Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 125 Con Rết, Tâm tà, Ma (6)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125 Con Rết, Tâm tà, Ma (6)


“RIYSSS.” Con Rết Lửa hét lớn tức giận. “Nếu vậy đừng trách ta. Thứ xác thị thối nát.”

Giữa khí thế hai người căng thẳng, có tiếng xích leng keng, càng lúc càng rõ tiếng về hướng bọn chúng khiến hai bọn chúng chú ý.

Có thứ gì đó muốn thoát ra khỏi túi, Khôi Đăng mở ra lập tức thấy kén ngọc bay ra ngoài, bay vòng vòng trên đầu MinHo rồi lại bay tới chỗ xác rết. Khôi Đăng mãi một lúc mới hiểu kén ngọc muốn xác rết ấy, nhưng không hiểu để làm gì.

Bất ngờ “Khôi Đăng” khuỵ gối xuống đất, đầu cũng gục xuống không rõ mặt. Cặp dực nhãn phía sau cũng nhắm lại, điềm tĩnh mà tan biến. Hắc khí cũng dần tan đi, để lại nguyên hình thân thể con người trước đây của Khôi Đăng.

Khôi Đăng thấy cậu bé nắm chặt trong tay thứ gì đó, ngay sau đó Khôi Đăng nở nụ cười khi thấy nó. Túi không gian của cậu.

Nhìn đôi mắt vô hồn khiến bọn chúng sợ hãi. Cặp dực nhãn giương cao dựng đứng như tức giận nhìn bọn họ, đằng sau những dây xích to lớn đung đưa như xúc tua, như đuôi cửu vĩ.

Ngước nhìn bầu trời nơi mà cậu đã sinh tồn gần nửa năm, có chút mệt mỏi cùng luyến tiếc. Nhưng ở ngoài kia vẫn có người đang chờ cậu. Khôi Đăng nhớ tới Linh Đan, bảo ngọc của cậu không biết giờ ở đâu. Trong lúc chiến đấu với con rết túi không gian của cậu đã rơi mất.

“Ritttttt.” Con Rết cũng chỉ có thể rít lên không tin được. Khi nó quấn “Khôi Đăng” hoàn toàn cảm nhận được hắn đã nát nhừ. Vậy mà giờ hắn lại lần nữa tiến về phía họ.

“Đến đây, Ta sẽ xé đứt ngươi ra làm hai. Đồ sâu đỏ.”

Cự Thây Ma lẫn Con Rết đều không dám thở mạnh, ngọn lửa nhìn vô hại nhưng lại đáng sợ đến chừng nào. Cự Thây Ma biết, ngọn lửa xanh lục ấy chính là thiên địch của mình, là t·hiên t·ai là kẻ thù của hắn và cả loài thây ma. Rết Lửa cũng cảm giác những ngọn lửa đen sẽ nuốt chửng lấy ngọn lửa của chính nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau cùng người chiến thắng là “KHÔI ĐĂNG”. Hắn đạp nhẹ xuống đất, đứng trước xác kẻ thủ nhưng không hề lên tiếng. Cả trận chiến sau khi tái sinh “Khôi Đăng” chưa hề cất một âm thanh nào.

Sau cùng ngoài tiếng va đập cùng tiếng gàp thét đau đớn không còn âm thanh gì có thể tồn tài. Một lúc qua đi tất cả đều tĩnh lặng, địa bàn con rết ấy nay được làm sạch gấp 5 lần. Thứ còn lại trên đất chỉ còn là xác rết đã đen ngủm, bộ xương người cháy đen thui, và một quả cầu sáng vẫn trụ lại dưới đất.

“Không thể nào… Hắn sao cón có thể sống chứ?” Cự Thây Ma run rẩy không tin đươc khi thấy thân ảnh đầy khí đen ấy. “Rõ ràng ta đã đánh nát hắn rồi. Không thể nào.”

Cự Thây Ma cười khinh bỉ con rết. “Có trách ngươi ngu xuẩn. Sâu bọ như ngươi sao có thể so lại với con người ta được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không đùng.” Cự Thây Ma phát hiện giờ đây “Khôi Đăng” có phần khác, khắp toàn thân “Khôi Đăng” có những đường vàng sáng rực rỡ. “Là vệt vàng đó giúp hắn ta sống lại. MẸ KIẾP THẰNG QUÁI VẬT.”

Kén ngọc lửng lơ trước xác rết sau đó xác rết dầy hoá thành dòng khí đỏ bị kén ngọc hấp thu. Kén ngọc giờ không chỉ có màu xanh mà còn phân nửa màu đỏ. Rồi kén ngọc bay đến trán MinHo. Khôi Đăng khổi biết kén ngọc muốn làm gì nhưng cứ để MinHo xuống đất trước cho kén ngọc. Từ kén ngọc truyền xuống người cậu bé dòng sáng xanh đỏ bọc lấy người cậu bé như tơ tằm. Được một lúc thì kết thúc. Chỗ tơ tằm ấy cũng thấm vào người MinHo.

