Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc
Hồng Tâm Dữu Tử Hạch
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35
“Sao thế? Tôi đã nói rồi mà, chị ấy không giận đâu nhỉ?” Đới Khả Khả hỏi.
Đạo diễn lật lại danh sách thông báo: “Nhóm trước là liên khúc nhạc phim hiện đại, có Lật Đường, Trần Hướng Trạch... và Khương Bạch Vi.”
[GV tiết lộ bất ngờ về buổi biểu diễn Trung thu, ai hiểu thì vào.]
Lịch trình quá gấp rút, Giang Việt không muốn để cô phải vất vả đi đi lại lại, nên đã đắn đo rất lâu về việc có nên mời cô hay không. Nhưng cuối cùng, khi nhìn thấy cô qua ống kính máy quay, cảm xúc đã lấn át lý trí của anh.
Cố Liễu Liễu nhìn cậu ấy một cái: “Mấy ngày trước?”
Cố Liễu Liễu nhìn niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt của Đới Khả Khả, đưa tay ra chọc vào má cô ấy và Lâm Nại Nại: “Sao chị có cảm giác hai đứa đang dùng công việc để làm việc riêng thế này?”
Sau khi cô vào chỗ ngồi, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ diễn chính thức, nhân viên trên sân khấu đang hâm nóng bầu không khí, nhắc nhở về kỷ luật trong hội trường, cũng như cách thoát hiểm và xử lý tình huống khẩn cấp.
Cô ấy mới vào làm việc vài ngày, đã có thể nghe được những tin đồn chấn động như vậy sao?
Thu âm xong, Cố Liễu Liễu được thầy thu âm khen ngợi hết lời, cô lập tức nhắn tin WeChat để báo tin vui cho Giang Việt.
Lâm Nại Nại xoa má mình, vừa quay đầu lại, cô ấy đã thấy Đới Khả Khả đang chuẩn bị quần áo đi tắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ban đầu anh định mời cô đến, nhưng không ngờ cô cũng tham gia lễ hội Trung Thu.
...
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.
Đây là lần đầu tiên anh hát bài này trên sân khấu, thầm mong rằng Cố Liễu Liễu có thể ở dưới khán đài lắng nghe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Buổi tối, Cố Liễu Liễu bị Đới Khả Khả đánh thức, người này mang lên một suất cơm tối từ khách sạn và kéo cô dậy khỏi giường.
24L: [Tại sao vậy? Đã giải tỏa được khúc mắc rồi sao? Nghe nói ca khúc này là viết cho bạn gái cũ mà? Sau khi chia tay thì không hát nữa. Giờ hát lại có nghĩa là... tái hợp sao???]
Nhưng trong giấc mơ, Giang Việt đã nắm tay cô và bảo cô đừng đi...
“Ba bài, cô và Hoàng Tư Ngạn mỗi người hát một bài, đôi còn lại sẽ song ca.” Đạo diễn giải thích: “Ban đầu chúng tôi định để cô và Hoàng Tư Ngạn song ca, nhưng sau khi mở cuộc họp để bàn bạc lại, chúng tôi nhận thấy lượng fan CP của cô và thầy Giang nhiều hơn hẳn so với cô và Hoàng Tư Ngạn, nên tách ra sẽ tốt hơn.”
“Nại Nại mến yêu? Giúp chị lấy điện thoại nhé?”
Cố Liễu Liễu mơ màng ngồi dậy, rồi đột nhiên vỗ trán: “C·h·ế·t rồi, quên lấy vé từ Trang Tử Triều rồi, họ chắc đã đến chỗ phát sóng rồi phải không?”
“Bây giờ mới 6 giờ rưỡi, chúng ta phải đến ngay từ lúc bắt đầu sao?”
1L: [Chủ thớt không thể nói nửa chừng như vậy được.]
5L: [Tin nội bộ, anh ấy sẽ hát một ca khúc chưa từng hát qua. Công tác bảo mật được thực hiện rất tốt, đoán xem vì sao?]
