Khó Chạm Đến [Khó Phàn] - Nam Lăng Nhất Biệt
Nam Lăng Nhất Biệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: PHIÊN NGOẠI CUỘC SỐNG NGỌT NGÀO NGÀY THƯỜNG 1
Tay cô gái nhỏ khẽ động đậy. Rõ ràng là anh có thể nắm chặt bàn tay đó, nhưng không hiểu sao lại thả lỏng ra, để mặc cho cánh tay của cô nhẹ nhàng sờ xuống dưới.
Có người nhiều chuyện, đi qua chỗ anh, hỏi: “ Anh Từ, bạn gái của giám đốc Hạ là ai vậy? Hai người họ quen nhau từ bao giờ thế?”
Chẳng lẽ thật sự là không được lâu sao?
Từ Doanh lấy từ trong túi ra một tấm thẻ màu đỏ, nói: “ Bây giờ đang là mùa cao điểm, không có đủ phòng cho nên hai người ở chung với nhau.”
Đều là trưởng bối của cô, đều có tư cách ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, cưng chiều cô.
Người kia cắn răng: “ Được, hai cái thì hai cái.”
Hạ Chước nghe thấy xưng hô đó thì rất thỏa mãn. Gương mặt sắc bén cũng bị ánh nắng làm cho ôn hòa đi vài phần.
Từng cơn gió thoảng qua, mang theo chút ấm áp.
Mùi rượu nồng nặc đan xen vào trong hơi thở. Tay Quan Tinh Hòa sờ lên vùng bụng rắn chắc của anh, cảm nhận rõ ràng cơ thể anh cứng ngắc.
*ý chỉ yếu sinh lý :v
"Loại rượu này nồng độ cồn không thấp."
Quan Tinh Hòa yên lặng ghi chép lại những thứ này, dự định ngày mai lên mạng mua một thùng lớn hàu sống về.
Quan Tinh Hòa lấy lại tinh thần. “ Nhưng mà, tôi đã thử qua rồi, hình như là… có thể nha?”
Có vẻ như anh đang lau tay cô một cách cẩn thận.
Đôi mắt biết cười của cô lấp lánh dưới ánh chiều hoàng hôn. “ Nhưng em lại thích người trưởng thành nha.”
Mắt đen của Hạ Chước tràn đầy niềm vui, anh trìu mến vuốt v3 mặt của cô.
Hạ Chước đem túi của cô để qua một cái ghế trống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Từ Doanh. “ Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Hạ Chước nhìn chiếc mũ lông trên đầu anh ấy.
“ Sao vậy?”
Anh có chút không thể khống chế được bản thân, tay nhanh chóng quẹt thẻ mở cửa phòng.
Nhưng vừa nghĩ đến có một cô bé xinh như tiên nữ như vậy gọi mình là anh trai, nhất thời trái tim đều mềm nhũn ra hết.
“ Em muốn… uống nước.”
“ Anh đã làm theo công thức của dì.”
Nhưng lần đầu tiên của cô gái nhỏ rất quý giá, làm sao có thể xảy ra trong một đêm không chút chuẩn bị gì như thế này.
Một tiếng ‘lạch cạch’ vang lên, thắt lưng của Hạ Chược bị tháo ra.
Hạ Chước đem chai rượu để ra xa, nói: “ Uống ít thôi.”
Cô không thể hiểu được, chỉ biết là bản thân không muốn để anh chịu đựng điều đó.
Quan Tinh Hòa lại dụi sát vào, có thứ gì đó mềm mại cọ xát vào tay anh, khiến cho hô hấp của Hạ Chước trở nên bất ổn.
Hạ Chước không khống chế được mà nhìn cô.
Cô bé l**m que kem trong tay, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “ Chú ơi, chị này nói có thật không ạ?”
Hạ Chước biết cô uống say.
Không biết qua bao lâu, anh kéo tay cô ra, ‘rầm’ một tiếng chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.
“ Ồ~~” Từ Doanh bỗng nhiên nhớ tới trước đó Quan Tinh Hòa hình như là khen anh đội cái mũ đó trông dễ thương thì phải.
Chương 72: PHIÊN NGOẠI CUỘC SỐNG NGỌT NGÀO NGÀY THƯỜNG 1
“ Được rồi.” Quan Tinh hòa xìu xuống. “ Vậy thì tùy anh, dù sao những cách chế biến khác em cũng chưa ăn qua.”
Bình luận đầu tiên bên dưới.
Cô thật sự không thể nhớ nổi anh có lâu hay không.
Quan Tinh hòa mơ hồ di chuyển bàn tay, bên tai cô là tiếng th* d*c không kiềm chế được của đàn ông, theo tiếng ve sầu không dứt ngoài cửa sổ, từng chút một chui vào trong tai cô.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, lúc Hạ Chước lên sẽ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trời hôm nay không quá nắng, trong Disneyland lại đông nghẹt người là người.
