Khó Vượt Qua - Hoài Cố
Hoài Cố
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Chương 21
Cô không rõ đã xảy ra gì, sao Yến Thính Lễ lại “bệnh” đến vậy.
Bà sẽ đối xử với Yến Thính Lễ thế nào? Lại cãi nhau sao?
Yến Thính Lễ khổ não: “Anh không muốn nhận lỗi, mà anh cũng không có lỗi.”
Thời Tuế không nghĩ ngợi, quỳ xuống luôn: “Không phải ý em, là dì Tống—”
Cho đến khi nghe tiếng bước chân ngoài cửa.
Yến Thính Lễ đã đến gần, cúi xuống ngang tầm cô: “Anh biết mà.” Ngón tay lạnh lẽo nhẹ vuốt má cô, “Tuế Tuế nhà chúng ta luôn có lý do.”
Đồng tử Thời Tuế giật, kinh ngạc.
Thời Tuế an ủi Tô Hân nhưng tim đập thình thịch.
“Làm sao đây?”
Yến Tắc Thành đá đổ bàn trà: “Ai bảo cô vứt con mèo đó? Không vứt thì có chuyện này sao?”
Chưa kịp nghĩ, cô vội nắm tay anh, hai tay ôm lấy, liên tục nói: “Không được! Tất nhiên không được!”
Nước thấm ướt áo len dần lạnh ngắt, dính vào người rất khó chịu.
Điện thoại rung lên, Tô Hân gửi một loạt tin nhắn thoại sáu mươi giây.
“Nhưng,” anh tò mò hỏi, “Sao anh lại có thể từ chối?”
Để lại hai người giúp việc ngơ ngác.
“Không nói đến bên ngoài Hồng Nguyên, đối thủ cạnh tranh Lan Thần đang rình rập mà ngay cả trong nhà, cậu em họ mười sáu tuổi của con đã vào Câu lạc bộ Mensa mà con chẳng có chút khẩn trương nào sao!?”
“Hỏi em đấy, Thời Tuế.”
Anh đã đổi một chiếc áo len màu xanh nhạt, càng làm nổi bật làn da trắng lạnh. Vài tia nắng xuân tươi sáng xuyên qua khung cửa sổ chạm khắc rỗng, chiếu rọi đôi mày thanh tú, đôi mắt sáng ngời của anh, vốn dĩ dung mạo đã xuất chúng lại càng khiến người ta không thể rời mắt.
Yến Thính Lễ cằm tựa vào vai cô, ngón tay nghịch ngợm quấn lấy tóc cô: “Vậy thì chỉ có thể chúng ta cùng nhau đi thôi.” “Anh không làm người thừa kế nữa, em muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi đó.”
Thời Tuế im lặng rất lâu, khó khăn lắm mới chuyển chủ đề: “…Thật ra bác Yến nói vậy chắc chỉ là lời giận dỗi thôi.”
Yến Thính Lễ chọc Tô Hân bỏ đi, Tống Khiết chắc chắn không vui.
Anh vừa nói vừa bước vào thang máy, biến khỏi tầm mắt nhanh đến mức khó tin.
Yến Thính Lễ cũng vừa lúc cúi mắt xuống. Ngay giây phút ánh mắt chạm nhau, anh nâng gáy cô, cúi đầu dịu dàng hôn cô, vừa hôn vừa khẽ nói bằng giọng trầm: “Ngay cả phim hoạt hình cũng lừa người.”
“Đùng.” Anh ngẩng lên nhìn bà.
Thời Tuế bị Tống Khiết gọi về ngồi trên sofa.
Đều c·h·ế·t đi cho xong.
Tiếng động trầm, không rõ ràng lắm.
Cô dựa sát tường, toàn thân nhạy cảm dựng đứng lông tơ.
“…Anh làm sao vậy?!”
Yến Thính Lễ nhìn ông, nở nụ cười.
Dù sao cũng là bà bảo Thời Tuế làm trung gian, nhìn cô bé im lặng, bà không đành lòng, quở trách: “Là mẹ mời đến, Thính Lễ, xin lỗi Tuế Tuế đi.”
Bà Giang: “Tiểu Lễ?”
