Khởi Ẩn Tận Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 108: Vượng Duy bị khắc chế
“Khó quá. Chúng ta quên mất thằng bé người Hàn, không nói được tiếng Việt.” Quý Tân khoanh tay nhìn mọi người. Anh ta tuy hơn 30 nhưng chưa kết hôn hay có con nên không biết nên làm thế nào.
Nhìn đàn bướm trắng có vẻ vô hại nhưng số lượng nhiều đến mức kinh khủng. Có cảm giác quơ tay một cái chắc chắn tùm được vài con.
Nghe thấy vậy Vượng Duy thu lại huyết kiếm của mình. Những con bướm khi nãy kịp hút máu dần biến đổi. Cánh của chúng hoá đỏ cùng với việc tăng kích thước trở nên to bằng bàn tay.
Khôi Đăng vận hết sức cùng lúc tạo ra chín dây xích tạo thành lồng sắt phủ lấy họ. Khôi Đăng hi vọng đàn bướm không ăn sắt.
Khôi Đăng búng tay lần nữa con quạ liền chui ra, bay đậu lên tay cậu. Khôi Đăng mang con quạ tiến lại gần Minho, dự là sẽ dùng con quạ để làm quen thằng nhóc. Nhưng tiếng mèo kêu bên tai, Khôi Đăng lập tức nhăn mày nhìn xung quanh.
Khi lấy lại thần thức Khôi Đăng thấy con quạ của mình trong tay Minho đang xù lông đe doạ nhóm người Lan Nhi. Nó hét to vào mặt bọn họ, họ muốn b·óp c·ổ nó thì bị Minho ôm lấy quay đi, mít ướt nhìn bọn họ ghét bỏ. Lan Nhi bọn họ cũng đành chịu thua.
“…. Để em lo phần ngôn ngữ, mọi người ráng thân thiện với em ấy.” Khôi Đăng nghĩ tới thư viện cổ tự hơn ngàn chữ của mình, không lý nào không có một cổ tự giúp phiên dịch cả. Nói liền Khôi Đăng chìm vào thư viện của mình, tìm kiến cổ tự phiên dịch.
Khôi Đăng búng tay cái tách, lập tức con quạ bay về phía bóng cậu. Minho giang tay không nỡ rời xa nó, sau đó khóc to hơn.
“Không được, chúng quá nhiều, gần như không thể tạo khoảng trống…Khục khụ.” Lan Nhi nói giữa chừng liền ho khan. Trong họng cô cảm giác như có cục máu vậy. Những người khác cũng vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mọi người chuẩn bị chiến đấu. Có nguy hiểm đang tới.” Khôi Đăng liền thông báo mọi người. Nói dứt lời bọn họ liền thấy đàn bướm trắng tiến về phía họ. Những con bướm trắng này trước đây rất dễ tìm, chỗ nào có đành bướm chắc sẽ thu hút khách. Nhưng nhìn số lượng hiện tại thì không dám chắc có ai dám vào múa may với chúng.
“Nhưng mà….” Chưa nói xong Vượng Duy xui xẻo Quý Tân gõ đầu.
“Nói với cậu rồi, phải nhẹ nhàng với thằng bé. Sao lại hét lớn như thế?? Muốn c·hết à?”
“Thằng bé vừa sốc tâm lý vừa bị sốc khi biết mất chân. Cái này người lớn còn khó chấp nhận nói gì.” Vượng Duy lau v·ết t·hương, ánh mắt buồn bã nhìn một nhóc một quạ ôm nhau.
Những người khác vội tách cậu bé ra, Khôi Đăng cũng chữa trị cho Lan Nhi. Minho vùng vẫy thoát khỏi tay Quý Tân, co rụt khóc lóc. Nhìn thấy MinHo bài xích mãnh liệt như vậy bọn họ cũng rất đau lòng.
“Cứ tạo liên tục lá chắn vậy không phải cách. Mau tìm cách thoát ra.” Khôi Đăng bóp thạch tự lá chắn che lại Minho, tay cầm xích sẵn sàng t·ấn c·ông. Ngay khi lá chắn bị phá vỡ Ngô Quý Tân liền bắn đ·ạ·n tạo ra một đường trống nhưng rất nhanh bị lấp kín. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh Vượng Duy!!! Loài bướm ngoài hút mật chúng có thể hút máu và mồ hôi các sinh vật khác. Mau dừng dị năng anh lại nếu không anh thành mục tiêu của chúng nó.” Nam Hùng lớn tiếng.
Nhưng họ lại đen mặt nhất là Khôi Đăng khi thấy những con bướm bu kín lá chắn, chúng bắt đầu gặm nhấm lá chắn ấy. Chưa tới 30s lớp lá chắn cũ đã tan vỡ cũng may Khôi Đăng kịp tạo 2 lá chắn mới. Nam Hùng cũng tạo lá chắn tam giác của mình nhưng thấy nó còn vô dụng hơn cả lồng chắn cổ tự.
= Chân của mình. HUHUHUHUHU chân của mình đâu rồi. =
“Mới rời đi chút xíu liền chọc thằng bé. Đáng đánh.”
