Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 122: Con Rết, Tâm tà, Ma (3)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Con Rết, Tâm tà, Ma (3)


“Đừng hòng đi đâu.” Ngay lập tức Khôi Đăng kết ấn tay, giữa Khôi Đăng và Con rết xuất hiện bóng tối to lớn, nặng nề đè nép hai người. [Bóng tối nặng nề] đã được thi triển. Nhưng sức nặng ấy không đủ, buộc Khôi Đăng phải gia tăng mấy lần kết hợp xích trói nó lại mới có thể khiến nó chậm đi được. Cùng đó băng giá rơi không ngừng vào Con Rết khiến nó đau đớn gầm thét.

Không chỉ băng giá, lục hoả, xích bạc cùng t·ấn c·ông không ngừng.

Viên đ·ạ·n vừa rồi rõ ràng nhắm vào Khôi Đăng, nhưng lại cố tình không tới để khiến cậu thê thảm như vậy.

“Đ·m con đỹ, muốn vượt qua tao để chiếm lồng sáng à. Đéo có cửa cho con đỹ như mày. Lồng sáng là CỦA TAOOO” Vượng Duy đạp mạnh vào lưng Lan Nhi. Lan Nhi nắm đất ném thẳng vào mặt Vượng Duy khiến hắn ta la lên đau đớn. Không ngờ con khốn vô dụng lại chơi bẩn như vậy. Đất được nung nóng nên sát thương rất cao, Lan Nhi cũng vì thế mà bàn tay bỏng rát, cả thân cũng áp mặt đất nóng lên vô cùng.

*Kĩ năng chuyên khiến n·ạn n·hân bị hoảng sợ khó cử động.

Nhìn Con Rết thẳng người lên trời, như núi lửa phun nào bắn ra mưa cầu lửa giáng xuống khắp nơi, Khôi Đăng đu xích né ra nhưng lần này Con Rết không để cậu làm điều đó. Nó đập đuôi xuống đất, ngay chỗ cậu những cọc đá sắc bén đâm xuyên người cậu. Máu ướt đẫm cọc đá, lấp lánh ngọc thạch ở đấy. Khôi Đăng yếu ớt nhìn ngọn lửa giáng vào chỗ mình, mặt nhăn nhúm không can tâm hét lớn khốn khổ…. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khôi Đăng quỳ trên đất tức giận hét lớn, nếu không có cổ tự lá chắn thì có lẽ cậu còn tệ hơn thế. Nhìn Ngô Quý Tân mặt lạnh đầy ghen tức Khôi Đăng bất giác cảm thấy khó chịu. Thêm một phát đ·ạ·n vào chỗ cậu như cảnh cáo. Khôi Đăng không hiểu vì sao anh ta có thể bắn ra nhiều đ·ạ·n năng lượng đến vậy.

“Anh cố tình à Ngô QUÝ TÂN???”

Tiếp đấy cậu thấy Ngô Quý Tân bóp nát một dị thạch. Một đạo lưu quang tựa như rắn thẳng về phía cậu. Khôi Đăng biết không thể để lưu quang đó chạm vào mình, lồm cồm nhấc thân mình tránh ra nhưng nó tự động bám theo cậu. Cuối cùng con rắn cắn vào người cậu rồi thành đốm sáng tụ lại vào người Ngô Quý Tân.

Khôi Đăng vẫn chưa hiểu nó là thế nào thì đã thấy Ngô Quý Tân cười sảng khoái đắc thắng.

Ở phía khác, khi Con Rết tập trung t·ấn c·ông Khôi Đăng, ba người Lan Nhi, Vượng Duy và Nam Hùng cố gắng chạy tới chỗ lồng sáng, tiếc là họ bị dính những mưa lửa không thể tới gần được, đến gần liền bị con rết phát giác phun lửa về phía họ. Sơ hở khi con rết quay lại cắn Khôi Đăng bọn họ liền lén lút tiếp cận.

Chương 122: Con Rết, Tâm tà, Ma (3)

“Kĩ năng của tôi…bị lấy mất rồi.” Khôi Đăng run rẩy nói nhỏ. “Vì cái gì chứ…”

“Đến đúng lúc lắm anh Tân.” Khôi Đăng vui mừng vì có sự hỗ trợ của hắn ta. Lúc này càng nhiều công kích càng tốt.

‘Hú hồn chim én’ Khôi Đăng mừng rỡ khi thoát được. Trái lại Con Rết cảm thấy mình bị trêu đùa, không thể tin được con mồi có thể thoát được, chọc chọc vài chục cái nữa nhưng đều bị Khôi Đăng né hết. Thật ra nói thì lâu nhưng hành động vừa rồi chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.

Con Rết rống lên tức giận, con mồi nhỏ bé năm lần bẩy lượt tránh thoát nó, thật không nuốt được cuc tức này. Đôi mắt nó rực sáng, đỏ như hồng ngọc phất quang hướng vào Khôi Đăng. [Nh·iếp Hồn]*

Khôi Đăng không thể cử động được, căng thẳng khi bản thân bị cầm cố như vậy.

Đoàng. Khôi Đăng cắn chặt răng ráng giữ con rết thêm chút nữa. Nhưng Khôi Đăng lại nhận ra có gì đó sai biệt. Viên đ·ạ·n không trúng con rết mà giữa bọn họ, có phần gần Khôi Đăng hơn.