Trong nồi nước hầm màu đỏ sậm, những miếng thịt gà xé sáng màu cùng với hàu, trang trí thêm một ít hành lá, trông ngon miệng lạ thường.
Diễn đàn ẩn danh, muốn hỏi gì cũng sẽ không ngại. cô mạnh dạn gõ chữ.
“ Không có gì.” Âm thanh Hạ Chước nhàn nhạt, nhìn về phía cô gái nhỏ đang vui vẻ nhảy cẫng lên bên cạnh. “ Chị ấy nói thật.”
“ Tinh Tinh.” Giọng anh khàn khàn, giữ chặt lấy bàn tay lộn xộn của cô. “ Đừng sờ loạn.”
Cái chú mặc đồ giống với ba này, nhìn qua thì dữ ơi là dữ, cũng không thích cười, làm sao có thể sợ được cơ chứ.
“Em đang nói chuyện với cậu ấy.”
Kết quả vừa nhìn thì thấy trên mặt của cô gái nhỏ có một vệt ngấn, trên mắt cũng có chút hồng. Không những thế cô còn đang nhìn ngang ngó dọc, trong mắt tràn đầy sự hiếu kỳ, giống như một con thỏ, đáng yêu cực kỳ.
Hạ Chước sờ mũi, âm thanh có chút khó chịu, nói: “ Cậu mua cái mũ hồ ly đó ở đâu?”
Cô làm nũng dựa vào vai anh. “Anh có nhớ cái khu vui chơi mà lúc chúng mình học trung học đã đi không? Lúc đó em đã suýt nôn ra khi chơi tàu lượn, lần này em sẽ không chơi trò đó.”
Người kia làm động tác kéo khóa miệng. “ Ok.”
“ Anh từ lúc nào dẻo miệng như thế này?” Cô nhịn không được cười, trừng mắt liếc yêu anh.
Anh mở máy tính lên, ngay khi mở trình duyệt, tay anh đã đơ ra.
Trong một đêm như vậy, mặt trăng từ từ di chuyển vào trong mây, mọi thứ đều trở nên mờ ảo và mông lung.
Hạ Chước nhìn Phong Tín Tử lăn lộn dưới đất, hỏi: “ Em muốn ăn hàu như thế nào?”
Quan Tinh Hòa chưa từng uống rượu, cô nhấp một ngụm, hương dâu thoang thoảng cùng với vị rượu quanh quẩn trên đầu lưỡi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng thì hai người lại đi dạo một vòng tại một cửa hàng lưu niệm nhỏ, Quan Tinh Hòa mua một ít quà tặng. Lo sợ sẽ làm giảm đi uy nghiêm của giám đốc Hạ, cho nên cô không để cho Hạ Chước đội chiếc mũ động vật bằng lông nhung.
Từ Doanh vốn nghĩ rằng anh sẽ tức giận, không nghĩ là anh lại chủ đề nhanh đến thế.
“ Em sẽ nôn.”
Cô bé sửng sốt, tay giơ lên giữa không trung, quên mất chuyện phải đoạt que kem lại.
Vết ngấn tồn tại đã lâu, cho nên hiện tại chỉ để lại một vệt nhàn nhạt mà thôi.
Uống thì ngon nhưng lại dễ say.
Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, " Hàu? Sao đột nhiên em lại muốn ăn cái này?"
Cô bé nhỏ trừng to mắt.
Đến lúc đó, anh sẽ đi cùng cô.
Quan Tinh Hòa không tin, ngồi xuống lục lọi tìm đồ trong ba lô, lấy cái gương nhỏ của mình ra nhìn, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Hạ Chước. “ Em biết ngay là anh gạt em mà.”
Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, chỉ có Từ Doanh là người duy nhất không cảm thấy kinh ngạc mà uống trà sữa do đồng nghiệp mua cho.
“ Có thể ăn nhiều các loại thực phẩm dưỡng như hàu sống, dươn* vậ* bò các thứ.”
Sau khi đưa cô đặt xuống giường, anh thật rất muốn đứng lên rời đi, nhưng cánh tay nhỏ ấm áp lại nắm thật chặt tay của anh.
“ Hả… Không có gì đâu anh. Ý em là nhóc mập này làm nũng cũng vô dụng, mèo không thể ăn hàu sống.”
Dù sao tầm quan trọng của những con hàu sống này không thuộc về cô.
Cô cố gắng đem giọng điệu nói ra bình thường nhất có thể. “ Anh ăn nhiều một chút.”
“ Anh làm gì vậy?”
Người bên cạnh anh ta hỏi: “ Liệu có phải là em gái của người nào đó trong studio của chúng ta hay không?”
Hạ Chước vươn vai. Duy trì một tư thế liên tục trong hai giờ, cho dù là ai thì cũng sẽ có chút mỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“ Dù sao thì chú với anh trai cũng không khác nhau là bao.”
Quan Tinh Hòa nhấp một ngụm, vị ngọt của hàu quyện với mùi thơm của gà xé, từng chút một tan ra trong miệng.