“Chị yên tâm, ngồi trước chị đều là những nghệ sĩ đã biểu diễn xong hoặc người nhà của họ, không có vấn đề gì đâu.” Đới Khả Khả vẫy tay chào cô: “Đi vào đi, tạm biệt.”
“Được, vậy đổi vé đi, đến sân bay luôn.”
Cố Liễu Liễu hít sâu mấy hơi, sau đó bật nhạc đệm trên ipad lên.
Sao lại có tổ hợp kỳ lạ thế này?
“Đúng vậy, vào giữa chừng thì không tiện đâu, hơn nữa, nghe nói năm nay các tiết mục đều rất đặc sắc, rảnh rỗi không làm gì thì đi xem thôi.”
Cố Liễu Liễu: [Ừm, em đi tập dượt đây!]
Lâm Nại Nại lặng lẽ rùng mình: “Trời ơi... Vậy bài hát đó là thầy Giang viết cho chị hả?”
Giang Việt không ngờ hôm nay cô lại nhiệt tình như vậy, anh trực tiếp đi vào vấn đề: “Sao thế? Có chuyện gì muốn anh giúp hả?”
“Cô Cố đến rồi ạ?” Trang Tử Triều đưa cho cô thẻ phòng và dẫn cô đi làm thủ tục nhận phòng bằng chứng minh thư: “Thầy Giang sợ rằng nếu đợi đến phút cuối mới đặt khách sạn thì sẽ không còn phòng, nên đã đặt phòng trước mấy ngày rồi.”
16L: [??? Thật sự là ca khúc đó sao? Tôi thấy trên Weibo có nhiều người đang đoán lắm, nhiều fan lâu năm đều thề thốt rằng không thể nào hát ca khúc này đâu!]
“Không, không giận đâu.” Đới Khả Khả vỗ vai cô ấy: “Chị Liễu Liễu rất hiền, sau này cô sẽ biết thôi. Chúng tôi thường đùa giỡn với nhau khá thoải mái, miễn là không động chạm đến vấn đề nguyên tắc.”
Sau khi nói xong, Giang Việt sợ rằng Cố Liễu Liễu sẽ cảm thấy mình đang tạo áp lực cho cô, nên lập tức nói thêm: “Nếu em thấy gấp quá thì cũng không sao, vất vả lắm mới có được hai ngày nghỉ ngơi, em cũng nên nghỉ ngơi thật tốt…”
“Ừ.” Giang Việt gật đầu.
“Em hát đi.” Anh cầm lấy máy sấy tóc.
Sau đó hai người đều im lặng, Cố Liễu Liễu nhìn đồng hồ, đã 11 giờ 10 phút rồi.
Cố Liễu Liễu trực tiếp đến sân bay, sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, cô mua một chiếc sandwich để lót bụng.
Không nhìn thấy Giang Việt, có thể tập trung hơn chút.
0L: [Lần này GV tập dượt riêng, danh sách bài hát không được tiết lộ, không phải vì ca khúc chủ đề của album mới nên mới giữ bí mật đâu.]
3 giờ 30 phút chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Kinh Thị.
Cố Liễu Liễu: [Em sẽ hạ cánh vào lúc 6 giờ 30 phút chiều.]
Buổi ghi hình bắt đầu lúc 7 giờ rưỡi, còn tiết mục của Giang Việt ước chừng sẽ diễn ra vào khoảng 9 giờ.
“Đây đều là nhạc phim à?” Cố Liễu Liễu nhìn danh sách, ban đầu có gần mười bài, nhưng đã bị gạch mất ba bài, có lẽ ai đó đã chọn rồi.
Cố Liễu Liễu lặng lẽ bước vào trong, nghĩ thầm rằng có lẽ mình không nổi tiếng lắm nên chẳng ai nhận ra.
Động tác trong tay Giang Việt không dừng lại: “Không sao đâu, anh nghe thấy mà.”
“Hẹn ngày mai gặp, tạm biệt.” Cố Liễu Liễu vẫy tay chào cô ấy.
