ ngác, cô đã nói điều đó khi nào?

Hôm đó cô đã nói: Quý Tư Nghiên xem bóng rổ chỉ để ngắm bạn nam cô ấy thích, còn em thì chưa bao giờ trải qua điều đó.

Lúc 6 giờ tối, Cố Liễu Liễu đúng giờ xuống lầu.

Cố Liễu Liễu gật đầu: “Em nhớ năm ngoái là một cái bình giữ nhiệt rất đẹp.”

Chương 98: Ngoại truyện thanh xuân vườn trường (Phần 9)

Khuông Cảnh Tồn: [Đàn em, em ở đâu đấy?]

“Anh có thứ này cho em.” Giang Việt lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ và đưa cho cô: “Lên phòng rồi hãy mở.”

Cố Liễu Liễu nắm chặt điện thoại trong túi, rồi hét lên theo: “Giang Việt! Em thích anh!”

Pha quyết định là cú ném ba điểm của Giang Việt vào giây cuối cùng, đẹp đến mức ngay cả bên phía Cố Liễu Liễu cũng phải vỗ tay khen ngợi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Liễu Liễu lấy điện thoại ra, mở lại đoạn tin nhắn với Giang Việt.

“Không ở trên sân thì sao? Vừa nãy còn có người hô tên Lương Triều Vỹ nữa mà, cậu không nghe à?”

“Chúc mừng năm mới, “cưng”?” Quý Tư Nghiên nổi da gà: “Cậu còn nói Giang Việt không biết cách thả thính? Người ta thả thính vậy rồi mà cậu không hiểu, giờ đổ lỗi cho ai đây?”

Cố Liễu Liễu nhìn đối chiếu một lúc: “GV? Giang Việt?”

Những gạch ngang và dấu chấm kia trông thật quen mắt?

Ngay sau đó, ánh mắt của Giang Việt hướng về phía cô.

“C…” Cố Liễu Liễu đối chiếu từng chữ một: “Ư, N, G?”

Nhưng tiếng hò hét rất hỗn loạn, không chỉ có những lời cổ vũ cho cả đội, mà còn có cả những tiếng cổ vũ cho cá nhân nào đó.

“Mình biết, nhưng…” Quý Tư Nghiên đột nhiên ngưng lại, ánh mắt cô ấy dừng ở một góc nào đó trên sân bóng: “Nhưng trận đấu hôm nay chắc chắn cậu sẽ thích.”

Sau khi hét xong, cô cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng ngay giây tiếp theo, bóng trong tay Giang Việt đã bị đối phương cướp mất.

Vào ngày diễn ra trận bóng rổ, Cố Liễu Liễu cứ nghĩ mãi về việc lẽ ra Giang Việt đã định hẹn cô, nên tâm trạng chán nản.

Nhưng tiếng vỗ tay nghe rất kỳ quái, âm thanh lúc dài lúc ngắn, ban đầu còn không đều, có vài người vừa vỗ vừa chăm chú nhìn điện thoại.

“-...- ---”

Quý Tư Nghiên nhìn cô với ánh mắt sợ hãi: “Cậu tiêu rồi, sao cậu nhìn cái gì cũng thành Giang Việt vậy? Rõ ràng là “cổ vũ” mà!”

“Thôi đi, mất mặt lắm…” Cố Liễu Liễu vừa nghĩ đến điều đó nhưng nhanh chóng bỏ qua.

“Nghe nói vừa có một bạn nữ tỏ tình với bạn trai, rồi hàng loạt bạn nam trong ký túc xá cũng tỏ tình với bạn cùng phòng của mình.” Quý Tư Nghiên đưa đoạn chat trong nhóm lớp cho Cố Liễu Liễu xem: “Nghe thấy bạn cùng phòng nói yêu mình, không biết sẽ cổ vũ được không hay là buồn nôn?”

“Vương Văn! Em thích anh!”

Giang Việt đứng yên trước cửa ký túc xá nữ, nhìn Cố Liễu Liễu bước vào tòa nhà rồi mở chiếc bánh quy đó ra.

Anh nhẹ nhàng bẻ đôi chiếc bánh, rút tờ giấy bên trong ra, trên đó viết—

Em thích anh, còn anh thì sao?