Hạ Chước làm mọi thứ rất gọn gàng, nửa tiếng sau, anh bưng một chiếc nồi ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu nhóc này vừa mới triệt sản mấy hôm trước, bây giờ lại béo như một cục bông di động.
Anh chợt nghĩ đến màng cầu hôn không thể tiến hành kia, yên lặng cụp mắt lại.
Sau khi Từ Doanh nghe được lịch trình cả ngày hôm nay của hai người họ thì tặc lưỡi. “ Hai người các cậu là đến Disneyland nghỉ dưỡng hay gì. Buổi chiều nay mình đã chơi tàu lượn, cậu không biết nó có bao nhiêu k*ch th*ch đâu. Hay là ngày mai chúng ta ở lại chơi thêm một ngày, mình dẫn hai cậu đi chơi trò chơi?”
“Em gái nhỏ này có phải đi lộn xe hay không?” Ngồi ở hàng ghế đầu là một thanh niên mặc áo sơ mi caro, sau khi nhìn phải ánh mắt trong sáng của cô thì mặt có chút nóng ran.
Anh chủ động múc cho cô thêm một muỗng, nhưng lại bị Quan Tinh Hòa ngăn lại.
Cô không hề nặng nhưng anh không thể nào chịu được việc cô cứ vặn vẹo trên lưng anh. Hương thơm ngọt ngào nhẹ nhàng của dâu tây hòa với mùi hương hoa dành dành trên cơ thể cô, từng chút từng chút một chui vào mũi Hạ Chước.
Từ Doanh thở dài. “ Mình vẫn luôn biết rằng cậu là một người rất cứng đầu. Không nghĩ tới đến lúc này rồi cậu vẫn cứng nhắc đến vậy. Có lẽ là em ấy đã sớm chờ đợi lời cầu hôn của cậu rồi cũng nên.”
“ Nhưng mà.” Từ Doanh nhíu mày. “ Cô bạn gái đó luôn miệng kêu Hạ Chước là anh trai.”
Lịch sử tìm kiếm trước đó hiện lên rõ to dòng chữ…
Đó là giám đốc Hạ luôn để mặt lạnh nha.
Anh rất ít khi nói ra những lời dỗ dành ngọt ngào, cho nên khi thốt ra những lời này, anh có chút ngượng ngùng nhắm mắt lại. “ Rất… rất đáng yêu.”
Quan Tinh Hòa không nói gì thêm.
“ Không nha.”
Rượu này rất ngon.
Quan Tinh Hòa loáng thoáng nghe thấy giọng nói trầm và khàn của anh, như thể anh đang gọi ai đó.
Nếu tiếp tục sờ xuống dưới, anh sẽ không nhịn được nữa.
“ Anh ơi, anh không muốn sao?” Âm thanh của cô buồn buồn, kèm theo cả giọng mũi như làm nũng.
“ Không cần đâu ạ.” Cánh tay tuyết trắng của cô choàng qua vai của anh, kéo anh hướng xuống. “ Anh hôn em một cái là được.”
Trong xe có chút náo động, Quan Tinh Hòa nheo mắt tỉnh lại, lúc này mới nhận ra là mình đã ngủ thiếp đi trên vai của Hạ Chước.
Hoàng hôn mùa thu có chút đỏ thẫm, căn bếp bốc khói nghi ngút, dưới chân cô gái có một thùng các-tông xốp to tướng.
“ Thật ra là…”
Anh có uống rượu, chỉ là hơi say nhẹ, cúi đầu ôn nhu đáp lại nụ hôn của cô.
Ngay khi anh ấy vừa để chai rượu xuống liền bị ánh mắt của Hạ Chước nhìn đến mức mồ hôi lạnh thi nhau đổ, vội vàng rụt tay lại.
“Người anh em à, cậu như vậy là đang lãng phí lòng tốt của mình đó.” Từ Doanh nghiêng người. “ Cậu có mang nhẫn theo không?”
Anh muốn cô đồng ý lời cầu hôn của anh một cách thật lòng.
“ Không có gì hết.” Hạ Chước an ủi.
Cẩn thận cô sẽ nôn vào người anh ấy khi đang ở trên không trung.
Quan Tinh Hòa cười cong cả mắt. “ Anh đội cái mũ này trông rất đáng yêu.”
Hạ Chước x** n*n tay cô. “ Thịt trên tay đều chạy đi đâu mất rồi? Ngày mai em muốn ăn cái gì? Anh làm cho em.”
“Mọi chuyện tôi biết tôi đều nói ra hết rồi, cậu nghe xong cũng đừng đi đồn lung tung, càng không cho phép khai tôi ra. Anh Từ của mấy người cũng rất sợ giám đốc Hạ.”
Quan Tinh Hòa bị đuổi ra khỏi phòng bếp, Phong Tín Tử ngửi được mùi hương trên người cô thì chạy đến bên chân cọ qua cọ lại.
Trong giấc mơ, một chút lành lạnh lướt qua lòng bàn tay.