“Anh gì ơi, chúng ta có thể thử lại một lần nữa không?” Cô cảm thấy nhạc nền vừa rồi hơi nhỏ, thời điểm vào phần chính không được chuẩn.
Cố Liễu Liễu véo nhẹ má cô ấy: “Ngoan lắm, chị đi đây, ngủ ngon nhé!”
Đới Khả Khả liếc nhìn Cố Liễu Liễu đang nhai que cay: “Chị và anh Việt chia tay bốn năm trước, bài hát này ra đời ba năm trước, có lẽ là viết cho người yêu cũ khác của anh ấy?”
Cuối cùng cô chọn một ca khúc chủ đề của một bộ phim tiên hiệp kinh điển, nhưng sau khi chọn xong, cô cảm thấy giai điệu bài hát này khá buồn, nên có chút lo lắng.
“Chiều mai, chiều ngày kia và sáng ngày Trung Thu.”
“Liễu Liễu.” Giang Việt lập tức lên tiếng gọi cô.
Sân khấu hát thật là một tấm gương chiếu yêu, không thể điều chỉnh âm thanh cùng lúc, sẽ phóng đại mọi khuyết điểm của nghệ sĩ.
Liễu Phương Hoa đã liên hệ trước với người ở Kinh Thị, đã có xe chờ sẵn ở bên ngoài.
Cố Liễu Liễu đưa giấy tờ ra và ngẩng đầu nhìn nhân viên kiểm vé.
Cố Liễu Liễu: [Hehe, thầy thu âm khen em có thể tiến quân vào làng nhạc!]
Khi thấy Giang Việt gọi video đến, cô như thấy cứu tinh, lập tức ngồi thẳng lưng, chỉnh lại tóc, rồi mở gương điều chỉnh góc độ.
Cố Liễu Liễu: [Thôi đi, không muốn tranh cơm với thầy Giang.]
Lâm Nại Nại cầm điện thoại bước xuống giường và đưa chô cô, vừa mở cửa, cô ấy đã thấy Cố Liễu Liễu đang cười tươi rói.
Cố Liễu Liễu lập tức nói: “Tôi có thể hát thật.”
“Em muốn đi ngủ rồi, tạm biệt…”
“Ừm…” Lâm Nại Nại gật đầu.
“Mau dậy ăn đi ạ, ăn xong rồi sửa soạn để chuẩn bị xuất phát.”
Cô kết thúc việc sớm hơn so với dự kiến, bây giờ mới chỉ là đầu giờ chiều.
Cố Liễu Liễu hát một lượt hoàn chỉnh, sau đó dừng lại để trao đổi về âm thanh của tai nghe với thầy âm thanh.
Tóc Giang Việt ngắn, nên sấy khô rất nhanh, sau đó anh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, nghiêm túc nói: “Nào, cô giáo Cố, anh sẵn sàng rửa tai lắng nghe.”
Giang Việt: [Vẫn kịp, tiết mục của anh ở cuối cùng.]
Chương 35
May mắn thay, chương trình liên khúc nhạc phim được xếp vào các tiết mục đầu tiên của đêm hội, buổi chiều sẽ tập theo thứ tự đến trước thì được tập trước, nên Cố Liễu Liễu quyết định sau khi thu âm xong sẽ đi đến đó chờ.
“Em đã nói với chị Phương Hoa chưa?” Cố Liễu Liễu hỏi Đới Khả Khả. Khi ký hợp đồng, Cố Liễu Liễu và Liễu Phương Hoa đã thống nhất không được giấu nhau bất cứ điều gì.
“Chúc ngủ ngon.”
Cái gì đây? Nhóm nhỏ của “Khi Trái Tim Rung Động”?
Sau đó cô ấy đưa điện thoại qua: “Đây ạ…”
Cố Liễu Liễu sững sờ: “Một vé? Vậy chị phải xem một mình à?”
Kể từ khi họ biết có thể đi xem Giang Việt trực tiếp, từ sáng sớm đến bây giờ, miệng họ chưa bao giờ ngừng cười.
Lâm Nại Nại cũng đồng tình: “Đúng vậy, đúng vậy.”