Bọn họ nhìn MinHo đang co ro rụt cổ, cố gắng ép mình thành một cuộn tròn ôm đầu sợ hãi, nước mắt giàn dụa rất đáng thương. Vừa khóc vừa cẩn thận nhìn nhóm họ. Nhưng khi phát hiện chân của mình không còn cậu bé sốc đến nỗi xám tái mặt đi, không khóc rồi lại bật khóc to kinh khủng, vừa khóc vừa sờ khoảng chống dưới chân.
Nhìn cậu bé run run khóc khóc nhóm người lớn không biết nên làm gì.
“Bướm trắng??” Khôi Đăng nhìn đối phương lại nghĩ tới lời bà già nói. Muốn kén ngọc Linh Đan nhanh chóng tái sinh thì cần huyết dịch và dị thạch loài bướm. Đây là cơ hội tốt thu được chúng.
Nhưng dường như chúng vô hại, chỉ có số lượng nhiều mà thôi. Một phút trôi qua họ vẫn chìm trong đám côn trùng này. Nhưng họ dần cảm thấy ngứa.
“….” Khôi Đăng nhìn thằng bé, đâu đó vang lên âm thanh đứa trẻ khác lạ khóc lên. Từ bóng Khôi Đăng bay ra con quạ. Khôi Đăng điều khiển nó từng chút một tiến lại gần MinHo. Thật may là thằng bé không sợ hãi hoặc có thể quá sợ người lớn mà không để ý con quạ nhỏ ấy.
Ở bên Khôi Đăng sau một hồi mò mẫm cuối cùng cũng tìm được vài cổ tự phiên dịch. Đồng thời Khôi Đăng cũng tìm thêm được vài cổ tự mới thú vị.
Nhưng Khôi Đăng chú ý tới một cổ tự màu vàng, bình thường cổ tự có màu xanh dương. Nó không giống cổ tự mà giốn hình vẽ hơn. Khôi Đăng muốn chạm vào nó nhưng không thể, nó giống như hư ảo vậy. Khôi Đăng quyết định sẽ nghiên cứu nó sau.
“C·hết tiệt.” Vượng Duy hiểm chúng như khắc tinh của mình. Không thể dùng huyết binh thì anh ta chỉ có thể dùng tay trần t·ấn c·ông. Điều đó khá nguy hiểm. . Lan Nhi phong đao liên tục vào đàn bướm. Bọn họ cố gắng vừa t·ấn c·ông vừa di chuyển nhiều nhất
Chương 108: Vượng Duy bị khắc chế
“Khóc khóc khóc hoài. Cả ngày chỉ biết khóc. Có nín ngay không?” Vượng Duy đau đầu quát lớn, lập tức bị Lan Nhi đánh đầu. Vượng Duy cảm giác déjà vu???
“Không ổn. Phấn bướm gây ngứa da. Mọi người mau che lại da mình.” Khôi Đăng lập tức tạo lá chắn bao phủ lấy họ. “Bình thường phấn bướm không đủ làm chúng ta ngứa nhưng số lượng này không ngứa không được.”
Bất ngờ Vượng Duy bị ai đó đánh sau lưng, quay lại thấy Lan Nhi tay cầm khiên (của Nam Hùng) mặt nhăn nhó tức giận nhìn anh ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bé ơi…” Lan Nhi dịu giọng tiến lại gần nhưng MinHo không quan tâm, vẫn sợ hãi, ném đá trúng đầu cô. Tuy đau điếng nhung Lan Nhi không tức giận, ngược lại càng thêm thương sót cậu bé, tiếp tục tiến lại gần. Lan Nhi địn vươn tay chạm vào liền bị Minho cắn mạnh bật cả máu ra.
“Ngứa quá.” Vượng Duy gãi gãi, thật sự rất ngứa. Lan Nhi và Nam Hùng cũng gãi kịch liệt.
Vượng Duy hét lớn túm lấy tay MinHo. “Anh không làm gì nhóc. Bình tĩnh lại coi. ĐỪNG NÉM NỮA!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mọi người, ‘diết’ chúng thoát thôi.” Vượng Duy vung huyết thủ kiếm t·ấn c·ông chúng, g·iết được một con thì 99 con còn sống. Không những thế khi thấy huyết thủ kiếm chúng nó xốn xao, bu kín lại huyết kiếm ấy. Huyết kiếm nhanh chóng bị ăn mòm, còn Vượng Duy không bị chúng công kích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Là phấn hoa của mấy con bướm đỏ.” Nam Hùng hoảng sợ nói.
Thấy Khôi Đăng nói vậy số còn lại liền cố gắng tiến tới bắt chuyện với MinHo. Bất đồng ngôn ngữ nên họ cố gắng thể hiện bằng hành động của mình. Nhưng mà MinHo vẫn còn khá sợ hãi, ôm lấy con quạ co rút lại.
Bên trong lồng sắt tối om được Khôi Đăng thắp sáng bằng thạch tự. Mọi người ai cũng hoang mang. Nhất là Vượng Duy, mắt anh ta trùng xuống mệt mỏi. Mọi người bóp nát thạch tự phục hồi mới cảm thấy khá hơn được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.