Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42: Ở TRONG VÒNG TAY ẤM ÁP CỦA ANH

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Ở TRONG VÒNG TAY ẤM ÁP CỦA ANH


"Em đợi một chút."

Buổi tối phong cảnh bên ngoài mát mẻ, tiếng chuông trường học xa xa vang lên, chính là kết thúc giờ tự học đầu tiên để ra khỏi lớp.

Chàng thiếu niên bình tĩnh và nhạy bén, đây là lần đầu tiên Quan Tinh Hòa nhìn thấy khía cạnh có phần trẻ con của anh.

Có một cửa hàng thú cưng trên phố, những chú mèo con với đủ màu sắc khác nhau đang ngồi trên cửa sổ, tròn xoe mắt nhìn những người qua đường.

Hạ Chướchơi ngồi xổm người xuống, "Rất đáng yêu, em rất thích?"

Lòng bàn tay của chàng thiếu niên nóng rực, trái tim cô như đang lơ lửng trên không trung, trong phút chốc dường như cô đã quên hết phiền muộn.

Quán tuy nhỏ, nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp. Nó nằm ở đối diện trường học, cửa hàng sạch sẽ nhất mà cô từng thấy.

Quan Tinh Hòa không tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đối diện trường học là phố ăn vặt, anh đưa cô vào quán trong cùng.

Cô ghé vai ngập ngừng nói: "Vậy anh mau chóng về đi."

Nơi góc trường có mấy cây mận đông, khi có gió thổi qua, hương thơm nhẹ thoang thoảng.

Quan Tinh Hòa thở dài, "Vâng ạ."

Quan Tinh Hòa sững sờ trong giây lát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Này, hai người đó đang làm gì vậy?” Từ xa truyền đến một tiếng kinh ngạc.

Vết ửng hồng trên má cô rốt cuộc cũng dịu đi, bởi vì kích động lại hiệnlên trong chốc lát, đôi mắt còn chưa tiêu tan ánh nước nay càng trở nên sáng ngời hơn.

Cô không dám dùng sức, nhẹ nhàng bước lên.

Bức tường không cao nên Quan Tinh Hòa nhanh chóng trèo qua được.

Quan Tinh Hòa chống cằm, "Không biết đồ ăn của cửa hàng này có ngon hay không nhỉ."

Mà cô gái đang bưng ly trà sữa, trong mắt tràn đầy ánh sao dịu dàng, "Vậy anh..."

Giáo viên ở cuối hành lang đang cầm xấp giấy thi, "Hai người kia, lại đây cho tôi."

Trong cửa hàng không có nhiều người, ánh đèn sáng chói khẽ chiếu xuống.

Đầu ngón tay của Quan Tinh Hòa run lên rồi buông tay ra.

Chàng thiếu niên ngồi xổm xuống, bờ vai rộng khiến người ta rất an tâm.

Cơ thể của chàng thiếu niên cứng như đá.

“Dễ thương quá đi.” Quan Tinh Hòa dùng ngón tay trêu chọc mấy chú mèo con.

Đôi mắt của cô gái như đầy sao, sáng đến mức khiến trái tim của Hạ Chước rung động.

Hạ Chước lắc đầu, "Không có đâu, người đó không thấy rõ anh đâu."

Sau khi hai người dùng bữa xong, họ lẳng lặng đi dạo trên đường lớn.

Cô hơi cong mắt, "Thật sự không sao chứ?"

Sân trường về đêm yên tĩnh lạ thường, thậm chí có thể nghe rõ cả tiếng gió.

Hạ Chước bất lực cong khóe môi.

"Em chỉ là sợ ..." Ánh đèn rực rỡ trong mắt cô, giọng nói mất mát, "Trước kia ở nhà ông nội cũng có một con mèo, em luôn thích chạy đến chơi với nó, nó cũng không bám người, lần nào cũng là em ôm chầm lấy nó, nhưng một ngày, nó đến xoa chân, nằm trong vòng tay em, để em vuốt v3, em vui lắm, em nghĩ cuối cùng nó cũng chịu chơi với em rồi ... "

Quan Tinh Hòa chớp chớp mắt, "Anh trèo thuần thục thế, không phải là thường xuyên trèo đấy chứ."

Đây có thể là cái kết đẹp nhất cho mối tình đầy cay đắng này.