Nụ hôn của Yến Thính Lễ nhẹ nhàng di chuyển rơi xuống vành tai cô.
“Anh bình tĩnh chút, đừng nghĩ lung tung, đừng nghĩ lung tung!”
Ánh mắt Yến Thính Lễ vẫn không rời khỏi cô.
Họ mới miễn cưỡng trò chuyện vài câu.
Giọng anh cũng rất khẽ, như lông vũ lướt qua.
Thời Tuế cầu còn không được, gật đầu lia lịa: “Dạ, được ạ.”
Thời Tuế ngẩn người. Giây tiếp theo, cô thấy khóe môi anh khẽ động: “Vậy em cùng anh bỏ trốn đi.”
Bà gần như tức điên, quát: “Hôm nay con bị làm sao vậy?”
Ngay cả chút hư vinh muốn ở bên anh cũng tiêu tan hơn nửa.
Chỉ còn hai người, không khí lạnh đến mức như đông đặc.
Thời Tuế cạn lời. Mối quan hệ gia đình của những người có tiền, cô trước giờ không thể nào hiểu nổi.
Thời Tuế ngơ ngác nhìn đôi mắt anh đang phản chiếu hình ảnh cô.
Không ai nói gì mà chỉ lặng lẽ dọn dẹp.
Tống Khiết chỉ ở phòng nướng chưa đầy mười phút, nghe Tô Hân đòi về, không ngồi yên, lo lắng: “Có phải Thính Lễ nói gì khiến cháu giận? Dì bảo thằng bé xin lỗi.”
Từ khi lên xe, anh vẫn luôn nắm tay cô. Trước đây tay anh luôn lạnh, lần này anh lại nắm tay cô, ủ ấm những ngón tay lạnh lẽo của cô.
“Được thôi.” Anh đột nhiên vui vẻ đồng ý. Ngón tay anh cũng móc lấy tay cô, hờ hững đan mười ngón tay với cô, “Nghe em, không làm người thừa kế nữa.”
Dì Giang liếc Yến Thính Lễ bị ướt, không đành lòng nên đưa khăn: “Tiểu Lễ, lau đi, thay áo kẻo cảm lạnh.”
Mãi mới hiểu ý anh, ngay sau đó, toàn thân nổi da gà.
Bà đeo vòng san hô cho cô, để cô tự chọn phụ kiện rồi quay xuống lầu.
“Tuỳ tiện dẫn người về, đã hỏi ý kiến tôi chưa?”
“Tại sao?” Yến Thính Lễ lười biếng liếc, “Đến xem mỹ nữ, được không?”
Yến Thính Lễ chớp mắt một cái. Bỗng dưng anh bật cười thành tiếng: “Anh đùa đấy.”
Như muốn khoét một lỗ trên người cô.
Cuộc cãi vã giữa hai người bùng nổ cho đến khi Tống Khiết gào lên, đẩy đổ chén trà trên bàn: “Tùng Cẩn c·h·ế·t là vì ông ngoại tình, Yến Tắc Thành, tên sát nhân như ông còn mặt mũi trách tôi?”
Thời Tuế nghe mà sững sờ.
Yến Thính Lễ đột nhiên khẽ cười bên tai cô. “Em có biết bên ngoài ông ấy có bao nhiêu người phụ nữ không?”
Nói xong, ông không còn kiên nhẫn khuyên bảo Yến Thính Lễ mà cũng quay lưng rời đi.
Não cô tê cứng, khó khăn đáp: “Sinh viên xinh đẹp trong ngành chúng tớ quả thật nhiều—”
Thời Tuế ngẩn ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước mắt người giúp việc ngạc nhiên, bà hắt nguyên cốc nước vào mặt anh, ném mạnh cốc xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu Hân,” Tống Khiết từ biệt thự chạy ra, “Tiểu Hân, ăn trưa xong rồi đi nhé.”
Tống Khiết cố tình tạo không gian, tự vào phòng trà làm thêm bánh.
Tiếng đồ sứ vỡ tan.
Cũng ngay lúc này.
Ngay khoảnh khắc ngồi xuống.
