Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 33: Ngốc thật hay cố ý không muốn nhìn đến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Ngốc thật hay cố ý không muốn nhìn đến


- Chị lấy ở đâu vậy? - Con bé ngạc nhiên

- Em không sao chứ? - Dạ Thần chạy ra chỗ tôi

- Tại sao?

- Xong rồi giờ xuống dưới nhà xem bạch mã hoàng tử của em đến chưa đi - Tôi trêu

Tôi đưa con bé lên trước cho Tiểu Băng nhìn, cậu ta cũng nhìn Bảo Nhi từ trên xuống dưới khiến con bé đỏ mặt:

- Vậy giờ có thể chuẩn bị chưa?

Nước trong cốc đổ lên người em ấy, đúng như kế hoạch. Tôi chuẩn bị đứng dậy thì được 2 câu hỏi thăm:

Bác quản gia bước ra ngoài, còn tôi thì vào phòng tắm.Tôi thường phải chú ý vết thương ở tay khi tắm nên thấy hơi phiền.

- Cậu ấy mua cho chị mà, chị mặc đi

- Chị xuống liền

- Không sao không sao - Tôi phủi phủi quần áo, đứng dậy (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Vậy em có bao giờ thấy đồ của hoàng tử mà lại tặng phù thủy không?

- Hoàng Tử đang ở dưới nhà, chờ công chúa xuống thôi

- Bác tài, đem bộ váy ở trên xe ra đây - Cậu ta kêu

- Thật sự khát nước a - Tôi cầm cốc nước trên tay hắn, uống 1 ngụm

Hắn vẫn nhìn tôi với vẻ không tin:

- Không ạ - Con bé lắc đầu

- Xinh rồi, đi thôi - Tôi kéo con bé xuống dưới lầu

- Đây (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Trông em như vậy đã được chưa?? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ thế thôi, chỉ 1 câu nói thế thôi. Tôi cố gắng khiến Tiểu Băng nhìn Bảo Nhi:

Sau hơn 30p, cuối cùng cũng xong. Tôi đưa Bảo Nhi đến trước gương, vừa thấy mình trong gương con bé thốt lên:

- Cháu biết rồi

- Vậy chị mặc gì?

Chương 33: Ngốc thật hay cố ý không muốn nhìn đến

- Ừm, đi thôi - Tiểu Băng đứng dậy (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không liên quan gì đến Bảo Nhi luôn, đây là ngốc thật hay cố ý không muốn nhìn đến. Tôi vẫn giữ vững kiên định từ chối:

- Được rồi ạ - Em ấy đáp, xong đưa mắt nhìn bồn tắm - nhưng...chỉ có 1 phòng tắm

- Wow, tay nghề của chị thật giỏi nha

Ở phòng khách, có 2 người con trai đang nói chuyện. Tôi lên tiếng:

- Đương nhiên là mặc đồ của anh em rồi - tôi đưa chiếc váy từ đằng sau tay tôi ra

Tôi kéo em ấy lên phòng, đóng cửa lại, rồi đưa em ấy bộ váy mà Tiểu Băng mua, em ấy không hiểu:

- Bảo Nhi, em uống..á..- Tôi cố tình trượt chân xuống, ai dè ngã thật

Không nói gì được mà, vậy đành dùng thời cơ khi đi ăn thì chuồn về cho 2 đứa không gian riêng vậy. Tôi đành ngậm ngụi xuống lấy bộ váy bác tài đưa vào, nhưng bộ váy này sẽ không phải tôi mặc. Hehe, tôi đưa mắt nhìn hắn, người từ nãy đến giờ không nói một câu nào.

Thấy thế, con bé liền nhìn lại gương, sửa sửa tóc:

- A..ai là bạch mã hoàng tử của em chứ? - Bảo Nhi ngượng

- Mua cho chị nhưng vỗn dĩ nó nên là của em - Tôi lấy bộ váy ra

Rồi tắt máy, tôi nhìn Bảo Nhi, nói:

- Con bé này, chỉ được cái nói đúng - Tôi tự hào

- Mặc như này thì không được rồi. Em đến thì cũng đến rồi, không hủy được, hay là...- Tôi đưa mắt qua Bảo Nhi - hay là em với Bảo Nhi đi đi, chị với em hẹn nhau hôm khác vậy

- Vậy đợi tôi và Bảo Nhi lên thay đồ ha - tôi nói

Tôi kéo Bảo Nhi đến gần gần chỗ Dạ Thần, tôi đi đến trước mặt:

- Chị có sao không? - Tiểu Băng vội vàng đứng dậy, nhìn tôi

Rồi đi ra chỗ Bảo Nhi:

- Ây dô, sao mình vẫn còn mặc đồ bệnh viện thế này - Tôi nói lớn (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Tôi thật sự không sao mà, chỉ bị ngã có cái à - Tôi cười

- Đúng lúc trong xe em đang có 1 bộ váy em váy - Cậu ta cười nhẹ

Vừa dứt lời, điện thoại tôi kêu lên. Tôi vừa nhìn cái tên gọi đến rồi chỉ vào điện thoại:

- Bây giờ cũng sắp đến giờ đồ ăn lên bàn rồi, mà chị còn phải đi tắm, thôi thì các em đi trước đi ha - Tôi gượng

- Xong rồi, chúng ta đi ăn thôi

- Ở đây thiếu gì phòng, để chị ra nhờ bác quản gia dẫn đi phòng khác. Em vào thay đi

Cậu ta đưa mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới:

Tôi nhấc máy lên:

Sao không như tôi nghĩ vậy nhỉ, tôi bảo:

- Hì hì

Nói xong, tôi bước ra cửa, nhờ bác quản gia dẫn tôi vào 1 phòng khác. Bác liền vui vẻ đưa tôi vào 1 căn phòng khá đẹp nhưng nhìn cũng quen mắt. Tôi nói:

- Nó là thế đấy - tôi đưa bộ váy cho Bảo Nhi

- Em đang ở dưới nhà anh Dạ Thần, chị xuống đi - Tiểu Băng nói

- Cảm ơn bác

- Oh, không ngờ người như anh em lại chu đáo vây đấy - em ấy kinh ngạc

- Không có gì đâu thiếu phu nhân, tôi đi ra ngoài trước, có việc gì cứ kêu tôi

- Em chờ được mà, đằng nào thì em đặt bàn 19h rưỡi mới ăn - Tiểu Băng nhìn tôi

- Nhưng chị vẫn rất xinh - Tiểu Băng cười

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Ngốc thật hay cố ý không muốn nhìn đến