“ Được, chúng ta không ngồi tàu lượn.” Hạ Chước nói.
Quan Tinh Hòa ‘phốc’ một tiếng bật cười. Cô nhìn mặt Hạ Chước đã đen thui, nụ cười không nhịn được mà nở rộ bên môi.
Âm thanh của anh rất nhỏ, như có như không, lại giống như gió mùa hè thổi qua, khiến cho trong lòng có chút ngứa ngứa.
Trên chiếc giường đơn trắng như tuyết, cô chính là màu sắc xinh đẹp duy nhất.
Mặt Quan Tinh Hòa ‘ba’ một tiếng, đỏ ửng lên, cùng với vết ngấn hòa thành một thể.
“ Ok luôn.” Quan Tinh Hòa nhanh chóng đồng ý.
Anh ấy gãi đầu. “Đó là những thứ được bày bán phổ biến trong công viên mà thôi, ở mấy cửa hàng nhỏ cũng có bán.”
Chờ đến lúc em tỉnh táo, chờ đến ngày mà em đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trong lòng anh không hiểu sao lại có chút thất vọng, nhẹ giọng trả lời: “ Được, anh sẽ rót cho em ly nước.”
“Vậy có được phép mang theo người nhà không?” Quan Tinh Hòa ôm tay Hạ Chước. “ Nếu em mà đi chung thì không phải là sẽ khó xử lắm sao?”
Từ Doanh là một người thân thiện, không có một tí phong thái gì của người lãnh đạo bình thường. Các nhân viên trong studio đều gọi anh xưng em với anh ấy.
Quan Tinh Hòa mở nắp, mùi hải sản tươi ngon trộn lẫn với hương thơm mê hoặc bay đầy trong không khí.
Từ Doanh chuẩn bị rót cho cô thêm một ly nữa nhưng đã bị Hạ Chước nhanh tay cầm lấy chai rượu, nhẹ nhàng rót, rượu chỉ được rót một ít ở dưới đáy ly.
Chiếc nhẫn đó, Hạ Chước luôn luôn mang theo bên mình.
“ Này, em đùa thôi mà.” Quan Tinh Hòa choàng vào tay anh. “ Em chỉ muốn trêu đứa bé kia một chút thôi, sao anh lại thừa nhận nha. Vừa rồi ánh mắt của đứa nhỏ nhìn anh rất kỳ lạ đó.”
Đầu ngón tay của Hạ Chước gõ gõ mép bàn.
“ Chú… sợ thật sao.”
Có một công ty game nổi tiếng trong ngành muốn hợp tác với họ, Hạ Chước và Từ Doanh gần đây đang xem xét tính khả thi của việc hợp tác này.
“ Đừng lộn xộn.” Anh đỡ thẳng người Quan Tinh Hòa lại, quay đầu nói với Từ Doanh: “ Thẻ phòng.”
Lâu? Quan Tinh Hòa nhiều lần muốn nhớ lại cảnh tượng của đêm hôm đó, nhưng trong một đêm say rượu như vậy, tất cả ký ức đều trở nên hư vô và mờ mịt, trong lòng cô bây giờ chỉ còn lại tiếng r*n r* gợi cảm không thể chịu đựng được của Hạ Chước.
Khi anh hôn cô, tiếng thở hổn hển anh làm cho trái tim của nàng không thể kiềm chế được mà ngứa ngáy.
Trên con đường rợp đầy bóng cây, gió mùa hè nhẹ thổi, cho dù là ban đêm nhưng cũng mang theo hơi nóng.
Cậu ta không nhịn được mà cười khẽ mấy tiếng.
Quan Tinh Hòa đã trở lại.
"Cậu nói buổi tối say rượu, sau đó ở trong căn phòng lãng mạn như vậy, cô gái nhỏ kia có khi nào sẽ đồng ý lời cầu hôn của cậu?"
Ánh sáng mờ ảo, đôi mắt anh như phủ một làn sương mờ, sâu thẳm nhưng lại không thể nào hiểu được.
Cậu ta không dám nhìn Hạ Chước, quay người chạy về phía đám người Từ Doanh.
Anh ấy nhịn cười, lấy mũ lông thú từ trong túi ra, đưa cho Hạ Chước. “ Nếu cậu thích thì mình tặng cậu.”
Anh nhìn thấy một chút ngấn do bị cấn khi ngủ trên đôi má xinh xắn của cô gái nhỏ, hiện lên một chút ửng hồng, giống như một trái táo đã chín đỏ, một kiểu dịu dàng khác với vẻ ngốc nghếch và dễ thương thường ngày.
“ Sườn xào chua ngọt.”
Mặc dù bệnh viêm dạ dày của Quan Tinh Hòa có chút nghiêm trọng, nhưng sau khi truyền nước hai ngày thì bệnh tình đã chuyển biến tốt.
Quan Tinh Hòa vừa chùi mặt vừa lôi kéo nắm tay Hạ Chước.