Nhắc đến Yến Thính Lễ, Tô Hân suýt cười lạnh. Trước đây là do cô mù mắt, không thấy anh là người như vậy mới ngu ngốc đến theo đuổi. Cô nói: “Cháu thấy anh ấy rất vô lễ. Là cháu làm phiền rồi. Tạm biệt dì.”
Thời Tuế cứng đờ người. “Nếu không,” anh thở dài nói, “anh sợ mình không nhịn được mà muốn cho nổ tung tất cả bọn họ.” “…”
“Vậy cái gì có ý nghĩa?” Tống Khiết bị kích động, “Nói về đám chim chóc bên ngoài của ông sao?”
Người giúp việc sợ hãi, khôn khéo lùi vào phòng bảo mẫu.
Chỉ có Thời Tuế cúi đầu, chậm rãi nhai thức ăn. Rõ ràng là cảnh xuân tươi đẹp, món ăn cũng ngon miệng vô cùng. Nhưng đầu ngón tay cô lại lạnh buốt, mãi không ấm lên được.
Nhưng cách âm nhà họ Yến quá tốt, sau đó không còn nghe thấy gì.
Cô nghe thấy từ vài mét xa, tiếng cười lạnh lẽo phát ra từ lồng ng.ực Yến Thính Lễ.
Dưới phòng khách.
Chỉ nhớ. Người cô hình như khô rồi lại ướt. Không biết là nước trà lạnh ngắt trên người Yến Thính Lễ, hay là mồ hôi lạnh toát ra từ người cô.
Cảm nhận bên ngoài đã yên tĩnh, vài người giúp việc trốn trước mới dám ra.
“Ồ?” Thời Tuế cũng không biết mình đang nói gì: “Nói sinh là sinh được ngay sao, đâu có dễ dàng như vậy.”
“Mỗi người ông ấy gieo vài lần, không quá ba tháng, chắc anh phải có ít nhất hai mươi đứa em trai em gái.”
Anh tiến lên, khẽ cười: “Đều đi hết rồi.”
Yến Thính Lễ chống cằm, mặt không biểu cảm nhìn họ gào thét, mắt lười nhác cụp xuống.
Tống Khiết như không thể ở lại thêm giây nào, lau mặt, cầm áo rồi quay lưng đi.
“Ầm.”
Cô nín thở, né mắt khẽ nói: “Xin lỗi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Liên quan gì đến tôi.”
Dì Giang giật mình.
Anh suy nghĩ một chút, khóe môi nhếch lên một cách kỳ lạ: “Học từ bà đấy.”
Yến Thính Lễ im lặng nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười không rõ là chế giễu hay mỉa mai. “Lừa người.”
Thời Tuế nhìn cánh cửa phòng thay đồ.
Yến Thính Lễ nghiêng đầu, nghĩ ngợi.
“Con—” Yến Tắc Thành tức đến mức giật cổ áo.
Yến Thính Lễ cọ má vào cổ cô, nhẹ nhàng nói: “Phiền quá, đánh cũng đánh không hết.”
Yến Thính Lễ ngồi đối diện với cô.
“Bình thường? Nằm trên giường tôi mà nhớ hắn?”
Tống Khiết khoanh tay: “Bị cậu con trai tốt của ông chọc tức đi rồi, không chỉ hôm nay, sau này cũng chẳng còn cơ hội.”
Tống Khiết và những người khác đều không có nhà. Một bàn đầy ắp mỹ vị, chỉ có hai người bọn họ thưởng thức.
Yến Thính Lễ chơi điện thoại, mắt không nhấc: “Không.”
Thời Tuế nuốt nước bọt.
Yến Thính Lễ không động.
“Anh chọc họ đi hết rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Món ăn đã nấu xong,” Dì Lý không biết tình hình, dọn mảnh vỡ, thì thầm với dì Giang, “Có gọi Tuế Tuế xuống ăn không—”
“Công ty giờ ra sao con không rõ sao?”
Tống Khiết không thèm nhìn mà nhận lấy, hai bước đến trước Yến Thính Lễ.
