Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 25: TỰA NHƯ MỘT VÌ SAO

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: TỰA NHƯ MỘT VÌ SAO


Pháo hoa trên bầu trời lúc này nổ tung, vô số ánh sáng chói lọi sáng rực cả bầu trời đêm.

Vậy nên lại tiếp tục trò chuyện với cô ấy, Quan Tinh Hòa gõ, "Cậu đang làm gì vậy?"

Điện thoại của cô rung lên vài lần. “Tinh Tinh, cậu sắp tới chưa, còn 20 phút nữa là bắt đầu rồi, mình giữ được chỗ ngồi tốt rồi, cậu nhanh lên!”

Có lẽ là bởi vì cuộc sống trước đây của anhluôn ảm đạm, khi ở thị trấn SongThủy, anhkhông thích ăn bánh táo gai lắm.

Năm đầu cấp 2, cô thấy mấy bạn đi xe đạp đến trường nên đã hét lên đòi rằng mình muốn một chiếc.

Khi cả hai bước ra khỏi nhà, bầu trời và mặt trăng đã u ám. Hạ Chước cúi đầu dùng ứng dụng di động bắt taxi, thật lâu sau vẫn không thấy có thông báo. “Có phải là đã muộn quá rồi không?” Quan Tinh Hòa thường có tài xế đến đón khi cô đi ra ngoài, nhưng cô không sử dụng phần mềm gọi taxi nhiều.

Rất nhiều xúc cảm mềm mại không khỏi dâng lên trong lòng. “Nhìn xem.” Người bên cạnh đột nhiên chỉ lên trời hét lên. Chỉnhìn thấy một đốm sáng màu vàng ấm áp từ từ bay lên bầu trời, giống như một ngôi sao sáng.Có người đột ngột chạy tới, Quan Tinh Hòa bị đẩy đến mức loạng choạng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh cảm thấy lúc này tim mình cũng đang ầm ầm, giống như tiếng trống đột ngột và hung hãn, cùng với pháo hoa từ trên trời nổ tung, đập dữ dội và điên cuồng.

Anh ấy nói gì vậy? Quan Tinh Hòa khẽ mở to mắt. Cô khẽ mím môi, khi nghĩ rằng anh cũng quan t@m đến mình, trái tim bối rối của cô vô thức dịu đi.

Thiếu niên sững người tại chỗ, đôi đồng tử đen láy nhíu chặt.

Chàng trai cụp mắt xuống, không khí xung quanh lúc này dường như dịu đi, trầm giọng nói: "Thật đẹp."

Có vẻ như cuộc trò chuyện nên dừng lại ở đây, nhưng tâm trí Quan Tinh Hòa hỗn loạn đến mức không ngủ nổi.

Anh cụp mắt xuống, con ngươi đen láy như rơi vào một chút ánh sao: “Emmuốn đi sao? Cố gắng nắm bắt thời gian chắc cũng đến kịp.”

Khi về đến nhà, vầng trăng khuyết đã treo trên bầu trời.

Xem ra không thể đi được nữa rồi. Thiếu niên quay đầu sang, dưới ánh trăng, bờ vai của cô gái rũ xuống, hàng mi dài cũng khẽ rơi xuống, trông vô cùng thất vọng.

Dưới cuối hành lang một luồng ánh trăng chiếu vào, cô không để ý đụng phải thiếu niên đang đi lên lầu.

Quan Thành Vũ đương nhiên sẵn sàng đồng ý, cùng ngày hôm đótìm người gửi một chiếc xe đạp phù hợp cho con gái đi, nhưng vẫn chưa kịp học cưỡi xe thì đã ngã bệnh.

~ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh nhướn lông mày. Rất muốn hỏi là đi cùng ai? Nhưng sau khi nghĩ lại, cuối cùng câu nói này cũng bị nuốt xuống. Anh nói, “Đã muộn quá rồi.” Đừng đi.

Anh đứng dưới ánh trăng, đôi mắt đen như chứa đầy tia ánh trăng dịu dàng.