Anh ấy nháy mắt ra hiệu với Hạ Chước.
Trời chiều đổ bóng, anh yên lặng một chút, một bên mặt bị đổ bóng, trông mờ ảo không thấy rõ được biểu cảm. Anh miễn cưỡng nói: “ Không tức giận.”
Hạ Chước khẽ gật đầu, cúi người nhìn xuống Quan Tinh Hòa, giọng cũng trở nên dịu dàng đi nhiều hỏi: “ Sao em lại đứng ở đây?”
Cậu ta cũng rất sợ giám đốc Hạ, làm sao mà dám lấy chuyện riêng của anh ra mà bàn tán.
“ Anh…” Anh làm sao lại không muốn?
Mẹ cô bé giơ tay ra, có chút ái ngại nhìn cặp tình nhân. “ Thật xin lỗi, đứa nhỏ không hiểu chuyện.”
Hạ Chước nâng chai rượu lên, rót một ít cho cô.
Bên dưới xuất hiện một loạt quảng cáo nhỏ về Nam Khoa, Quan Tinh Hòa nghiêm mặt xem một hồi lâu, sau đó liền tìm được một vài câu trả lời đáng tin cậy trong một đống thông tin như mò kim đáy bể.
Đợi đến khi hoàn thành buổi diễn tấu đầu tiên sau khi tốt nghiệp, thì cũng đã hết tháng 8.
Hạ Chước chịu đựng sự khó chịu dưới thân, nặng nề hôn một cài lên môi cô. “ Đây không phải là thời điểm thích hợp.”
" Chắc vì lần nào anh cũng ăn mặc nghiêm túc nên mọi người nghĩ rằng anh lớn tuổi hơn."
Vào một đêm như vậy, hương thơm ngào ngạt của hoa hòe bay vào cửa sổ.
Cô ngay lập tức liền hôn lên đôi môi anh. Mùi rượu say lòng người cùng đôi môi thơm mềm khiến có tất cả cảm xúc dâng trào trong tim của Hạ Chước trong nháy mắt.
Hạ Chước mấp máy môi. “ Cảm ơn.”
" Mỗi lần muốn lăn giường với bạn trai thì đều bị từ chối"
Mắt hơi nhắm lại, vai lưng thẳng tắp vì săn sóc người bên cạnh mà mà giữ nguyên không nhúc nhích.
Disneyland cách hơi xa nội thành, đường đi xóc nảy, lắc lư, Quan Tinh Hòa trực tiếp dựa vào vai Hạ Chước mà ngủ.
Anh không khỏi nở nụ cười, đưa tay ra vuốt má cô.
Cô nheo mắt lại, không biết là chuyện gì đã xảy ra, sau đó thì chìm vào giấc ngủ.
Hạ Chước cầm tay của cô, nói: “ Dạo này em hơi gầy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phải mất vài ngày, Quan Tinh Hòa mới mơ hồ nhớ ra sự việc này.
Toàn thân Hạ Chước cứng đờ, cánh tay đang đỡ lấy cô cũng không nhịn được mà run lên.
Hạ Chước cười bất lực. “Là ý kiến của Từ Doanh. Cậu ấy muốn đặt một phòng khách sạn ở Disney, nói là muốn ở lại qua đêm.”
Từng chút, từng chút một, đầu tiên là hôn nhẹ, sau đó thì biến thành g*m c*n l**m m*t.
“ Không có mà.” Hạ Chước nhẹ nhàng sờ lên vết ngấn do ngủ trên má cô.
Kết quả, lúc tàn tiệc, cô đã say đến mức đi đường cũng không nổi nữa. Khuôn mặt to bằng bàn tay đỏ ửng, cả người đều dựa vào Hạ Chước, vô cùng quyến rũ cọ vào lỗ tai anh, nhẹ thổi một hơi.
Sau khi hai người ăn xong thì sắc trời cũng tờ mờ tối.
Xe đi vào con đường nhỏ có bóng cây che mát, không tới 15 phút sau, tòa lâu đài trong truyện cổ tích liền xuất hiện ngay trước mặt.
“ Em nói cái gì thì chính là cái đó.”
“ Sẽ không.” Anh mím môi, dằn lại khóe miệng đang cong lên. “Bọn họ đều sẽ mang… người nhà theo.”
Bồi bổ cơ thể nha.
Cách một cánh cửa, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng nước sôi bì bục mà thôi.
Thật ra thì Từ Doanh rất đẹp trai. Trên người anh ấy có một loại cảm giác lưu manh mà các cô gái nhỏ sẽ thích, bây giờ lại đội lên mũ hình chú cáo này, trông rất hài hòa với khí chất của Từ Doanh.
Cô bé tay chống nạnh, hếch mặt lên, nói: “ Mẹ em bảo là do em còn quá nhỏ, không thể chơi tàu lượn, em không phải là đồ nhát gan.”
Anh ấy rót một ly cho Quan Tinh Hòa. “ Nghe nói là loại rượu này rất ngon, em uống thử đi.”