"Cầm lấy uống đi."

"Chúng ta ra khỏi trườngđi."

Hạ Chước khàn giọng nói: " Anh vừathấy em có chút lạnh, mặc thêm đi."

Những chiếc khăn quàng cổ ở các quầy hàng ven đường rẻ đến mức anh thậm chí nghĩ rằng không nên tặng nó đi.

Quan Tinh Hòa nói, "Em phải về nhà đây."

Đó là một con đườngđi bộ được chiếu sáng rực rỡ, vào ban đêm có nhiều sạp hàng nhỏ sẽ đến buôn bán.

Dưới ánh trăng, đôi mắt cô gái ẩn chứa chúttia nước óng ánh, hai má hơi ửng đỏ do chạy quá nhanh.

" Bộ lông màu trắng, trên đỉnh đầu có hoa văn, đôi mắt màu xanh lam nhạt."

"Anh ... Anh ơi, chúng ta chạy ra ngoài như vậy, không saochứ?"

Anh hỏi, "Nó trông như thế nào?"

Trái tim Hạ Chước như lệch đi một nhịp.

Hạ Chước lặng lẽ nhìn cô, khóe mắt cô gái tràn đầy vui sướng, lúc nào cũng như vậy, ánh mắt mang theo lòng tốt của thế gian, lúc nào cũng sáng ngời và sạch sẽ.

Dưới ánh trăng, khi chàng thiếu niên nhìn cô, ánh sáng trong mắt anh lập lòe sáng rực rỡ.Trái tim của Quan Tinh Hòa đập thình thịch.

Quan Tinh Hòa thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt."

Anh hận không thể dùng thời gian ngủ của mình để đọc sách, nhưng cô luôn kéo anh ra ngoài chơi, anh mới miễn cưỡng ra ngoài một chút.

Đó là một cốc trà sữa, hương vị yêu thích nhất của Quan Tinh Hòa.

Quan Tinh Hòa đột nhiên nói, "Em xin lỗi."

Anh rất nhớ, muốn ở bên cô một lát.

"Vậy chúng ta đi dạo đi."

Con người ta luôn tỏ ra như vậy, càng hiểu ra chân tướng thì càng trở nên cô đơn.

Đúng vậy, thiên thần nhỏ nhẹ nhàng và mềm mại như vậy, ai mà không thích chứ?

Anh chợt bất lực nhận ra rằng anh sợ rằng cả đời này, anh sẽ không bao giờ từ bỏ được cô.

Nhưng vào lúc này, dưới bóng đèn thưa thớt, anh không còn cách nào khác phát hiện ra rằng một số tình cảm ẩn giấu, chẳng những không giảm bớt, ngược lại được thời gian thôi luyện và trau chuốt, trở nên mờ mịt và sâu sắc hơn.

Trở về , khẳng định không thể trở về đó được.

Giọng nói của chàng thiếu niên trầm ấm, phảng phất trong đêm lạnh có chút ấm áp, "Ở một thế giới khác, nó sẽ sống tốt mà."

Anh chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cô, cũng khiến cô cảm thấy rất thoải mái và ấm áp.

" Có ạ."

Quan Tinh Hòa rất thích con Ragdoll đó, cô bất đắc dĩ nhìn tủ kính rồi sờ điện thoại, "Được ... ạ."

Nhưng khi cô dần dầnlớn lên, cũng có tâm sự không muốn chia sẻ.Anh chỉ có thể im lặng đi bên cạnh cô.

Chú mèo con mềm mại đến mức có thể ôm gọn trong lòng bàn tay, Quan Tinh Hòa cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy.

Chủ cửa hàng đi ra, "Có muốn vào xem một chút không?"

Khóe môi chàng thiếu niên khẽ cau, lông mày sắc bén cùng ánh mắt hiếm thấy lộ ra một chút hơi thở của người con trai, "Có vui hơn chút nào không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hạ Chước nói: "Em gọi món trước đi, anh đi nhà vệ sinh một lát."

Cô ... nhớ anh rất nhiều, nhưng khi nghĩ đến cái giá phải trả cho việc trốn học, cô không thể chịu được việc lãng phí thời gian của anh.

Không biết đã qua bao lâu, đèn đột nhiên bật sáng.Hành lang được chiếu sáng rực rỡ.