Anh hỏi: “Em có biết đường đến đấy không?” Cô gái ngẩng đầu lên, “Có ạ, nhưng có lẽ muộn quá rồi.” Hạ Chước nhíu mày suy nghĩ vài giây, “Mấy ngày trước anh nhìn thấy một chiếc xe đạp trong nhà kho. Quan Tinh Hòa có chút kinh ngạc, “Đi xe tới đó sao?”

Ngoài cửa sổ, mùa xuân âm thầm lan tỏa, một vài xúc cảm dường như đang lặng lẽ chuyển mình.

Trái tim Quan Tinh Hòa như ngừng đập trong giây lát , cô đột ngột rút tay về. Đầu ngón tay hơi cong lên, dường như mang theo nhiệt độ hừng hực nơi bờ môi thiếu niên khiến cô hốt hoảng.

Nửa đêm, Quan Tinh Hòa nằm trên giường trằn trọc trở mình, đầu óc rối bời và có cảm giác khó nói. Cô không biết hôm nay nhịp tim của mình đập nhanh như vậy là sao nữa.

Thời Tuế đã gửi cho họ vị trí, sau khi đậu xe, cả hai chen chúc trong đám đông. Không khí lập tức trở nên hỗn tạp, những người bên cạnh cũng chen chúcvào bên trong. Thiếu niên đưa tay ra để ngăn cách đám đông. Không khí hỗn tạp lúc này dường như thoáng ra, Quan Tinh Hòa được cánh tay của anh bảo vệ, lảo đảo đi về phía trước.

Căn biệt thự về đêm thật yên tĩnh, cô bật đèn bước ra khỏi phòng.

Sau đó cô nhận ra rằng hành động vừa rồi có vẻ quá thân mật ...

Thời Tuế trả lời rất nhanh: "Vừa được nhận vào trường Trung học Trực thuộc, niềm vui nhân đôi luôn còn gì, nhất định phải có một bữa ăn mừng ra trò đó. "

"Mình đang xem pháo hoa ở quảng trường Vi Vũ. Cậu muốn qua đây không?"

Cô nói, “Quảng trường Vi Vũ, em muốn đi xem pháo hoa.”

Nhưng thời gian ước tính hiển thị trên phần mềm tận mười phút, làm sao có thể tới đó trong 20 phút được.

Chương 25: TỰA NHƯ MỘT VÌ SAO

Nhưng cô lại nhướng mắt, “Tuế Tuế cũng ở đó, không sao đâu.”

Anh đột nhiên cảm thấy thế giới của mình dường như trở nên thật nhỏ bé, nhỏ đến mức chỉ còn một tấc không gian giữa hai cánh tay, nhỏ đến mức mặc kệ đám đông đang trào dâng, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ đang cọ vào cổ anh.

Nhưng chiếc bánh táo gai này dường như khác với tất cả những chiếc bánh anh đã ăn trong quá khứ. Nó hơi dẻo và từ từ tan ra trong miệng anh, vị ngọt lấn át vị chua, cứ thế tuôn vào lòng anh một cách vô cớ. Ngón tay của Hạ Chước khẽ nhúc nhích, muốn vươn tay cầm lấy một nửa còn lại. Nhưng cô dùng hai tay giơ lên, đôi mắt long lanh, “Anh ăn nốt đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô gái sững sờ một giây, cô nhướng mày: “Được ạ, nhưng không biết chiếc xe đó còn sử dụng được không.”

Thiếu niên dừng bước, “Chờ anh.” “Anh lên thay quần áo rồi sẽ đưa em đến đó.”

Hạ Chước cảm thấy trái tim mình cùng lúc được ngâm trong nước táo gai với đường phèn, chua chua ngọt ngọt hòa quyện vào nhau. Yết hầu của anh cuộn lên cuộn xuống hai lần, khi cúi đầu xuống thìbắt gặp ánh mắt cô. Đôi mắt hạnhsáng ngời ấy như nhuốm chút ánh xuân, dịu dàng đến mức khiến tim Hạ Chước run lên. Anh mím môi, rốt cuộc anh không thể cưỡng lại được sự cám dỗ như vậy, cúi đầu cắn một miếng.