“Lúc Khả Khả và Nại Nại nghe nói anh sẽ hát bài đó, mấy đứa đều rất phấn khích…”
“Dù sao chị và thầy Giang vẫn đang tham gia show giải trí, càng gặp nhau nhiều, fan hâm mộ lại càng thích. Vân Tô Úc cũng sẽ song ca với Nam Tuân trong đêm hội, mà Lật Đường với Trần Hướng Trạch cũng sẽ song ca một bài tình ca. Vốn dĩ fan CP Bồ Đoàn đã rất bất mãn rồi, nên nếu biết chị đến xem thầy Giang ghi hình thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Nghe xong những lời này, Đới Khả Khả và Lâm Nại Nại đều ngây người.
188L: [Ôi trời, đúng là Cố Liễu Liễu thật, bạn chế vừa thấy cô ấy đấy. Đây là cảnh chiến đấu khốc liệt gì thế này? Cố Liễu Liễu ngồi dưới sân khấu, nghe người yêu hát cho bạn gái cũ (hoặc có thể sắp tái hợp) à? Nếu là chế thì chế sẽ lập tức rút khỏi chương trình giải trí này, thật sự, quá sức chịu đựng rồi.]
Cố Liễu Liễu lườm một cái, ném nửa túi que cay còn lại cho cô ấy: “Chị đi đây.”
Giang Việt cười, anh đoán được Cố Liễu Liễu sẽ lo lắng, nên mới đặc biệt gọi cho cô.
“Chuyến bay gần nhất là lúc mấy giờ?” Cố Liễu Liễu hỏi.
Anh cũng vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.
“Chỉ có một vé, Trang Tử Triều sẽ đưa chúng em vào hậu trường.”
“Đợi anh sấy xong rồi em hát…” Cố Liễu Liễu với lấy cốc nước lọc để làm dịu cổ họng.
Cố Liễu Liễu nhanh chóng ăn xong bữa tối, rồi thay một chiếc váy dài.
Từ khi bắt đầu thực tập tại đài truyền hình, cô ấy đã gặp không ít nghệ sĩ trước khi lên sân khấu đều tự tin nói mình có thể hát thật, nhưng sau khi hát xong và đến lúc nghe lại, thì lập tức thay đổi ý kiến và cho rằng nên thu trước thì tốt hơn.
“Không, do hôm nay em tập quá nhiều, giọng bị khàn rồi.” Giang Việt nói vài câu về cách xử lý câu từ, không cho Cố Liễu Liễu hát nữa: “Để giọng nghỉ ngơi một đêm, sáng mai ghi âm, lúc nào diễn tập?”
“Bài hát này nói về chia ly và cái c·h·ế·t, liệu có phù hợp không?” Dù sao Trung Thu cũng là lễ hội đoàn viên gia đình.
Cố Liễu Liễu ngồi co gối trên giường, chống cằm nhìn anh: “Anh sửa bài hát xong chưa?”
Vị trí của cô nằm ở hàng thứ ba, ngay chính giữa, hai hàng trước là dành riêng cho các nghệ sĩ biểu diễn.
Cố Liễu Liễu chỉ là người thay đổi cảm xúc rất nhanh, buồn vui không gián đoạn, có lẽ đây là kỹ năng cơ bản của diễn viên chăng.
Thông thường người khác sẽ hát ca khúc chủ đề của phim mà họ đã đóng vai chính hoặc tham gia, nhưng vì Cố Liễu Liễu ra mắt muộn và đóng ít phim, nên cô chỉ có thể chọn bài mà mình cảm thấy có thể kiểm soát được.
“Được rồi, khách mời phía trước là ai vậy?” Cố Liễu Liễu hỏi bâng quơ.
---
Giang Việt: [Vậy thì cảm ơn cô Cố đã để lại chén cơm.]
“Một tiếng rưỡi nữa, chúng ta đi ngay thì vẫn kịp.”
Từ nhỏ đến lớn, khi xem chương trình, cô không thích nhất chính là chuyện nghệ sĩ hát nhép, nên cô cũng không thể chấp nhận được cách biểu diễn đó.
