Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53
"Để phụ thân con dẫn huynh đệ con mang lên ít đồ, đất trên núi cũng bỏ hoang lâu rồi, tranh thủ trời chưa nóng quá, gieo trồng vài giống cây."
Vương thẩm và Hàn thẩm thì dạy Trân Châu và Mã Não làm việc khâu vá, nấu nướng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phụ mẫu biết chúng ta vào núi mà không mang theo người hầu, đều tỏ ra không hiểu.
Chúng ta vào núi, một là để đánh lạc hướng, hai là để tránh xa nguy hiểm.
Đến khi bị ai đó ôm lấy và hôn, ta giật mình run rẩy, mở mắt ra thấy là Tề Đại, liền nhiệt tình đáp lại.
Nếu ông không trở về, ta có thể nói ông bệnh, lâu ngày không khỏi rồi qua đời. Nhưng nếu ở thôn, với bao nhiêu con mắt dòm ngó, một người sống sờ sờ sao có thể tự nhiên biến mất? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gia gia lắc đầu: "Lần này thì không cần."
Hình như có một mùi khó chịu lướt qua, nhưng nhanh chóng tan biến.
Mẫu thân có chút thất vọng.
Từ giọng nói trầm ngâm của ông, ta hiểu được chuyến đi này của ông, e rằng đã ôm tâm lý không còn đường về.
"Mẫu thân, Tề Đại vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống dưới núi, nhất là khi con mãi chưa có tin vui, ánh mắt của dân làng, họ hàng nhìn hắn thật khó chịu. Đợi khi con mang thai ở trên núi, chúng ta sẽ chuyển về sống dưới núi. Lúc đó sẽ phải nhờ phụ mẫu đến trông nom giúp."
Trên núi ngoài lương thực thì không thiếu gì cả, chỉ hai người chúng ta với một con mèo và một con c·h·ó, chẳng tiêu tốn bao nhiêu gạo.
Người đời thường nói "Tiểu biệt thắng tân hôn", quả thực chẳng sai chút nào.
Hắn cũng không để ý, đi chăm sóc con lừa, tắm rửa cho nó, rồi ra ruộng nhổ cỏ.
"Đợi khi ta xuống núi, ta sẽ kiểm tra các ngươi. Nếu không học hành tử tế, sẽ bị phạt đấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gia gia rõ ràng mệt mỏi, phờ phạc, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới hồi phục lại.
Phụ thân không nói gì, mẫu thân thì khuyên bảo ta vài lần.
"Ngắn thì nửa năm, dài thì một năm. Nếu ta không trở về, các con cứ nói rằng ta đã bị dã thú ăn thịt."
"Gia gia, để Tề Đại đi cùng người."
Chương 53
Trước khi vào núi, mọi việc trong nhà đều giao cho Ngưu thúc, Vương thẩm và Hàn thẩm chủ trì. Bảy đứa nhỏ theo Ngưu thúc học ít quyền cước, lục đệ, thất đệ và ba đứa cháu cũng đến học cùng, học được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Mẫu thân im lặng hồi lâu, rồi thở dài: "Lên núi cũng tốt, tránh xa những lời dị nghị. Vậy tiểu lục và tiểu thất có đi cùng không? Còn người hầu thì sao?"
Tề Đại vốn rất hứng khởi với việc vào núi, nhưng sự ra đi của gia gia khiến tâm trạng vốn vui vẻ ấy bị phủ một lớp u ám.
Tề Đại trẻ tuổi, chỉ cần ngủ hai đêm là lại tràn đầy sinh khí.
Gia gia thì chiếm lấy chiếc ghế mây của ta, nhàn nhã đung đưa, tay nghịch một viên ngọc tròn tròn không biết lấy ở đâu.
"Không, chỉ có con và Tề Đại thôi."
"Không cần, ta sẽ rời đi ngay sau khi vào núi."
Nhưng nhanh chóng phấn chấn trở lại, dặn ta mang nhiều đồ đi, để không phải xuống núi mua.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Dù thân thể đau mỏi, nhưng thấy hắn trở về bình an, ta không thể không làm vài món ngon để bồi bổ cho họ.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi, gia gia nghiêm túc nói với ta và Tề Đại: "Ta phải rời khỏi thôn một thời gian, các con hãy vào núi ở, che giấu giúp ta."
"Gia gia..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu đã vào núi, thì phải chuẩn bị chu đáo.
Chúng ta âu yếm từ buổi xế chiều cho đến tận nửa đêm, khiến ta kiệt sức, chẳng buồn ăn uống, ngủ say đến tận khi mặt trời lên cao vào ngày hôm sau.
Ông còn dặn dò Tề Đại rằng sau khi vào núi, phải dẫn ta đến xem hang động đó. Ông đặc biệt nhấn mạnh rằng, trừ khi gặp tình thế bắt buộc, nếu không thì không được chạm vào những thứ ở trong đó. Dù sau này có trở thành gia bảo, thì cũng chỉ truyền cho người đứng đầu gia tộc mà thôi.
Ánh mắt Tề Đại nhìn ta ngọt ngào, khiến cả nhà cười khúc khích trêu ghẹo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tề Đại trở về vào ngày mồng chín tháng tư, đã đi hơn hai mươi ngày. Ngày hắn về, ta vốn ngồi dưới hiên nhà thả hồn, chẳng biết sao lại ngủ thiếp đi.
Một lát sau mới nói: "Vậy để con chuẩn bị chút thức ăn cho người."
Đại Hắc không sủa tiếng nào, ta cũng chẳng để tâm, tiếp tục ngủ.
Ta cũng không dám hỏi ông đi đâu, nhìn sắc mặt của ông, ta đoán rằng ông sắp làm một việc hệ trọng. Mà còn là một việc vô cùng lớn.
Ta ôm mặt, lau đi những giọt nước mắt sắp trào ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.