Cô chạy rất nhanh, bóng dáng trong phút chốc đã biến mất khỏi hành lang, để lại Hạ Chước đứng một mình, lắng nghe nhịp tim gần như đập điên cuồng trong lồ ng ngực.

Tim Hạ Chước như ngừng đập trong giây lát.

“Nhất định rồi, cậu tự chọn chỗ đi nhé”

Không khí xung quanh đều hỗn loạn, Quan Tinh Hòa cảm thấy người mình hơi nóng, cô cười che giấu, hỏi: "Pháo hoa có đẹp không?"

“Anh ơi, cưỡi nhanh hơn chút đi, sắp trễ giờ quá rồi.” Giọng cô gái phả vào tai anh theo làn gió xuân. Tim anh đập nhanh hơn một chút, ngoan ngoãn tăng tốc độ.

Đối với cô, Hạ Chước là anh trai, là người thân của cô và là người cô tin tưởng, dựa dẫm nhất trong gia đình này. Anh giống như cây bạch dương sừng sững trước gió giữa mùa đông lạnh giá, thầm lặng mà che chắn hết gió tuyết vì cô.

Trong màn đêm yên tĩnh, cô nghe thấy nhịp tim chậm nhưng ổn định của chính mình. Cô thấp giọng đung đưa trong đêm xuân rất dịu dàng, “Vậy thì cùng nhau đi, nghe nói pháo hoa đêm nay sẽ rất đẹp.”

Quan Tinh Hòa không biết tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy. Dường như cô đã trở về đêm đó, trong rạp chiếu tối mờ mịt, cô và thiếu niên ngồi bên nhau, khuôn mặt đỏ bừng cùng với trái tim đập nhanh. Cô hít một hơi thật sâu, như đang cố gắng che đậy thứ cảm xúc không nên có của mình, nhanh chóng xoay người, "Ừm, em đi thay quần áo trước, anh cũng mau chuẩn bị nhé, chúng ta mau chóng lên.”

Quan Tinh Hòa dường như đã nghĩ đến điều này, cô mím môi: “Em sẽ gọi taxi.”

Gió đêm xuân hơi mát, phả vào người thật dễ chịu. Chiếc xe đạp lao nhanh vào màn đêm. Tiếng gió hú tạt vào mặt thiếu niên làm trái tim rạo rực tim. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế giới lúc này dường như yên lặng.

Bàn tay anh đặt trên vai cô dường như bị ánh sáng trong mắt cô thiêu đốt mà run rẩy dữ dội. “Xin lỗi.” Giọng anh khàn khàn, nhẹ nhàng thả lỏng vai cô.

Con gáiđi như vậy không an toàn.

Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ bên ngoài giảm dần. Quan Tinh Hòa chỉ đắp một chiếc chăn bông mỏng, nhưng cả người như được ngâm mình trong làn nước ấm, khi nghĩ đến người thiếu niên đó, cô không khỏi dâng lên nhiều cảm xúc kỳ lạ.

Anh hỏi: “Em định đi bằng cách nào?” Muộn thế này có lẽ chú Vương đã ngủ rồi.

Đầu tháng tư, hoa đào trong vườn đã nở rộ rực rỡ. Quan Tinh Hòa hơi tiến lại gần, mùi trên người thiếu niên sạch sẽ sảng khoái, thậm chí còn làm lu mờ cả hương hoa đào nồng đậm, không tự chủ được mà xâm nhập vào trong lòng cô. Trái tim vốn đã đầy sóng gió của cô lại nhảy lên một cách bất đắc dĩ.

Anh cụp mắt xuống và nắm chặt tay, “Nếu em… muốn xem riêng cùng bạn bè, anh sẽ đợi em ở ngoài, khôngvào trong.”

Hoa nở vừa đúng đêm xuân, cả hai xuyên qua vườn hoa nhỏ bước vào nhà kho. Chiếc xe đạp đã dính đầy bụi, Hạ Chước nhìn nó và nói: "Em đứng đây đừng nhúc nhích. Để anh lau sạch sẽ một chút."

Quan Tinh Hòa nhìn đồng hồ, đã rất muộn, nhưng cô không ngủ được, đành đi ra ngoài.

