Khởi Ẩn Tận Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67 Cắm sừng
“Có gì đang tiến tới.” Quang Trung ngắm mưa cùng con gái thấy trong mưa có bóng đen nào đấy đang tiến lại gần họ, lập tức cảnh báo. Mọi người dừng hoạt động lại, cảnh giác nhìn ngoài trời mưa.
Cậu lay Khôi Đăng dậy, kéo ra một góc kể chuyện hồi nãy nghe. Nghe thấy Doãn Đức Hùng bị cắm sừng, Khôi Đăng bỉu môi nhìn về hắn. “Đáng đời thằng ngu vì gái.”
Bình An đứng ngoài cảm thấy buồn cười cho bạn trai cô ta, bị cắm sừng ngay bên cạnh.
“Nhưng không ra ngoài sao đến chỗ cột sáng được?? Tiến thoái lưỡng nan.”
“Nếu em nuốt thạch tự vào nó sẽ phát huy sức mạnh đấy. Chỉ là sẽ rất đau thôi. Anh sẽ làm cho em à cho hai người đi.” Khôi Đăng đáp câu hỏi của Bình An. “Nhưng mà đừng suy nghĩ tiêu cực thế. Lạc quan lên.”
Ở một nơi khác không mưa, Huỳnh Trí Dũng vội bật người tỉnh dậy. Hắn ta vò đầu khó chịu.
Nhưng nghe hai người ấy muốn trả thù mình thì cậu thở dài. “Đã tha cho rồi còn không biết đường sống. Cứ muốn c·hết cơ.”
Sáng sớm cái lạnh đánh thức họ dậy. Tác dụng giữ ấm của thạch tự đã hết. Bên ngoài vẫn là mưa giông không ngớt. Trời mưa u ám khiến người khác não lòng. Cột sáng mà họ theo đuổi vẫn sáng đẹp đẽ.
“Thằng bạn trai em làm gì được như anh. Hự hự..” Dương Hoàng càng lúc càng hăng.
Khúc sau cậu không muốn nghe nữa, chỉ là hai con thú động d·ụ·c trong mắt cậu. Nhưng Dương Hoàng muốn hại Khôi Đăng thì hắn phải có chuẩn bị lắm. ‘Phải bảo anh ấy mới được.’
“Ấy.. Anh chỉ hỏi thôi mà, làm gì căng.” Dương Hoàng cười dáp lại. Trông nụ cười ấy Khôi Đăng muốn đấm cho phát.
“Khôi Đăng….” Thuỳ Linh chùm kín chăn lộ mỗi mặt gọi Khôi Đăng đang gác. “Ông có thạch tự nào giúp giữ ấm không??? Cứ vậy lạnh c·hết mất.”
Chương 67 Cắm sừng
“Anh… á á…. Nhớ giữ lời.”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mọi người dùng đi.” Khôi Đăng phát thạch tự cho mọi người, có nó họ cảm thấy thoải mái hơn thật nhiều. giữa sàn cậu vẽ tiếp, sàn nhà có ấm lên thật nhưng chỉ trong phạm vi nhỏ của nó, không ấm toàn bộ được.Thế nên hai ba người tụ lại một chỗ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy không thể làm thân với Khôi Đăng hắn đành cười ngại ngùng tìm đối tượng khác làm quen. Rất nhanh hắn kết thân với Nhật Khương, hội anh em gymer. Cả hai còn cùng chống dẩy, tập cơ với nhau lúc này. Mồ hôi nhãn bóng trên múi cơ không đù được đâu.
“Tuỳ anh.”
“Ach xì..” Nửa đêm Bình An lạnh hắt hơi tỉnh dậy. Cảm giác mắc vệ sinh khiến cậu lò mò ra đằng sau nhà, tuy hơi có rách nát nhưng tốt hơn ra ngoài trời lạnh. Cậu nghe thấy tiếng ai đó ở một phòng khác. Âm thanh ấy thu hút cậu qua đấy. Để tránh kinh động nên cậu dùng dị năng nâng chân mình len bước thật nhẹ.
Cầu đề cử, dánh giá moa moa (~ ̄³ ̄)~(~ ̄³ ̄)~
“Thật sự rất chán với lũ ảo tưởng này.”
“Sách này là đồ đặc biệt à? Loại sách chỉ người được chọn mới có thể đọc được nội dung ấy?”
…..
Càng đến gần càng nghe rõ âm thanh đó càng rõ tiếng rên. Không sai là tiếng rên. Có cả nam lẫn nữ. Ghé mắt vào… ui quaoooo. Là Dương Hoàng đang kịch chiến với Cẩm Bích. Cả hai trần như nhộng không ngừng nhấp nhô.
“Để tui xem.” Cổ tự cấp 1 thật sự có, cũng đơn giản 5 nét chỉ là hình dáng có chút…. Không nói được. Cổ tự “Ấm áp” năng lực như tên, giúp người dùng duy trì hơi ấm bản thân trong thời gian dài, c·ách l·y với khí lạnh bên ngoài. Khôi Đăng suy nghĩ nên hoạ ấn ra sàn hay làm thạch tự dùng cá nhân sẽ hiệu quả hơn, cuối cùng quyết định làm cả hai khi thấy cặp song sinh co ro ôm lấy nhau ngủ ở góc xa đống lửa bên họ.