Ngay cả Tô Hân cũng kinh ngạc nhìn sang với vẻ mặt như vừa nhận ra Yến Thính Lễ khác biệt. Thời Tuế còn nghe cô ấy lẩm bẩm bằng giọng nhỏ: “Thật chẳng có phong độ.”
Phòng khách lại vang lên tiếng động, Yến Tắc Thành bước vào, nhíu mày nhìn sang bên này: “Có chuyện gì vậy?”
Yến Thính Lễ nhíu mày suy nghĩ, tự nói tiếp: “Cũng không khó, ông ta dám sinh thì anh gửi con ông ta đi gặpYến Tùng Cẩn, em thấy sao?”
Yến Tắc Thành nghe xong, nhướng mày: “Không phải con cô sao?”
Cuối cùng được ở một không gian kín, trái tim đập thình thịch của Thời Tuế dần ổn định, chỉ muốn ở đây đến khi kết thúc.
Thời Tuế: “…”
“Có điên không?” Yến Thính Lễ không chút biểu cảm, từ từ giơ tay lau nước trên mặt.
Chương 21: Chương 21
Thời Tuế mím môi, không nói gì. Ít nhất bác Yến cũng có ơn với cô, cô không thể tùy tiện nói xấu sau lưng.
Cho đến khi Tống Khiết xuống lầu, mở lời.
Cảm giác bất an thúc giục cô ra ngoài xem chuyện gì, nhưng lý trí bảo không được, không nên xen vào.
May mà có người bênh vực cô.
Bọn họ ăn trưa ở dưới lầu.
Tô Hân nhếch môi: “Thôi ạ, dì, cháu còn việc.”
Trà vừa rót, nước còn nóng.
“Thính Lễ.” Ngược lại, Tống Khiết gọi anh, giọng hơi trầm, “Con nói chuyện kiểu gì vậy?”
Cô không lên tiếng.
Tống Khiết ánh mắt lạnh lùng: “Nó cũng chẳng coi tôi là mẹ.”
Phiền quá.
Dưới lầu chắc chắn xảy ra chuyện không vui.
“Hơn hai mươi người.” Nghe vậy Thời Tuế vô cùng kinh ngạc.
“Anh ta bảo tớ không phải mỹ nữ, ha,” Tô Hân tức đến phát khóc, “Tớ không xinh? Làm sao tớ không xinh được? f*ck. Trước đây thật mù mắt mới thích loại người này.”
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng cô không đáy, mang theo sự bình tĩnh kỳ lạ.
Bước lớn vào nhà.
Yến Thính Lễ: “Không xin.”
Giây tiếp theo, cửa mở ra.
Tống Khiết rõ ràng không tập trung ở đây.
Tống Khiết cười lạnh: “Đây chính là cậu con trai tốt ông sinh ra, như đòi nợ ấy.”
Thời Tuế vẫn còn chưa hết kinh hoàng, chẳng cảm thấy anh đang nói đùa chút nào. Tim cô đập thình thịch như trống. Cảm giác chính cô cũng bị Yến Thính Lễ lây cho bệnh thần kinh rồi.
Tô Hân giữ nụ cười: “…Vậy tại sao?”
Buổi chiều. Yến Thính Lễ muốn cùng cô về căn hộ.
Anh nhìn cô nói. “Tuế Tuế, lần này anh tin em.” “Em đừng lừa dối anh.”
Nhìn Yến Thính Lễ áo ướt, tóc còn nhỏ nước trông thật chật vật khiến cô trợn mắt.
Hàng mi Thời Tuế khẽ động, chậm rãi quay đầu nhìn anh.
Tiếng cửa đóng, kèm theo “cạch”—anh khóa cửa.
“Em không thể từ chối dì Tống.” Cô cân nhắc kỹ, thành khẩn nói, “Anh có thể hiểu em… một chút không?”
Rõ ràng là muốn đuổi cô đi.
Không biết là ai, tim cô treo lơ lửng.
Không tự chủ lùi lại một bước: “Anh khóa cửa làm gì… Dì Tống đâu?”
Nhưng ngay sau đó, lại căng thẳng.
Chỉ trong tích tắc, làn da trên mặt anh đã đỏ lên.