Quan Tinh Hòa đi lại gần, hôn lên má anh một cái rồi đưa tay cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi của anh.
Ngoài cửa sổ là đêm hè oi bức, trong phòng hai người quấn nhau thành một khối.
Khi đó, hoàng hôn ngoài cửa sổ tan dần, trên bầu trời đêm điểm xuyết những vì sao.
“ Thật ra chị cũng không có sợ, mà là anh trai này sợ nha. Cho nên chị không thể đi chơi tàu lượn được. “ Quan Tinh Hòa cười híp mắt nhìn Hạ Chước, nhìn thấy anh đang run rẩy khóe môi.
Ánh mắt của Quan Tinh Hòa sáng lên. “ Hay là ăn sashimi đi anh.”
Quan Tinh Hòa vô tội chớp chớp mắt. “ Làm sao thế?”
Cô không biết mình thế này có phải là đã say rồi hay không, cô chỉ là dựa vào vốn kiến thức ít ỏi mà từng chút một thăm dò.
Mẹ của cô bé ngay lập tức nhanh chóng giựt lại que kem. “ Chú cái gì mà chú, gọi anh trai.”
Lông mày lạnh lùng của anh thoáng dãn ra, đáy lòng cũng có chút nóng lên. “ Ăn thêm đi."
Vào ngày hè oi bức, cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặc một bộ đồ vận động nhẹ nhàng, áo thun trắng cùng với quần ngắn, đôi chân trắng đến phát sáng.
Xe đúng lúc dừng lại ở bên cạnh công viên, tất cả mọi người ngay lập tức xếp hàng xuống xe giống như đám học sinh tiểu học đi chơi xuân .
Quan Tinh Hòa nghe thế thì muốn trêu chọc đứa nhỏ này một chút. Chớp chớp mắt nói: “ Chị không có sợ đâu nha. Vậy còn em vì sao lại không ngồi tàu lượn thế?”
Cô lại lên mạng tìm kiếm “ Không đủ lâu thì phải làm sao?”
Cô mở to mắt, tay di chuyển loạn xạ trên người Hạ Chước khiến anh khó chịu hừ vài tiếng.
“ Keo kiệt.” Quan Tinh Hòa uống một hơi cạn sạch.
Quan Tinh Hòa và Hạ Chước đi phía cuối hàng, cho nên bước chân cũng chậm hơn một chút.
Hạ Chước mím môi, quay trở lại phòng bếp.
Ngay cả những lời nói của cô dường như cũng được rót đầy mật, "Tuy nhiên, em nghĩ là anh nấu còn ngon hơn."
“ Đâu có gầy?” Quan Tinh Hòa ngẩng đầu nhìn anh. “ Em còn cảm thấy bản thân giống như mập lên.”
Quan Tinh Hòa đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Quan Tinh Hòa liếc mắt nhìn anh ấy, đột nhiên cảm thấy chiếc mũ trên đầu anh ấy không còn đáng yêu nữa.
Cô giữ lại tay anh, nhẹ nhàng đẩy về phía anh. “ Anh cũng nên ăn nhiều một chút.”
Hết lần này tới lần khác những gì anh nói đều đúng hết, cho nên mọi người đối với Hạ Chước vừa kính vừa sợ.
Cậu nhân viên vừa mới đi nhiều chuyện nhịn không được đi chậm lại, muốn nghe thử xem cô gái nhỏ này có phải thật sự gọi giám đốc Hạ là anh trai hay không.
Ánh mắt của cô lấp lánh, như thể trong đó chứa hàng vạn ngôi sao.
Quan Tinh Hòa nhìn về phía Hạ Chước. “ Có phải trên mặt em dính cái gì đúng không?”
Hạ Chước cong môi cười nhẹ. “ Được. Mấy ngày gần đây em có bận gì không?”
Trái tim của Quan Tinh Hòa nóng lên giống như bị phỏng, một nụ cười nở trên môi cô, “ Anh không tức giận khi con bé gọi anh là chú sao ??"
Hoàng hôn buông xuống vòng xoay ngựa gỗ, phủ kín cả đường chân trời.
“ Vậy em đi ra ngoài đi, để anh làm cho. Vỏ hàu không dễ bóc, cẩn thận đứt tay.”
“Anh không cho phép em uống rượu mà chính anh lại uống.”
Lúc Quan Tinh Hòa bước lên xe, tiếng ồn ào trên xe lập tức im bặt.
“ Không mỏi.” Hạ Chước chân thành nói. “ Anh chỉ khởi động bả vai một chút thôi.”
Từ Doanh lúc này mới im miệng lại, ngượng ngùng nói: “ Vậy thì hai người nếu đã không chơi mất trò k*ch th*ch này thì buổi tối phải đi nhậu với mình nha.”
Ánh mắt anh trở nên dịu dàng.
“ Hay là bạn trai cô không được*? Sợ cô biết?”