“Lồng sáng vẫn còn ở đây, xung quanh bị tàn phá chỉ còn mỗi mình. Nếu vậy anh ta chưa thoát khỏi đây rồi. Mình ra khỏi đây một mình à. Lạc lõng thật.” Nhìn không gian yên ắng này, không còn ai ngoài cậu, cậu thật cô đơn. Nhớ tới cảnh bị phản bội, bị Ngô Quý Tân c·ướp mất kĩ năng cổ tự mà Khôi Đăng buồn lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói rồi nó đập đầu van xin như người, nguyện xin dâng hiến tất cả đổi một mạng sống nhỏ nhoi.

Cự Thây Ma không nhịn được mà chửi tục. Rết Lửa cũng phải công nhận, không có sinh vật nào bị nghiền nát mà sống lại như thế được. Quái vật hơn cả chúng nó.

Nhìn phía trước mình hai thây xác to lớn Khôi Đăng không nói lên lời. “Là ai có thể g·iết chúng như vậy được chứ? Tàn bạo thật sự…. Ấy…”

“Chạyyy MAU!” Cự Thây Ma hét lớn khi thấy Khôi Đăng phấn tay, xích đen như thoi đưa đâm thẳng về bọn chúng. Không cần nói Con Rết cũng đã mọc cánh bay lên trời, mặc kệ đồng đội nửa vời bị t·ấn c·ông. Nhưng nó nhận ra có bay lên trời cũng vô dụng. Xích đen bắn về chúng như móng vuốt hung thú, t·ấn c·ông dồn dập không ngừng, không giây nào dừng lại.

Khôi Đăng chạm vào xác thây ma, lập tưc nó xụp xuống thành tro tàn, để lại giữa đống tro tàn cục dị thạch dị thạch kĩ năng lón bằng nắm đấm người lớn, sáng lấp lánh. Cũng may xác con rết không bị vậy, chạm vào vẫn rất cứng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khoảnh khắc cậu bước chân vào lồng sáng liền nghe được tiếng thứ gì rơi xuống, cậu vội quay lại nhìn. Ở đằng xa là MinHo, cậu bé có vẻ vừa rơi xuống đất. Thấy vậy Khôi Đăng vội chạy tới nâng cậu lên. Chỉ là người cậu bé lạnh ngắt, không có sự sống. Hi vọng mong manh của Khôi Đăng cũnp dập tắt. Không biết bằng cách nào MinHo có thể sống sót đến giờ nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi tay tử thần. Nhưng ít nhất cậu có thể mang MinHo ra ngoài mai táng.

Chương 125 Con Rết, Tâm tà, Ma (6) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không thể phản kháng!

“Ngài… Vương, xin hãy tha cho tôi….” Rết Lửa giải trừ ngọn lửa của mình, thu lại cặp cánh quỳ rạp trên đất, cầu xin tha mạng bằng sự run sợ, cả người nó lửa cũng yếu đi, không còn là bếp lửa rực cháy mà chỉ còn là que đóm còn chút tàn lửa. “Tôi nguyện dâng hiến cho ngài lồng sáng ấy, nguyện dâng trùng thạch của tôi, nguyện để ngài lột da rút xương. Cầu mong ngài… tha cho tôi một đường sống. Cầu xin ngài. Cầu xin ngài.”

“Khôi Đăng” đứng giữa trời đất, dực nhãn phía sau mở to toả ra sức ép kinh người. Trong tay “Khôi Đăng” xuất hiện hai ngọn lửa một đen một xanh lục. “Khôi Đăng” bất ngờ bóp nát chúng, cả trời đất xuất hiện dày đặc những ngọn lửa như thế, như ma trời lơ lững tĩnh lặng bập bùng.

“Quái vật.” Cự Thây Ma cả người nhỏ lại, thừ người đi như mất hết sức mạnh, trong miệng chỉ có thể nói thầm như vậy. “Đồ quái vật bạch tuộc.”

Cự Thây Ma bị ép đến đường cùng, bùng 1000% sức mạnh để chống lại cả da thịt nó hoá đen, xương cốt đâm xuyên qua da tạo thành lớp giáp nguy hiểm. Rết Lửa cũng nhốt mình trong q·uả c·ầu l·ửa thầt dày chống lại dây xích ấy. Đột nhiên “Khôi Đăng” thu lại dây xích, bọn chúng còn tưởng “Khôi Đăng” đã cạn sức nhưng hành động tiếp sau đó khiến chúng không còn suy nghĩ chống lại.

Không biết qua bao lâu một cơn gió lạnh lẽo thổi tới, cái lạnh đánh thức Khôi Đăng. Cậu mơ màng tỉnh lại, nhìn đôi tay vẫn còn nguyên vẹn của mình ngạc nhiên không nói lên lời. Cả thân thể đều lành lạnh, không v·ết t·hương nào sót lại. Quỳ hơi lâu nên lúc đứng lên cậu ta xém ngã.

“Khô Đăng” không nói gì, lẵng lặng nhìn hai vị lão đại ấy. Cuối cùng “Khôi Đăng” phất tay nhẹ nhàng. Cự Thây Ma và Rết Lửa nhìn hành động ấy biết mình không thể làm gì ngoài cam chịu sự trừng phạt của “Khôi Đăng”. Tất cả ngọn lửa xanh đen đều bắt đầu chuyển động, như mưa rào giông bão, như t·hiên t·ai tự nhiên bão châu chấu bay thẳng vào chúng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125 Con Rết, Tâm tà, Ma (6)