Vượng Duy b·ị t·hương ở phía nhau nhanh chóng vượt lên trước với sức mạnh và tốc độ của mình. Khi ngang với Nam Hùng, hắn ta cảm thấy ghét bỏ cậu ta. Thế nên liền huých ngã Nam Hùng. Nam Hùng bàng hoàng không hiểu chuyền gì nhưng thấy vẻ mặt hung ác của Vượng Duy cậu ta liền khó chịu, ánh mắt ghét bỏ ấy giống như bao người khác.

Khôi Đăng hét lớn hết mức kĩ năng át chủ bài chưa bao giờ sử dụng, chỉ hi vọng nó có thể xoá bỏ trạng thái này của cậu. Ngay trong khoảnh khắc móng vuốt đen sắc nhọn của nó giáng xuống Khôi Đăng kịp tránh được.

“Má… đùa nhau hả con này. Phát điên cái quần què.” Khôi Đăng đu xích ra vị trí xa, đối diện với nó. Cũng may những cổ ngữ cậu viết nãy giờ đã hình thành, con rết cũng đã vào vị trí. Cổ ngữ sáng xanh phóng lên trời, hoá thành ngàn vạn băng tinh rơi xuống. Con Rết vẫn dùng sức nóng của mình chống lại, thậm chí muốn tiến về tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Con Rết ầm ầm lao tới như đoàn tàu rực lửa về phía cậu lần nữa. Khôi Đăng chỉ có thể đu xích né ra. Thêm lần nữa tường lửa càng to rực, khổ miêu cũng tăng trưởng rõ rệt.

Khôi Đăng buồn bã cùng tức giận nhìn về phía Quý Tân điên điên dại dại chạy về phía lồng sáng. ‘Vì cái gì anh ta lại phản bội mình chứ? Chỉ vì kĩ năng cổ tự của mình thôi sao??’

Quả nhiên tận thế đến ai cũng không còn giữ được nhân tính đạo đức. Cây kim trong bọc có ngày lòi ra.

“Để chúng mày vào lồng sáng thì aizzz(thở dài) phí quá, chi bằng ở lại giữ chân con quái ấy cho tao. Mồng 1 hàng tháng tao sẽ đốt nhang cho mày.” Vượng Duy càng hăng máu hơn đánh vào mặt Nam Hùng. Những cú đấm đá bên sườn khiến Nam Hùng không thể chặn được, trở thành bao cát cho hắn ta đấm đá.

“Anh điên à…” Chưa đứt lời đã bị Vượng Duy bổ rìu máu xuống, nhưng Nam Hùng kịp dựng khiêng lên chống lại đồng thời đấm lại Vượng Duy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lan Nhi mặc kệ hai người, cắn chặt răng chịu đựng sức nóng mà chạy nhưng bị Vượng Duy phát hiện liền ném rìu máu cắt chân cô ta.

“Vì cái éo gì mày lại mạnh như vậy????” Tuy hai người họ ở xa nhưng Khôi Đăng lờ mờ nghe được câu nói đấy, chứa chan đầy sự ghen tức.

“ANH….” Khôi Đăng không thể di chuyển đành hứng chịu công phá ấy mà bay văng ra, như đá nhảy mặt nước mấy lần mới dừng lại. Cả con rết cũng đổ xập xuống tạo nên khoàng bụi mù mịt.

“XOÁ BỎ HIỆU ỨNG” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe thấy thế Khôi Đăng tỉnh ngộ. “Lẽ nào….” Cậu ta vội viết cổ tự nhưng… dù viết thế nào cũng không thể tạo ra cổ tự, một nét sáng cũng không.

“Thằng khốn nạn!!!” Lan Nhi trong lòng chửi rủa cả họ nhà Vượng Duy.

Lời chưa dứt đã có thứ gì đó to lớn đầy răng sắc nhọn ngoạm vào cậu. Tiếc là hụt lần nữa. Con rết vẫn còn sống, thậm chí còn lột xác, không còn lớp vỏ đá cứng cáp, khoác lên vớp vỏ rực rỡ đỏ óng như đồng nung. Khôi Đăng mang theo thân tàn để dây xích kéo ra xa. Ngoài mệt mỏi, đau nhức giờ đây còn mang theo đau khổ, tâm buồn bã chìm xuống vực sâu.

Đoàng. Tiếng s·ú·n·g nổ vang lên. Người có thể tạo ra tiếng s·ú·n·g ấy không ai khác Ngô Quý Tân. Đường đ·ạ·n năng lượng mạnh mẽ tiến thẳng đến chỗ bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“HAHAHAAAA. Tao có nó rồi. Tao có nó rồi. Cổ tự là của taoooo…” Ngô Quý Tân ngửa mặt lên trời cười như thú hoang, cả gương mặt mất dần nhân tính.

“Vậy rõ rồi, mỗi lần nó dùng lửa liền gia tăng ảnh hưởng lời nguyền.” Khôi Đăng lau khoé máu ở miệng. “Nhưng tại sao mình vẫn không thấy gì chứ? Tâm tà tâm tà…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Con Rết, Tâm tà, Ma (3)