Bình An nhìn Khôi Đăng định bước đi, trong phút chần chờ nắm lấy tay Khôi Đăng… Khôi Đăng quay lại nhìn, ra hiệu có gì mau nói.
Cẩm Bích và Doãn Đức Hùng tức đỏ mắt không làm được gì, đành đốt lửa cháy to hơn. Cuối cùng khi không thể chịu được cái lạnh mà đành mặt dày nhờ vả.
“C·hết tiệt. Sao mình lại quên mất con mắt đó chứ.”
“Em…. Anh…” Khôi Đăng vẫn kiên nhẫn chờ cậu nói. “Anh có cách nào giúp em tự băng táng không??”
----- (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con s.ò dưới thít chặt thế mà còn bảo từ từ ư. C·hết này.” (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)
“Sao lúc đấy lại đưa cho anh ta chứ. Ngu quá đi mất.”
“Từ từ thôi anh… nhẹ thôi anh…a á á…”
“Cậu làm gì đấy??? Xoa xoa cái gì? Ai cho mà xoa.” Mắt nheo lại rất giang hồ. Khôi Đăng đẩy mặt anh ta ra, đến lúc nào không đến, lại hiểu nhầm vớ vẩn. Bình An cạn lời nhéo eo anh ta.
“Vậy cũng đỡ. Khỏi ra ngoài gặp quái vật.”
Khôi Đăng sờ bụng mình, cảm giác nhỏ hơn trước đây rất nhiều. Có lẽ do vận động liên tục đi. Cậu cười nhẹ nhưng mặt hơi phớn phở tự hào. Hai tên Doãn Đức Hùng Cẩm Bích nhìn cậu rồi nói thầm tai nhau rồi cười khinh. Lại nói xấu nhau rồi.
“Hahaha. Anh sẽ để em đánh nó khi có cơ hội.”
“Nói anh nghe, lúc nãy có sợ không??”
“….ừm. Anh hiểu rồi.” Khôi Đăng định xoa đầu cậu. Chợt có tay ai đó chộp lấy tay cậu. Mặt Nhật Khương thù lù dí sát mặt Khôi Đăng.
“… Nhìn lén sách người khác là không hay đâu.” Khôi Đăng gập sách lại, không ngần ngại mặt đối mặt với hắn. Với kẻ đang có ý định muốn hại mình thì chả việc gì thân thiện với hắn cả.
“…Hỏi thật à??” Khôi Đăng nghiêm túc nhìn cậu. “Tại sao lại hỏi lúc này???”
Cuối cùng không gian cũng bình yên lại. Chỉ còn tiếng lừa cháy trong tiếng mưa nặng hạt. Kì lạ mưa có vẻ sẽ không ngớt, thời tiết càng lạnh hơn. Bịt kín các cừa lại vẫn cảm nhận khí lạnh. Họ đốt thêm lửa để sưởi ấm nhưng có vẻ không duy trì được quá lâu.
Hôm qua hắn bổng nhớ về “quá khứ” của mình. Trong thư viện “Vạn Kí Nhân Sinh” có ghi lại câu chuyện ngắn ngủi của Minh Triệu nhưng nội dung khác chút nhiều. Có chi tiết là Minh Triệu có một năng lực thị giác rất đặc biệt. Và nguồn gốc năng lực đó được tiết lộ từ một con mắt đá.
Cảm ơn Oaithuong đã đề cử. Cám ơn anh đã ủng hộ từ lúc bắt đầu bộ truyện.
“Mưa với chả gió. Chán c·hết.” Thuỳ Linh buồn chán may vải.
Cặp song sinh bị Thuỳ Linh kéo sang bên này ngủ chung với cô ấy. Linh Đan ngủ cùng bố, Bình An và Nhật Khương luôn cùng nhau rồi. Chỉ còn sót lại Khôi Đăng và cô. Tuy thường ngày đối xử như bạn bè nhưng không thể ngủ cùng nhau được. Một mình chiếm một hoạ ấn thì kì quá nên cô kéo hai đứa bé sang.
“Hồi nãy đáng sợ lắm. Á á từ từ thôi…Anh phải trả thù… á… cho em.”
Lúc này không biết bao giờ Dương Hùng và Cẩm Bích quay lại như không có việc gì. Bình An cũng cười khinh bỉ nhìn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vâng.” Nói rồi cả hai cùng bước về, mặc kệ Nhật Khương vẫn ngu ngơ không hiểu theo sau.
Đây là khúc nhạc dạo giữa đêm của họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rõ ràng người khuyên người khác lạc quan nhưng lại không hề lạc quan, vẫn luôn lo cho mình sống sao thật tốt.
“Kệ moẹ chúng nó, để xem chúng nó làm được gì.” Khôi Đăng vặn người, ngủ đất nhiều cứng cả người. “Đi ngủ thôi. Đang ấm chăn mà mày lôi anh mày dậy chi. Hừ hừ..rét vãi.”
“Hôm này… em đột nhiên nghĩ.... em không muốn c·hết trong miệng quái vật, không muốn trở thành thức ăn cho chúng nó. C·hết ít nhất được là người.” Cậu cúi mặt xuống đất, nghẹn ngào nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.