Hứa hẹn sẽ “mãi mãi ở bên nhau” với anh.
Mở một chủ đề miễn cưỡng: “Yến Thính Lễ, tớ luôn muốn hỏi, cậu chọn môn ‘Lịch sử Nghệ thuật Phương Tây’ của chúng ta vì hứng thú sao?”
“Đi rồi.”
Không nói một câu, ánh mắt cũng không giao nhau.
Không rõ từ nào đột nhiên khiến Yến Thính Lễ đứng bật dậy, bước thẳng lên lầu.
Thấy không còn cách cứu vãn, Tống Khiết đứng nguyên, sắc mặt hoàn toàn tối sầm.
Thời Tuế sắp sợ c·h·ế·t khiếp. “Không, không đến mức đó đâu,” cô nuốt nước bọt, khẩn thiết nắm lấy tay anh, gần như nói năng lộn xộn, “Anh đừng nghĩ như vậy, không thể nào. Không thể nào.”
Im lặng không nói.
Nói xong, Tô Hân không quan tâm Tống Khiết nói gì mà bước đi.
Sau khi cốc vỡ.
“Vậy thì đừng làm người thừa kế nữa.” Thời Tuế buông xuôi nói.
“…”
Chưa nói xong, Yến Thính Lễ ngẩng mắt, quét qua cô: “Không phải nói cậu.”
Nghĩ đến Tô Hân đang nhìn, sắc mặt Tống Khiết tối lại, hít sâu nặn ra nụ cười: “Tuế Tuế, cô còn vài chiếc túi rất hợp với vòng tay, con qua chọn xem có thích không.”
Tiếng đồ sứ vỡ vang lên dưới lầu, như cốc trà bị đập xuống đất.
Buổi tối sau khi ăn cơm, Yến Thính Lễ bảo Tiểu Ốc mở “Đồ Đồ Tai To”, đây là lần thứ ba bọn họ xem bộ phim này.
Cũng không nhớ. Cô đã phải chịu đựng áp lực tinh thần như thế nào, cuối cùng mới gật đầu với Yến Thính Lễ.
Thời Tuế lo lắng đi qua đi lại.
Tô Hân: “…?”
Để lại một đống hỗn độn.
Nghe vậy, sắc mặt Yến Tắc Thành cũng tối sầm, ném mạnh áo khoác xuống rồi quát: “Thính Lễ, con đang đùa giỡn cái gì đây?”
Tống Khiết tức đến mức mắt tối sầm, suýt nữa đứng không vững.
Nhưng nhớ lời bố dặn nên đành nhịn, tiếp tục ngồi.
Cô cúi đầu ngoan ngoãn, không dám giao ánh mắt với Yến Thính Lễ dù chỉ một chút.
“Tôi vừa nghĩ,” Yến Thính Lễ cười, “Làm sao để nổ tung nơi này.”
Ngón tay Thời Tuế bấu chặt.
Những giây phút sau đó trở nên dài đằng đẵng.
Người giúp việc quay lại, cầm trà vừa rót định đưa Tống Khiết.
Giác quan thứ sáu mách bảo.
“…”
Cho đến khi chiếu đến tập phim mà Thời Tuế ấn tượng sâu sắc từ nhỏ. Lớp học nhỏ Đồ Đồ nói: “Một mình mẹ không thể sinh ra em bé, cần phải có tình yêu của ba. Ba nhất định phải rất yêu rất yêu mẹ nên mẹ mới có thể sinh ra em bé.”
Tống Khiết không hiểu sao hôm nay anh lại kỳ lạ như vậy, hoàn toàn khác ngày thường.
Đều c·h·ế·t đi.
Rối quá.
Tô Hân bên cạnh cũng thấy bực, không nhịn được: “Tôi cũng muốn đi theo, đừng chỉ trút giận lên Tuế Tuế.”
Lưng Thời Tuế đã ướt đẫm mồ hôi vì sự thất thường của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh nói, chúng ta cùng nhau đi thôi.” Hình như cảm thấy cô không nghe thấy, Yến Thính Lễ lại ghé sát tai cô, nói từng chữ một: “Đợi em học xong đại học, em muốn đi đâu thì chúng ta sẽ đi đó. Không ai có thể quản chúng ta.”