“Ê!” Cố Liễu Liễu vô thức lo lắng, rồi nhận ra dường như người của đội họ đã cướp được bóng.

Bên tai đột nhiên vang lên câu thoại kinh điển từ phim thần tượng: “Âu Hạo Thần, mình thích cậu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong giây lát, cô không biết nên cổ vũ cho ai, thế là quyết định im lặng và chỉ vỗ tay không cảm xúc.

Giang Việt mỉm cười về phía họ, rồi đi làm nóng người. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Trận đấu bắt đầu, ánh mắt của Cố Liễu Liễu không rời khỏi Giang Việt.

Cuối cùng, đội khoa Máy tính thắng với cách biệt hai điểm.

Cố Liễu Liễu: [Được~]

Bữa ăn trôi qua trong sự bồn chồn, sau đó Cố Liễu Liễu cùng Giang Việt đi dạo ở chợ đêm ngoài cổng trường.

“Chắc là mã morse?” Quý Tư Nghiên tra ra một bức ảnh mã morse rồi đối chiếu: “Đây.”

Cố Liễu Liễu cố gắng kiềm chế cảm xúc, nắm chặt tay Quý Tư Nghiên.

[Làm bạn gái anh nhé?]

“Anh đợi em một chút.” Cố Liễu Liễu kéo Giang Việt ngồi xuống chiếc ghế dài ở ven đường.

Giang Việt lắc đầu: “Vì có người nói chưa từng xem anh chơi bóng rổ.”

Hộp trang sức nhỏ màu trắng, khi mở ra, bên trong là một mặt dây chuyền làm từ miếng gảy guitar và một tờ giấy nhỏ được gấp nhiều lần.

Giang Việt không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đợi cô.

Hai người ngồi trong nhà hàng, Cố Liễu Liễu cố nhớ lại tất cả những điều mình đã nói với anh kể từ khi học kỳ này bắt đầu. Cô chắc chắn rằng mình chưa bao giờ nói muốn xem anh chơi bóng rổ, thực ra chủ đề về bóng rổ chỉ được nhắc đến một lần trên xe buýt mà thôi.

Nửa thời gian của hiệp một trôi qua, đội khoa Máy tính dần dần đuổi kịp điểm số.

“Vậy là Giang Việt thực ra muốn hẹn cậu đến xem anh ấy chơi bóng rổ, đúng không?” Quý Tư Nghiên ôm ngực thốt lên: “Cái tình yêu đáng c·h·ế·t này, thật khiến người ta mê muội.”

Cố Liễu Liễu quay đầu nhìn anh: “Không tham gia? Vậy năm nay tại sao anh lại tham gia? Không đủ người à?”

Nhưng dù cô có hỏi thế nào, thì Giang Việt cũng không trả lời, mà anh chỉ cười.

“Ê? Đây cũng là mã morse à?” Quý Tư Nghiên ghé lại gần.

Đó là một con gấu bông nhỏ với mái tóc rậm, mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu xanh, trên áo in biểu tượng và phương châm của Đại học A.

“Giỏi ghê, mình cứ nghĩ Giang Việt chỉ biết chơi guitar thôi chứ.” Từ trước tới giờ khi nghe Cố Liễu Liễu kể về Giang Việt, Quý Tư Nghiên luôn tưởng rằng anh là người yếu đuối.

“Được.”

“Nhất định phải ăn hết trong hôm nay.”

Giang Việt đã đợi cô sẵn, trên tay còn cầm một con thú nhồi bông.

Cô bị Quý Tư Nghiên kéo vào nhà thi đấu, ngồi ở phía bên phải khán đài. Trận đấu lần này là giữa các đội bóng rổ của các khoa, trong lớp của họ có ba bạn nam là người chơi chính, nên lớp trưởng đã tổ chức cho tất cả những ai rảnh rỗi đến cổ vũ.

Cô không thể chờ tới lúc lên phòng, mà ở ngay góc cầu thang ký túc xá, cô đã vội vã mở chiếc hộp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 98: Ngoại truyện thanh xuân vườn trường (Phần 9)