“Đúng đúng, tôi đang nói chuyện với chị dâu.” Cậu nhân viên cười ha ha vài tiếng, cơ thể căng cứng.
Quan Tinh Hòa vươn tay, chủ động mở ra cúc áo đầu tiên của anh.
Quan Tinh Hòa đang muốn lên tiếng giải thích thì từ đằng sau, Từ Doanh đã trồi đầu lên, đập một cái lên đầu của người kia. “ Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Đây là bạn gái của Hạ Chước.”
Anh hơi nghiêng người, hơi thở ấm áp phà vào.
Quan Tinh Hòa lắc đầu. “ Không ạ. Gần đây muốn bản thân nghỉ ngơi thật tốt. Có chuyện gì sao anh?”
Cậu nhân viên vừa bị Từ Doanh đánh một phát kia hoảng hốt nói: “ Chào buổi sáng giám đốc Hạ.”
Hầu như không một ai thấy qua gương mặt dịu dàng này của anh.
Cô không thể lý giải nổi, cho nên cô đã âm thầm tìm kiếm trên Internet.
Hạ Chước sợ cô khó chịu. “ Không có gì. Nhanh chóng chuẩn bị xe xuống thôi.”
Hạ Chước cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô ăn không nổi, cúi đầu từng ngụm từng ngụm đem hàu sống trong chén ăn vào.
Hạ Chước mở cửa thủy tinh ra, hỏi: “ Cái gì mà vô dụng?”
Cô cũng không biết mình bị làm sao.
Cô dụi dụi mắt, nhìn thấy tòa lâu đài phía trước, đôi mắt liền tỏa sáng. “ Đến rồi sao?”
Lúc đó cô nghĩ rằng anh đã phải chịu rất nhiều áp lực trong năm lớp 12, nhất quyết muốn chơi trò chơi k*ch th*ch nhất, muốn cùng anh ngồi tàu lượn để giải tỏa áp lực, kết quả lại ôm lấy anh khóc huhu.
Cánh tay của Hạ Chước cứng lại. Trong gió đêm mùa hạ, câu ‘người nhà’ kia giống như một được bọc bởi một lớp đường thật dày, chui vào tai anh.
"Nếu không đủ lâu thì làm sao?"
Tháng 8 là mùa cao điểm của du lịch. Studio của Hạ Chước rất yêu thương nhân viên, cho nên đã bao một chiếc xe bus sang trọng và mua cả vé khứ hồi cho mọi người.
Cô không để ý rằng trên đường đi, toàn bộ người ở trên xe đều lén nhìn về phía họ.
Người bên kia rất nhanh trả lời: “ Vậy là do anh ta không đủ lâu, sợ cô phát hiện.”
Cô bé không phục đoạt lại que kem, nói: “ Nhưng mà anh trai này mặc đồ giống như ba mà.”
Lúc này Từ Doanh mới ngồi thẳng người lại, nhỏ giọng nói: “ Hai người họ là thanh mai trúc mã, lúc học cấp hai cấp ba đã quen biết nhau.”
Cô sờ lên mặt mình. “ Trên mặt của tôi có dính gì sao?”
Càng đáng c·h·ế·t hơn đó lại chính là hương thơm khiến anh không cách nào không chế được bản thân mình. Vô số giấc mơ tình sắc ướt át đều khi còn bé luôn luôn bắt đầu bằng mùi hương nồng nàn này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“ Vậy thì tốt quá.”
“ Đương nhiên là muốn rồi. Nhưng mà công ty của anh không phải toàn là một đám lập trình viên nhạt nhẽo hay sao? Làm sao lại tổ chức teambuilding bằng việc đi Disneyland được?”
“ Tinh Tinh.” Anh kiềm chế. “ Em buông ra đi.”
Quan Tinh Hòa chống tay, âm thanh kéo dài. “ A~ Thì ra là vậy. Anh vừa mới gọi điện thoại cho bà ấy, là muốn biết được công thức bí mật của bà ấy sao?”
Ăn cơm xong, Quan Tinh Hòa về phòng tập đàn còn Hạ Chước thì về phòng giải quyết nốt công việc của mình.
“Không có gì đâu.”
Cái muỗng khuấy trong nồi, múc ra một muôi đầy hàu bỏ vào chén của Hạ Chước.
Người xếp hàng ở trò này chủ yếu là toàn mấy đứa nhỏ choai choai nắm tay người lớn cao tới eo Quan Tinh Hòa. Một đứa nhỏ hiếu kỳ quay qua hỏi cô: “ Chị gái ơi, chị không chơi tàu lượn ạ?”
“Đi thôi.” Quan Tinh Hòa lôi kéo anh về chỗ ngồi, nhỏ giọng nói: “ Tại sao nhân viên của anh đều sợ anh đến thế.”
“ Anh à.” Cô say rượu, lúc nói chuyện giọng nói cũng có chút mơ màng, nhẹ giọng kêu anh.