Cố Liễu Liễu đóng cửa rời đi, Lâm Nại Nại hơi hoảng sợ nhìn Đới Khả Khả: “Chị Liễu Liễu có giận không?”
Nhân viên nhanh chóng trả lại giấy tờ cho cô mà không nhìn thêm một cái nào nữa.
“Được, vậy tôi sẽ chuẩn bị, tôi sẽ đi trao đổi với thầy âm thanh, mở mic thử trước.” Đạo diễn vội vã rời đi, một lát sau, đạo diễn trường quay cầm micro lên, gọi Cố Liễu Liễu lên sân khấu.
Cố Liễu Liễu còn định nói thêm gì đó thì nhân viên đã thúc giục cô kiểm tra vé: “Xin chào, vui lòng xuất trình chứng minh thư và vé vào cổng.”
150L: [Ai vậy? Không phải là Cố Liễu Liễu đấy chứ?]
“Hát nhép?” Cố Liễu Liễu ngẩng đầu hỏi: “Có quy định phải hát nhép không?”
Vẫn là người tài xế chiều nay đã đón họ, bây giờ lại đưa họ đến toà nhà phát sóng, sau đó Cố Liễu Liễu đeo khẩu trang vào rồi xếp hàng cùng với khán giả khác vào kiểm tra vé.
Giọng nói ngọt ngào của Cố Liễu Liễu vọng vào từ ngoài cửa: “Đồng chí Đới Khả Khả yêu quý, giúp với, chị quên cầm theo điện thoại rồi.”
Cố Liễu Liễu rút tay khỏi nút kết thúc cuộc gọi, rồi hỏi anh: “Sao vậy?”
Đạo diễn dẫn cô đến chỗ lên sân khấu: “Đến lúc đó, cô chờ ở đây, khi khách mời phía trước kết thúc phỏng vấn, cô sẽ lên sân khấu.”
Khi Cố Liễu Liễu đến nơi tập dượt, các nhân viên vẫn đang dựng sân khấu.
Cố Liễu Liễu mở điện thoại lên và thấy Đới Khả Khả gửi cho cô mấy tấm ảnh, là ảnh cô ấy và Lâm Nại Nại chụp cùng Giang Việt ở hậu trường. Hai người này giả dạng nhân viên để vào trong, mà lại được hưởng lợi hơn cả cô, người xem chính thức.
Thoát cái, Trung Thu đã đến gần.
“Nhưng em hát mà anh lại sấy tóc, vậy chẳng phải là rất không tôn trọng màn biểu diễn của em sao.” Cố Liễu Liễu miệng thì nói vậy, nhưng thật ra trong lòng vẫn là sự ngượng ngùng chiếm ưu thế. Tuổi đã lớn, nhưng da mặt càng ngày càng mỏng.
Sáng hôm sau, Cố Liễu Liễu lên xe đi đến phòng thu âm, suốt đường đi, cô đều bàn bạc thời gian với đạo diễn. Cô không biết buổi tập dượt chiều nay sẽ kéo dài bao lâu, rất lo lắng mình sẽ không kịp tham gia chương trình của Giang Việt.
Cố Liễu Liễu: “Tổng cộng là bốn bài hát?”
“Ừm…”
Đạo diễn đảm nhận trách nhiệm với Cố Liễu Liễu ở bên đài truyền hình thành phố A là một cô gái trẻ, vừa tốt nghiệp thạc sĩ và mới đi làm.
Cô ấy đưa cho Cố Liễu Liễu một danh sách các bài hát, để cô chọn một bài để hát.
“Cũng không hẳn, tùy theo lựa chọn cá nhân. Các ca sĩ chuyên nghiệp hầu hết đều hát thật, còn diễn viên hoặc idol thì…” Đạo diễn mỉm cười.
Sáng hôm sau phải vào phòng thu, nên tối hôm đó, Cố Liễu Liễu chăm chỉ luyện tập ở nhà.
“Sếp ơi, bây giờ về nhà hay ra sân bay?”
