Khởi Ẩn Tận Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58: Thi triển tuyệt kĩ
Vù vù… xung quanh họ xuất hiện càng lúc càng nhiều chuồn chuồn bao vây lây họ. Bình An phóng những gai băng vào chúng nhưng chỉ là tàn ảnh tan biến. Ngay lập tức nó cũng sẽ đáp trả lại t·ấn c·ông họ. Nếu không nhờ lá chắn của Nhật Khương cùng dải lụa của Thuỳ Linh có lẽ họ bị nhừ xương rồi.
“Cái gì…” “Coi chừng”
“Cái mẹ gì nguy hiểm thế chứ? Đi mau” Nhật Khương sợ hãi kéo mọi người đi ngay. Tia sáng ấy từ hướng đối diện họ t·ấn c·ông tới lần nữa.
Cám ơn Huỳnh V. Thuận đã ủng hộ, đề cử và bình luận. Thank you *Pặc pặc*
“…..” Khôi Đăng nhìn bé “Có thể do nuốt quả lạ mà sinh ra năng lực…Nhưng cũng có thể là thức tỉnh tự nhiên, nhưng giờ mới thể hiện ra.”
Bảng thông tin còn lại là của bé Miu.
“Này là….” Đốm sáng trắng nhập vào người bọn họ như không khí. Trong phút chốc bọn họ cảm nhận được nguồn năng lượng dâng trào mà đến. Cánh tay khô quéo của Quang Trung cũng phục hồi trở lại nhìn được bằng mắt thường.
“Không hẵn. Nếu thế thì nó đã t·ấn c·ông Miu thay vì t·ấn c·ông tôi rồi.” Khôi Đăng tạo linh xà xích, sẵn sàng t·ấn c·ông nó. Những người khác cũng đồng ý. Trong chớp mắt nó đã áp gần tới họ, Nhật Khương cũng kịp thời dựng lên tường đất.
Linh Đan gật đầu, cô bé hiểu mọi người đang rất lo cho mình mới làm thế. “Em không khó chịu đâu.” Giọng cô bé thật sự khiến người khác yêu thương mà. “Mọi người cố gắng lên nha.”
“LÀ LA LÁ LA LA LA… AI LỚP DU…AIIIII LOVEEEE YUOOOO….”
“Đi c·hết đi.” Điều khiển linh xà xích chém thẳng xuống chia đôi chuồn chuồn trước sự thán phục. Hai vệt đen cũng tan biến dần, trả lại sự hiền lành.
“Kích thích quá rồi… haaha” Bình An thở dốc, tay bấu lấy vai Nhật Khương. “cái âm thanh to điếc moẹ tai mất rồi.”
“Hừ đừng hòng.” Nhật Khương giơ tấm khiêng chắn trước mặt, tia sáng ấy không kịp đổi hướng mà đâm sầm vào tấm khiên mà bay ra. Cùng lúc ấy Khôi Đăng phóng dây xích về hướng con bọ ấy nhưng dựa vào tốt độ mà nó dễ dàng né tránh.
“Á!!!!!!!!!!!!!!!!!” Thuỳ Linh hét lớn.
“Đợi chút.” Thuỳ Linh quấn vải bọc kín người bé Miu, để chừa lại đôi mắt và lỗ mũi cho bé. “Bọc kín lại sẽ bớt toả ra mùi hương thu hút sâu bọ.”
“Quá khen. Haha” Khôi Đăng đáp lại, đến chỗ xác bọ mà lượm lên đá trí tuệ ở nó rớt ra. Một viên đá trí tuệ màu vàng trắng, xem ra không phù hợp với Khôi Đăng lắm. “Chúng ta nhanh đi tiếp thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tốt lắm tốt lắm.” Nhật Khương bóp nát thạch tự hồi qua giúp hai người hồi phục.
“Nó nhanh quá”
Chương 58: Thi triển tuyệt kĩ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ma trảo của Quang Trung xuất hiện đột ngột ngay bên cạnh người Thuỳ Linh, cùng lúc v·a c·hạm vào con chuồn chuồn ấy. Nhưng đó cũng chỉ là tàn ảnh. Ma trảo của Quang trung có thẻ tự do xuất hiện trong bán kính một mét rưỡi, gây nguy hiểm bất ngờ cho kẻ thù.
Âm thanh búp bê kinh dị rất lớn phát ra phía trước họ. Từ xa bóng dáng Quang Trung ôm Miu và Bình An nhanh chóng tiến lại. Nhật Khương vội vã chạy đến đỡ ba người.
“Con bé có dị năng khi nào vậy chứ??? Mới hôm qua vẫn còn rất…”
Mãi khi đến chập tối, bọn họ không tìm được nơi nào để nghỉ ngơi, họ quyết định sẽ dựng “lều”. Lều được dựng bằng “Tường đất” kết hợp thạch tự “dây leo quấn chăt” lấy một bên cây làm tường đỡ, đục khoét làm chỗ ngủ.
“Ngầu vãi”
“Khụ khụ… Tui không sao” Khôi Đăng nói lớn. Mọi người mới nhìn lại đầu Khôi Đăng vẫn còn nguyên. Chỉ trong khoảnh khắc thôi là Khôi Đăng thật sự sẽ c·hết, cũng may cậu luôn mang dây chuyền bảo vệ. Khi khi bị t·ấn c·ông chí mạng, lá chắn bảo vệ đã dựng lên bảo vệ cậu lập tức. Việc ngã xuống là do quán tính va chậm giữa tia sáng ấy và màn chắn.