Vào một đêm mùa xuân, hoa đào lặng lẽ nở.

“Mình nhận được rồi, hôm khác sẽ đãi cậu sau nhé.”

Người con trai đang đứng trước mặt làm tâm trạng cô rối loạn, Quan Tinh Hòa không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, nói nhỏ: “Anh, anh còn chưa ngủ sao?”

Đó là tin nhắn từ Thời Tuế. “Chúc mừng sinh nhật bảo bối ~~ Cậu đã nhận được quà chưa?” Quan Tinh Hòa cảm thấy hơi tiếc, cô đã không mời bọn họ đến sinh nhật dù chỉ một lát.

giống Tinh Tinh.

Vào một đêm mùa xuân tháng 4, cô gái bất ngờ ngã vào vòng tay anh. Tay anh ôm lấy bờ vai gầy của cô, giống như một cái ôm thật sự.

Cô gái đột nhiên nhướng mắt. Có một làn sóng nhẹ trong đôi mắt đầy sao ấy, nó sáng hơn và lộng lẫy hơn cả pháo hoa trên bầu trời.

Chút hương táo gai thoang thoảng nhẹ đưa trong không trung.

“Aiza, không cần đâu.” Quan Tinh Hòa vội vàng từ chối. Cô muốn yên lặng một mình nhưng người khiến trái tim cô rung động nói muốn cùng đi với cô, phải làm sao đây? Hạ Chước nói: "Không sao, anh đưa em đi."

Dường như anh làm gì cũng rất quyết đoán nhanh nhẹn, chưa được mấy phút, chiếc xe như biến thành xe mới. “Lên đi.” Anh nhẹ nhàng nói.

Ngón tay của thiếu niên run lên, cúi đầu ngoan ngoãn làm theo. Nửa miếng bánh táo gai cũng có vẻ hơi to, Quan Tinh Hòa vươn tay về phía trước, nhưng ngón tay lại vô tình lướt nhẹ lên môi thiếu niên. Môi anh mềm và nóng, không giống như trong tưởng tượng.

Ngứa ngứa nhưng cũng rất ấm áp. Cô trở mình và định nhắm mắt lại thì chiếc điện thoại đặt cạnh bàn rung lên vài cái.

Pháo hoa trên bầu trời nở rực rỡ thành từng chùm.

Cô không khỏi tự hỏi bản thân, nếu chỉ xem anh là anh trai, tại sao khi đối mặt với Quan Dập, tim cô lại không đập nhanh như vậy?

Thiếu niên cảm thấy góc áo bị nhẹ nhàng nắm lấy, trong lòng không khỏi có chút gợn sóng, giọng nói trở nên có chút khàn khàn, “Ngồi vững chưa?”

Anh nói: “Ừ.” Anh suy nghĩ một hồi, liền hỏi: “Em đi đâu vậy?”

Trong đám đông đang dâng trào, một đứa trẻ cách đó không xa ngồi trên vai cha mình, chỉ tay lên trời và hét lên: “Đẹp quá, giống như một vì sao.”

Hạ Chước nhẹ nhàng tỏ ý tán thành. Anh di chuyển rất nhanh, bước ra khỏi phòng gần như chỉ trong nháy mắt.

“Rồi ạ.” Cô hít một hơi thật sâu.

Trong lònganh trở nên nhẹ nhõm, nỗi phiền muộn đang vương vấn liền biến mất ngay lập tức. Nhưng anh quay đầu lại, vào nửa đêm như vậy, bầu trời tối đen, ngay cả ánh trăng cũng dần dần bị mây dày che khuất. Thật sự là muộn quá rồi.

Cô cụp mắt xuống, bàn tay của người con trai thật đẹp, những ngón tay trắng nõn, thon thả, rất cân đối. Đôi tay đó không chạm vào cô, chúng chỉ dừng lại cách vai cô khoảng một tấc, đúng là một quý ông biết kiềm chế.

Cách đó không xa làquảng trường Vi Vũ, hôm nay là lễ hội pháo hoa ở thành phố Hải, từ xa chỉ có thể nhìn thấy đám đông ở đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: TỰA NHƯ MỘT VÌ SAO