Khi đến khách sạn nơi Giang Việt đang ở, Cố Liễu Liễu gọi điện thoại cho Trang Tử Triều, chỉ năm phút sau, cậu ấy đã xuống dưới.
“Vâng, anh ấy nói cứ đặt trước đi, nếu cô không đến thì thôi, còn nếu đến mà đặt phòng sát giờ thì sẽ rất rắc rối.” Trang Tử Triều giúp cô mang hành lý vào thang máy: “Anh ấy đang ở trong phòng, cô có muốn qua đó không?”
???
Kết nối xong, Cố Liễu Liễu cười nịnh nọt: “Thầy Giang, tối nay anh không bận à…”
“Ừ, được rồi.” Nụ cười của Giang Việt không giảm đi chút nào: “Thôi muộn rồi, nghỉ ngơi đi.”
“Đúng vậy, đây là một chương trình lớn, liên khúc nhạc phim kinh điển, cô chọn ở phần phim cổ trang.”
Hát xong đoạn đầu bài hát, Cố Liễu Liễu tắt nhạc đệm đi. Rồi cô cầm lại điện thoại lên, thấy Giang Việt vẫn giữ nét mặt nhăn nhó, bỗng cảm thấy hơi thất vọng.
Cô đã lâu không lên sân khấu hát, nói chính xác hơn là trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, sân khấu lớn nhất mà cô từng đứng là cuộc thi ca sĩ sinh viên của Đại học A, khi đó cô còn năn nỉ Giang Việt dành một tuần để dạy riêng cho cô.
Giang Việt tiện tay đặt điện thoại lên bàn, rồi kéo ghế ngồi xuống, vừa lau tóc vừa trò chuyện với cô.
29L: [Ôi trời... Đừng mà, mấy ngày nay tôi vừa đắm chìm trong couple này, sao lại đột nhiên xuất hiện bạn gái cũ vậy?]
Cô hát lại một lần nữa, cảm thấy ổn rồi, sau đó được đạo diễn dẫn đi ra ngoài.
Đới Khả Khả nhìn cô với vẻ không phục: “Khuỷu tay chúng em hướng về thầy Giang là học từ ai thế? Còn không phải là học từ sếp sao?”
Đạo diễn nhìn nét mặt cô: “Nhóm của cô gồm có cô, Hoàng Tư Ngạn, Cảnh Hành Chỉ và Kim Tịch Yểu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em có muốn đến nghe anh hát không?”
Quả thật là rất chu đáo.
Đúng là làm khó cho tổ chương trình, đã gom hết từng người lại một chỗ rồi...
Bài “Trăng Trong Nước” rốt cuộc là Giang Việt viết cho ai, đây là bài mà cô ấy đã theo dõi hơn một nghìn bài post để giải mã hồi đại học!
“Được thôi.” Cố Liễu Liễu mỉm cười, ánh mắt cong lên: “Đây là lần đầu tiên em đến trường quay của CCTV, anh có thể lấy vé được không?”
“Vậy em sẽ nhờ Khả Khả đặt vé máy bay ngay bây giờ, đến lúc đó em sẽ thông báo chuyến bay cho anh.” Cố Liễu Liễu làm ra vẻ nhẹ nhàng, rồi nói: “Vừa hay còn có thể nhờ thầy Giang chỉ dẫn thêm về kỹ thuật hát.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc đó Giang Việt vẫn chưa hỏi cô rằng cô có định đến xem buổi biểu diễn không.
“Người thân sẽ được phát vé…” Giang Việt cũng cười.
---
141L: [Một tin sốc hơn nữa... Hiện giờ tôi đang ở hiện trường ghi hình, đoán xem tôi nhìn thấy ai ở hàng ghế khán giả?]
“Gần xong rồi.”
Sau khi trở lại thành phố A, Giang Việt đã thực hiện một cuộc kiểm tra tổng thể, trong ngày đó, anh cũng tháo bột và bỏ dây đeo tay đi, rồi bay đến Bắc Kinh để tham gia tập luyện cho lễ hội Trung Thu.