"Bé mèo Ragdoll này rất được yêu thích. Hôm nay có vài vị khách đến đều thích nó."

Khi Quan Tinh Hòa gọi món xong, Hạ Chước mới quay lại.Đồ ăn được cửa hàngphục vụ rất nhanh chóng.

"Em có thể ôm một cái được không ạ?"

Hạ Chước quan tâm hỏi: "Sao vậy? Không phải em rất thích sao?"

Anh cụp mắt xuống nhìn cô, giọng nói vô cùng dịu dàng, "Đã ra ngoài rồi, đợi tiết tự học buổi tối kết thúc rồi trở về cũng được."

Hóa ra, anh trèo tường, là để cho mình vui sao?

Dù sau nhiều năm, Quan Tinh Hòa vẫn nhớ như in vẻ ngoài của nó.

Hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến tận đáy lòng, cô thở nhẹ một hơi.

"Soạt" một tiếng, anh nhẹ nhàng trèo qua.

“ Đúng ạ.” Đôi mắt sao sáng của cô sáng lên, “Một thiên thần nhỏ đầy lông mềm mại, ai lại không thích chứ?

Anh đang đứng ở góc hành lang, chắc là chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng thôi.

Anh trầm giọng nói: "Em giẫm lên vai anh, sau đó trèo qua."

Dưới ánh trăng, đôi mắt của chàng thiếu niên khẽ rũ xuống khi lặng lẽ lắng nghe cô nói, khuôn mặt sắc nét của anh trở nên mềm mại và dịu dàng.

Nhớ nhung cô, ngắm nhìn cô, đồng hành và là chỗ dựa cho cô khi buồn.

Buông thả một lần, không có là gì đâu.

Hạ Chước lấy đà nhảy lên, cẳng tay mạnh mẽ nắm lấy vách tường, hơi dùng sức.

Cô cụp mắt xuống, nói một cách đầy ẩn ý: "Mình đi đâu?"

Anh biết mình nên đẩy cô ra vào lúc này, nhưng hơi ấm truyền vào lồ ng ngực khiến tim anh đau nhói.

"Vâng ạ."

Chàng thiếu niên nắm nhẹ cổ tay cô, đưa cô xuống lầu, "Mau chạy."

Quan Tinh Hòa dừng lại một lúc, cô đột nhiên không nhẫn tâmgiẫm lên.

"Thật là dễ thương quá đi."Khoong biết côđã nói bao nhiêu câu thật dễ thương trong một đêm rồi.

Những bóng đen trên đường phố, phủ lên đôi mắt đen của chàng thiếu niên, như thể anh đã rơi vào một bóng đen.

Cô quay đầu lại, tất cả ánh đèn ngoài đường đều rơi vào trong mắt cô, "Anh ơi, anh mau đến xem cái này đi."

Anh nghĩ rằng cơn nhói trong tim có thể bị thời gian nhanh chóng làm biến mất.

Cuối cùng là món gà hầm nấm.

Quan Tinh Hòa mímmôi, "Hại anh phải trốn học."

Vòng tay của chàng thiếu niên thật ấm áp,như nguồn hơi ấm duy nhất trong ngày gió lạnh này.

Trái tim của chàng thiếu niên vừa ngọt ngào vừa chua xót, trong phút chốc anh còn tưởng rằng, chỉ cần âm thầm giữ cô trong lòng mãi mãi là đủ.

Trong thời gian tự học buổi tối, bác bảo vệ nhất định sẽ không cho phép.

Vì vậy, cô thà không bao giờ có, còn hơn là một sự ra đi đột ngột.

Gió về đêm cực kỳ lạnh, hơi thở nóng rực của chàng thiếu niên dường như vẫn còn ở bên tai.

“ Em ăn gì chưa?"

Quan Tinh Hòa ngạc nhiên nói: "Trèo tường sao?"

Trái tim đập loạn xạ trong lồ ng ngực, nhịp tim kịch liệt như vậy cũng chỉ vì cô.

"Những cây nấm mang về từ Thị trấn Song Thủy lần trước, không biết tại sao, hai ngày sau đều hỏng hết."

Giọng cậu trầm ấm, "Không cần đâu, lên đi."

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một học sinh ngoan như Hạ Chước lại làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà, thật k1ch thích.

Hạ Chước quay lại.