Cố duy trì nụ cười tiễn Tô Hân, bà quay vào mặt không biểu cảm.
“Vậy…” Đồng tử anh xoay chuyển, cuối cùng dừng lại trên gương mặt cô, “Anh phải làm sao đây?”
Cô không biết phản ứng thế nào mới là bình thường.
Thời Tuế không thấy nhẹ lòng.
Rốt cuộc Yến Thính Lễ phạm phải điều cấm kỵ gì?
Thời Tuế nuốt nước bọt. Cô làm gì có cách nào. Do dự một hồi, cô chỉ có thể thăm dò nói: “Anh có thể nhận lỗi với bác Yến, sau đó từ từ tính tiếp…”
Đánh? Đánh cái gì? Phá thai?
“Đừng xin lỗi.” Môi Yến Thính Lễ lạnh ngắt, khẽ lướt qua tai cô, “Xin lỗi có ích gì.”
Yến Tắc Thành: “Giờ nói mấy lời này có ý nghĩa gì?”
Nước chảy dọc theo gò má chàng trai.
“Không nổ nữa.”
Trái tim cô như ngâm trong nước chanh đã lâu, chua xót và nhăn nhúm. Khiến cô vô cớ cảm thấy muốn rơi lệ.
…Chẳng lẽ anh đến tính sổ với cô?
Ánh mắt ông quét một vòng, đi thẳng vào trọng điểm: “Tô Hân đâu?”
Yến Tắc Thành lạnh mặt, đứng thở dài.
Cô vừa an ủi vừa suy nghĩ, đột nhiên.
Mở ra nghe.
Trộn lẫn tiếng Trung và tiếng Anh, cô ấy mắng Yến Thính Lễ không sót từ nào.
Dù Yến Thính Lễ không phải người tốt nhưng cơ bản anh vẫn có lễ độ và phong thái.
Dì Giang nhìn anh: “Tiểu Lễ?”
“…” Thời Tuế giữ nguyên tư thế bất động, vẻ mặt đờ đẫn. Trong lòng cô cũng thấy chua xót.
Tống Khiết cắt ngang: “Chúng tôi chỉ là bạn bình thường, là ông bẩn thỉu!”
Thời Tuế không nhớ buổi trưa hôm đó cô đã ra khỏi phòng thay đồ của Tống Khiết như thế nào.
Tô Hân ngồi không yên, muốn lên tìm Thời Tuế để than phiền.
Hai người đối diện nhau.
Bỏ qua ánh mắt như gai đâm sau lưng, cô nhanh chóng biến mất, trốn vào phòng thay đồ của Tống Khiết.
Không dám hỏi anh muốn gì, chắc chắn là yêu cầu kỳ quặc.
Vài người giúp việc không khỏi ngạc nhiên nhìn anh. Sao vừa lên thay quần áo một lát mà cứ như biến thành người khác vậy?
Thời Tuế giật mình, dựng tai nghe ngóng.
Diễn xuất lại kém, đành cúi đầu giả c·h·ế·t.
Người giúp việc còn ở đây, Yến Tắc Thành trầm mặt: “Cô bên ngoài không người? Cô nghĩ tôi không biết à, sau khi cưới cô vẫn không cắt đứt với mối tình đầu—”
Thời Tuế bị anh nhìn đến sởn gai ốc.
Yến Thính Lễ nheo mắt, như hồi tưởng: “Hình như Yến Tắc Thành nói muốn sinh người thừa kế mới.”
Nghe nhà không còn ai, lòng Thời Tuế thoáng nhẹ nhõm.
Tô Hân nhìn Yến Thính Lễ từ lúc vào đã lạnh mặt, còn bắt nạt Thời Tuế đi mất, cảm thấy kỳ lạ.
Cùng lúc đó, Thời Tuế ngồi trong phòng thay đồ của Tống Khiết, ngẩn người trước hàng loạt túi xách và phụ kiện lấp lánh.
Thời Tuế ngẩn ra một lúc.
Tiếng giày cao gót xa dần.
Thời Tuế hoàn toàn không còn gì để nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.