Không biết vì sao, cô lại mơ thấy ngày cô và Giang Việt chia tay.
“Ừ, em có thể bay qua ngay sau khi tập dượt xong, sáng hôm sau lại quay về.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không cần đâu, để anh ấy nghỉ ngơi đi.” Tối nay anh phải lên sân khấu, Cố Liễu Liễu không muốn làm phiền anh.
Từ khi cô bắt đầu hát, Giang Việt vẫn luôn hơi nhíu mày, làm cho Cố Liễu Liễu có chút không tự tin.
Để đảm bảo chất lượng, có nhiều chương trình lớn sẽ yêu cầu nghệ sĩ hát nhép.
Giang Việt: [Có muốn đến không? Có thể ký hợp đồng với Thanh Việt.]
“Buổi chiều ngày mai sẽ diễn tập, thử hiệu ứng sân khấu và trang phục, sáng ngày kia sẽ là buổi diễn tổng duyệt với trang phục hoàn chỉnh, cô cần đến sớm để trang điểm và chờ.” Đạo diễn tiễn cô lên xe: “Liễu Liễu, hẹn ngày mai gặp nhé.”
Cô lướt qua WeChat, rồi chán chường mở diễn đàn tám chuyện lên xem.
“Tối mai sao?” Bên Giang Việt là chương trình ghi hình phát lại, sẽ ghi hình vào tối mai.
Đới Khả Khả bất lực ngồi xuống đối diện cô: “Em lấy rồi, mấy việc nhỏ thế này thì không thể trông chờ vào chị được, dù sao chị cũng không nhớ nổi đâu.”
“Không sao đâu, bài hát này rất phổ biến.” Sau đó đạo diễn trao đổi với cô về thời gian vào phòng thu và thời gian tập luyện.
“Sao thế? Nghe dở lắm à... Em còn tự tin nói với đạo diễn rằng em sẽ hát thật.”
Đới Khả Khả quay đầu lại: “Em nói rồi, lúc chị gọi em đặt vé máy bay vào nửa đêm qua, em đã nói với chị Phương Hoa rồi, chị ấy không có ý kiến gì.”
Thấy Cố Liễu Liễu vẫn đeo tai nghe cùng với vẻ mặt lo lắng, đạo diễn cười nói: “Cô không cần lo lắng, những người không chuyên thường sẽ thu trước, lên sân khấu chỉ cần đối khớp miệng là được rồi.”
Cố Liễu Liễu vỗ vào trán của Đới Khả Khả: “Em nhìn xem, Nại Nại vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, giờ đã bị em làm hư rồi.”
Đạo diễn ngây người vài giây, rồi cười: “Được, vậy trong buổi tập chiều mai, chúng ta sẽ thử xem trước có hiệu quả hay không.”
“Chị mới là sếp của hai đứa đấy, sao đứa nào đứa nấy cũng hướng khuỷu tay của mình về Giang Việt thế này?”
Trang đầu tiên đầy rẫy những tin đồn về Giang Việt, tất cả tiêu đề đều mơ hồ và bí ẩn. Cố Liễu Liễu bấm vào bài viết có nhiều bình luận nhất.
Ba ngày trước lễ hội Trung Thu, Cố Liễu Liễu trở về thành phố A, Giang Việt cũng trở về cùng chuyến bay với cô.
“Này, hai đứa định đi đâu?” Khi đến lượt họ, Đới Khả Khả và Lâm Nại Nại đưa đồ cho cô rồi chuẩn bị rời đi.
Cố Liễu Liễu thu lại nụ cười, không hài lòng nói: “Thầy Giang nói vậy nghĩa là, không có chuyện muốn anh giúp thì em không thể cười với anh à?”
Nhận phòng xong, Cố Liễu Liễu lập tức nằm xuống giường và chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Tắm xong, Cố Liễu Liễu dựa vào đầu giường, vẫn đang nghe nhạc.
Hát được mấy câu, cô dứt khoát cầm lấy điện thoại úp xuống mặt bàn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.