Hạ Chước nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, vốn dĩ học rất mệt mà, anh cũng muốn thả lỏng một chút." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô gái vỗ nhẹ vào ngực, "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Vừa rồi giáo viên đó ... liệu có gây phiền phức cho anh không?"

Chủ cửa hàng là một gái trẻ trạc ngoài hai mươi, nói: “Đây là bé mèo Ragdoll mới về, mới hai tháng tuổi thôi”.

Bây giờ cũng muộn rồi.

Nhưng lại bị chàng thiếu niên nắm chặt lại bờ vai, "Đừng quay đầu lại."

Đây là một quán đồchiên nhỏ, lại ở phố sinh viên như vậy, giá cũng không hề rẻ.

Quan Tinh Hòa sững sờ một lúc, mới nhận ra mình chưa ăn tối đã chạy ra ngoài.

Chàng thiếu niên trầm giọng nói: "Không sao đâu."

Ở cùng với người mình thích, ngay cả khi không nói chuyện với nhau, không khí cũng có vẻ rất ngọt ngào.

“ Cẩn thận chút."

Rõ ràng là một đêm ồn ào, nhưng anh có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim khó chịu trong lồ ng ngực, đập ầm ầm vào màng nhĩ cùng với tiếng nức nở ngây ngô của cô gái.

Một tay của cô bị anh nắm lấy, mặc kệ mọi thứ ra sức bỏ chạy. Chạy xuyên quasân trường trống trải, những cây nhựa ruồi đung đưa trong gió.

Người bán hàng hùa theo, "Nó cũng có vẻ rất thích em. Thật ra vật nuôi cũng tùy duyên."

Hạ Chước nói: "Không sao đâu."

" Có thể giúp em choàng được không?"

“Nhưng sáng hôm sau, nó đã rời đi.” Cô cụp mắt xuống.

Khi quay lại, anh cầm trên tay một chiếc khăn và một túi nhựa.

Hạ Chước chỉ vào góc tường, "Từ chỗ đó."

Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan gì đến cô.

Âm thanh ồn ào dần khuất xa, anh dừng lại.

Quan Tinh Hòa đặt bé mèo Ragdoll vào trong tủ kính, đôi mắt cô đượm buồn, "Em sẽ suy nghĩ lại."

Cô nhỏ giọng nói ởbên ngoài bức tường, "Anh ơi, em xong rồi."

Hai người sánh bước bên nhau trên vài con phố, gió về đêm khiến má cô hơi mát lạnh.

Ánh sáng mờ ảo che kín đường phố.

Cô xoa xoa hai má, "Chúng ta vào trong đi dạo đi."

Cô lắc đầu, " Vẫn chưa ạ."

" Hay là… em cởi giày nhé?"

Chủ cửa hàng gật đầu, "Được rồi, sao em không thêm tài khoản WeChat với chị, sau này có muốn mua thì có thể tìm chị."

Trái tim của Hạ Chước như được làm ấm lên.Trên đời này, có lẽ cô là người duy nhất nhớ được mình thích ăn gì.

Cả hai chạy ra khỏi dãy nhà dạy học, giáo viên phía sau họ giận dữ hét lên: "Dừng lại cho tôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quan Tinh Hòa có chút kinh ngạc, "Ra khỏi trường, trốn thế nào chứ?"

Hạ Chước nhìn lại.

Một chút ấm áp thào vàotrong lòng Quan Tinh Hòa, cô khụt khịt, ôm chặt hơn như muốn dựa dẫm.

Anh biết bản thân nên nói gì đó vào lúc này.

Hạ Chước nhìn món ăn này, nhất thời sửng sốt.

Những phiền muộn cứ quẩn quanh trong lòng, dường như lúc ở bên cạnh anh cũng không còn xuất hiện nữa.

“Thể chất của mèo con tương đối yếu.” Chủ có chút khó xử, “Nếu… nếu em thật sự muốn bế, chị sẽ đưa cho em một cái bao tay.”

Đôi lông mày sắc nét của anh lúc này cũng giãn ra.

Đường phố rất ồn ào, Quan Tinh Hòa luôn im lặng khi bước ra từ cửa hàng thú cưng.

"Hửm?"

Hạ Chước khẽ cau mày, "Đi thôi, anh đưa em đi ăn."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Ở TRONG VÒNG TAY ẤM ÁP CỦA ANH