[Tuyệt kĩ: Ám đoạt Huyễn đồng] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nó biết không thể t·ấn c·ông phía trước liền bay v·út ra đằng sau rồi t·ấn c·ông họ. Dải lụa cùng xích xám phóng về phía nó. Không ngờ thế mà dây xích lẫn dải lụa lại xuyên qua người nó dễ dàng nhưng chỉ vài giây sau thân thể nó hoá thành tàn ảnh.
Khôi Đăng nhìn đống tàn ảnh trên trời rồi nhắm chặt hai mắt lại. Lần nữa mở ra đã thay đổi khí chất mà không ai để ý.
Từ người cô bé bay lập lờ những đốm sáng trắng nhỏ bé như đom đóm. Bây giờ là ban ngày nên không thấy rõ nhưng với việc bọn họ là dị năng giả vẫn có thể nhận ra nó.
“Kĩ năng mạnh quá.”
----------------
“Dị năng của con bé ư??? Tuyệt quá.” Bình An sửng sờ rồi cảm thán. “Full bình luôn này.” (ý bảo đầy năng lượng) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trạng thái bất ổn của cô bé được chú thích là ăn quả dại chứa năng lượng to lớn, khiến bản thân không ngừng gia tăng năng lượng. Mà bé ấy mới chỉ có 5 tuổi nên năng lượng ấy đang quá mức chịu đựng với cơ thể nhỏ bé ấy. Không những vậy, mùi hương toả ra từ cô bé là mùi hương kích thích thu hút côn trùng. Nếu ăn được cô bé cùng dòng năng lượng trong đấy sẽ tiến hoá vượt bậc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bắt lấy nó” Chỉ một câu nói nhỏ liền lập tức từ bóng của Khôi Đăng vụt ra những xúc tua đen như mực lao về phía con chuồn chuồn, cùng lúc bóng tối chiếm lấy thị giác nó. Những tàn ảnh đều b·ị đ·ánh tan, chỉ còn lại chân thân nhanh chóng chịu xúc tua trói lấy. Nó cố gắng đập cánh thoát ra nhưng những xúc tua nhìn mảnh mai, thuôn dài như cảnh cây lại trói chặt đến thế. Càng cố gắng hướng thoát lại càng trói chặt.
// Thiều Linh Đan. 5 tuổi. Trạng Thái: [Bất ổn]. Cấp 1. Dị năng: [Đom đóm cổ động]: Tạo ra những con đom đóm giúp những người khác nhanh chóng hồi phục năng lượng và nâng cao cảm xúc tích cực cho người nhận//
Cảm ơn oaithuong vẫn tiếp tục đề cử và theo dõi truyện. Arigatooooo
“Mấy đứa bị điên à? Sao còn đuổi theo giúp bọn anh làm gì.” Quang Trung cay cay mắt nói.
“Thật vậy sao??? Lợi hại quá rồi.” Thuỳ Linh hâm mộ, bọn họ thức tỉnh dựa vào sống c·hết chém g·iết thây ma mới thu được dị thạch để thức tỉnh dị năng.
“….” Bọn họ không biến nên nói sao, kéo tay nhau chạy tiếp đã. “Bốn đứa sao ngu ngốc như thế… hức hức…”
Trên đường đi họ liên tục bị các loài côn trùng khác đuổi theo nhưng số lượng rất ít so với ban đầu. Có bịt chặt đến đâu thì vẫn sẽ có khí thoát ra thu hút chúng, không trách bé Miu được. Với sức họ, Họ có thể tiêu diệt được chúng.
“Mùi???” Quang Trung khó hiểu, khịt khịt mũi ngửi con gái, trên người con bé có mùi hương lạ thật.
“….” Danh hiệu đàn ông mít ướt dành cho anh cả đấy Thiều Quang Trung. “Chạy trước đã.”
// Thiều Quang Trung, 33 tuổi. Cấp 2. Dị năng: [Ma Trảo]; Kĩ năng phụ: [Ma đao]: biến ma trảo thành ma đao, sau khi sử dụng sẽ khiến bàn tay trở nên khô quắt. Kĩ năng: [Chân sói nhanh nhẹn] //
`Bảng thông tin anh ta chỉ ra Quang Trung thiên hướng tốc độ và dừa vào kĩ năng áp sát t·ấn c·ông nhờ dị năng ma trảo, ma đao của mình mà tiêu diệt kẻ thù. Cũng thuộc nhóm đột kích giống Bình An hoặc là Minh Long.
“Không tốt tý nào…” Chưa kịp nói xong đã có một vệt sáng bay v·út qua đầu Khôi Đăng. Trong khoẳng khắc ấy tất cả đều dãn đồng tử ngơ ngác nhìn Khôi Đăng ngã xuống.
“Là chuồn chuồn ư??” Nhìn dáng hình thuôn dài như kím, thân hình như nắm đấm cùng bốn cánh chuồn óng ánh như kính hologram, mắt lồi to đỏ óng như hồng ngọc. Cả thân nó dài bằng cánh tay thanh niên. Nhìn nó lờ lờ trên không trung nhưng toả ra khí tức nguy hiểm, chưa kể tốc độ t·ấn c·ông khi nãy quá nhanh và nguy hiểm thì rõ ràng đây là một kẻ thù đáng sợ.
“Có thể từ lúc con bé sốt đã toả ra mùi thơm dụ dỗ côn trùng bám theo đó anh.” Khôi Đăng bóp thach tự cho bé, giúp bé giảm sốt phần nào, xoa đầu cô bé. “Khó chịu thì bảo anh chị nha.”
“Nó cũng bị thu hút tới ư???”
“Cẩn thận tốc độ của nó.” Khôi Đăng nhắc. “Nó là cấp 2 nhưng thật sự nguy hiểm.”
“Cả đống này cái nào là thật chứ??”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.