Cô có chút ngại ngùng vì sự bạo dạn của mình, khi đối mặt với Hạ Chước cũng không dám nhắc lại chuyện này.
Hạ Chước không nói gì, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu trái cây.
Từ Doanh đội chiếc mũ hồ ly, sau lưng còn khiêng một túi lớn gấu bông.
Quan Tinh Hòa nghĩ mà buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của cậu nhóc, "Nhóc ăn cái đó cũng vô dụng, để chị mở thịt hộp cho nhóc ăn."
Ngón tay anh khẽ di chuyển, từ từ đan xen vào ngón tay cô.
Nhưng Hạ Chước chưa bao giờ cố tình nói những lời này. Anh chỉ là… nói sự thật mà thôi.
Một đôi tay nhỏ mềm nhẹ nhàng xoa bóp hai cái trên vai anh. “ Mỏi lắm đi. Lần sau mà em còn như thế này thì anh đánh thức em dậy là được.”
Quan Tinh Hòa không thèm tin lời anh. Cả một đêm, cô đòi Hạ Chước rót rượu cho cô nhiều lần.
“ Này…” người bên cạnh cảm thấy có chút ớn lạnh.
Nhưng Hạ Chước thì khác. Tính cách của anh lạnh lùng, năng lực làm việc lại thuộc hàng đỉnh, chỉ cần nói mấy câu thôi cũng sẽ khiến người khác không nói được câu nào.
Gương mặt cô đỏ ửng, mái tóc mềm mại đen nhánh, khi cô ngước nhìn anh, ánh trăng ngoài cửa chiếu vào, từng chút một chiếu vào đôi mắt sáng của cô.
Lúc Hạ Chước về đến nhà liền nhìn thấy cảnh tượng như thế.
" Bản kế hoạch tớ đã gửi vào email của cậu, có thời gian thì xem xét nó"
“ Không được.” Anh nghiêm nghị nói. “ Em quên lần trước ăn cua ngâm tương bị viêm dạ dày rồi sao?”
Anh nghiến răng khom người cõng Quan Tinh Hòa lên vai. “ Đi thôi.”
Người kia cười hì hì. “ Nghe nói Disneyland có chân gà tây, lát nữa tôi sẽ mời anh ăn nha.”
Đợi đến khi mặt trời ngả về hướng tây, tất cả mọi người mới tập hợp ở một chỗ.
Quan Tinh Hòa kéo tay Hạ Chước. “ Đi thôi chú ơi, đi ăn cái gì thôi nào.”
So với hải sản, rõ ràng Quan Tinh Hòa thích thịt hơn.
Đồ ăn rất nhanh được mang ra.
Cô không có trang điểm, chỉ bôi một lớp kem chống nắng, sợ là có thứ gì đó dính vào má.
“ Là… là do Tuế Tuế bảo là ăn rất ngon nên em cũng muốn ăn thử một chút.”
Nhưng cô không hiểu, tại sao anh lại luôn cố chịu đựng như vậy? Cũng như đêm đó, anh thậm chí đã kéo tay cô ra mấy lần.
Anh gần như là chưa kịp nói cái gì, kìm lòng không được kêu lên một tiếng.
Hầu kết của Hạ Chước nhấp nhô hai cái, cơ thể khom xuống, tiến lại gần cô.
Từ Doanh nghe vậy liền lười biếng duỗi hai ngón tay ra, ra dấu “2”.
Chỉ đến khi đêm khuya nhớ lại, cô mới bất giác đỏ mặt.
Nhà hàng của Disney cũng rất giống trong truyện cổ tích, Từ Doanh bỏ mũ trùm đầu ra, gọi lên mấy chai rượu trái cây.
“ Có mang.”
“ Rót cho em một ly nữa.” Cô đẩy ly sang.
Cô bé nhỏ lém lỉnh nói: “ Có phải là chị sợ hay không?”
Bộ dạng của cô vốn dĩ đã ngây thơ trong sáng, bây giờ mặc như thế kia thì lại càng giống học sinh cấp ba hơn.
Điện thoại trên bàn rung hai lần
Quan Tinh Hòa không muốn chơi mấy trò chơi mạo hiểm, cho nên hai người liền đi chơi đu quay ngựa gỗ.
“ Không có… không có gì đâu. Giám đốc Hạ, hai người các anh cứ tiếp tục vui vẻ, tôi đi trước đây.”
“Thật ngon.” Cô vui vẻ nheo mắt “ Nó giống với món cháo gà mà em đã ăn khi bị ốm lần trước.”
Từ Doanh cà lơ phất phơ nghiêng người, cho người kia một ánh mắt ------ dựa vào cái gì mà nói cho cậu biết?
Anh cong ngón tay búng một cái vào trán cô. “ Vớ vẩn.”
“Mình không muốn như vậy.”
“ Vài ngày nữa, công ty sẽ tổ chức teambuilding, sẽ đi Disneyland chơi. Em có muốn đi cùng bọn anh không?”
“ Đúng vậy.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.