Khó Chạm Đến [Khó Phàn] - Nam Lăng Nhất Biệt
Nam Lăng Nhất Biệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: QUÀ
“Không có.” Anh nhanh chóng phủ nhận, không biết là nói cho chính mình nghe, hay là nói cho Trình Sở nghe.
Cô gái nhỏ trừng mắt nhìn, âm thanh nhỏ nhẹ, “Đi theo em.”
Chắc là sẽ kịp.
Cô cho là anh không muốn nghe chứ!
Bóng bay trong tay cô gái nhỏ bay tới, bồng bềnh lung lay xẹt qua mặt anh, giống như là bị sợi tóc lướt qua, để lại chút ngứa ngáy trong lòng anh.
Thời tiết ở thành phố Hải thay đổi thất thường, tới gần cuối tháng, bầu trời lại có tuyết rơi.
yết hầu của Hạ Chước chuyển động, trong lòng bị hương thơm tỏa ra từ cô gái nhỏ làm cho ngứa ngáy.
Bác Vương nói: “hay là để bác quay xe lại cho con nhìn?”
Bác Vương có chút hiếu kỳ, “Trình Sở là ai vậy, ngôi sao hả?”
“Tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ là người xếp hàng giùm thôi.” Anh takiễng chân nhìn dòng người đông nghịt phía trước, nhịn không được tắc lưỡi, “Nổi tiếng đến thế sao?”
Cô gái nhỏ vội vàng chạy tới, cô ngước mắt nhìn Hạ Chước, đôi mắt hạnh chớp chớp, mang theo mấy phần nghiêm túc, “Nhiều bài không anh?”
Tốt hơn cả bát mì trường thọ nóng hổi hay một chiếc bánh kem béo ngọt trong tưởng tượng.
Không khí ấm áp phà vào mặt, anh nhẹ nhàng thở ra, đem sách Anh văn cất vào cặp sách.
Cũng may nhân viên công tác cuối cùng cũng nhìn không nỗi nữa, nhẹ giọng mời người đàn ông kia đi ra, ông ta ôm một chồng CD, trước khi ra ngoài còn đắc ý đẩy vai Hạ Chước một cái.
Trong mùa đông lạnh giá, tiếng đàn trầm bổng, da diết giống như sợi tơ quấn vào, khiến lòng người ngứa ngáy.
Tuyết lạnh hòa vào gió lớn, giống như lưỡi dao cứa trên mặt Hạ Chước, con ngươi đen nhánh cùng với gương mặt lạnh lùng, trên vai phủ đầy tuyết, anh như muốn đã tan vào bên trong mùa đông lạnh giá này.
“Sở Sở, tôi là fan của em.”
Hạ Chước đành phải lấy đồng hồ ra đeo lên.
Cô gái nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm đột nhiên nâng lên, “Buổi ký tặng của Trình Sở, ai da, bác Vương bácchạy chậm một chút, con không thấy rõ thời gian.”
Anh nhìn cô gái nhỏ, trái tim giống như là hũ gia vị bị vỡ nát, ngọt bùi cay đắng trộn lẫn với nhau.
Mười lăm năm quá khứ của anh, không hề trải qua sinh nhật.
Bánh mì là người làmtrong nhà làm, nhà họ Quan đề cao sức khỏe, bánh mì không bỏ đường, khô khan và nhạt toẹt, khiến cổ họng Hạ Chước đau rát.
Cô rõ ràng có thể đưa cho những người khác, ví dụ như... Quan Dập.
“Cái này...”
Anh lại không tự giác gật gật đầu.
Hai tay của Hạ Chước cứng ngắc, nhận lấy CD đi ra khỏi phòng hòa nhạc.
Đấy là món quà sinh nhật đầu tiên mà anh nhận được, thiếu niên coi như bảo vật, sợ không cẩn thận làm hư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh còn nhớ rõ ngày sinh nhật hôm đó, sau khi cô gái nhỏ diễn tấu xong ca khúc thì bí mật lấy ra thiệp chúc mừng cùng một cái hộp quà nhỏ.
Ánh trăng tỏa sáng.
Hạ Chước nhìn xuống, con ngươi đen nhánh co rụt lại.
Mãi cho đến khi một chút băng tuyết rơi trên cổ, anh mới chợt tỉnh lại.
"Là lễ Giáng sinh, chính là ngày mốt. Bây giờ những người trẻ tuổi thích gửi thiệp chúc mừng và quà vào ngày đó. Cô chủ năm ngoái nhận được rất nhiều quà, cô ấy ôm hai tay cũng không hết."
Khi ra khỏi cổng trường, gió và tuyết càng lúc càng lớn, khiến những cành cây c·h·ế·t khô ở cổng trường khẽ run lên.
Cô nhìn xung quanh phòng khách một vòng, bộ dáng buồn như đưa đám, “Lúc đầu còn định sẽ làm xong trước khi anh về cơ. Nhưng mà may là em đã chuẩn bị cái khác.”
Gió lạnh lướt qua gương mặt của anh, nhưng trong lòng Hạ Chước lại nóng như lửa đốt, xua tan cái lạnh vô cùng của trời đông tuyết trắng.
Hạ Chước nhắm mắt lại, không nói chuyện.
Hạ Chước không tính nhận món quà này, anh đã chịu rất nhiều ân huệ từ nhà họ Quan, cái đồng hồ này nhìn qua sẽ biết là giá trị không hề nhỏ.
Quan Tinh Hòa quay lại, miệng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hàng người chậm rãi tiến về phía trước, Hạ Chước nhìn đồng hồ đeo tay một cái, tính toán thời gian.
Hạ Chước đi ngang qua đám người, yên lặng đi ra ngoài trường học.
Trình Sở cười nhẹ nhàng liếc nhìn thiếu niên, “Tặng quà cho người khác sao?”
“Bắt lấy nó giúp em với.”
Dòng người xếp hàng thật dài, đã xếp tới bên ngoài phòng hóa nhạc, Hạ Chước yên lặng mua đ ĩa CD trong phòng hòa nhạc rồi ra ngoài đứng vào cuối hàng.
Trình Sở vẫy vẫy tay, “Được rồi, mau trở về đi, cậu không phải là trốn tiết chạy ra sao?”
“Quan, Tinh, Hòa.” Thiếu niên đọc rõ từ chữ một, âm thanh trầm thấp khàn khàn nhưng mang tới một cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời.
Quan Tinh Hòa cười lên, “Vậy anh chờ em ở đây, một lát nữa sẽ có bất ngờ đó nha~~”
Phòng khách chỉ có đúng một chiếc đèn mờ ảo, nhưng cặp mắt tràn đầy mong chờ đang nhìn anh kia lại sáng tỏ cực kì.
Thì ra tất cả đều không phải.
Hạ Chước lạnh nhạt cắt ngang, “Giá nào cũng không bán.”
Cô cắn cắn môi, lộ ra mấy phần áy náy, nói: “Em thật sự xin lỗi anh về chuyện xảy ra hôm nhạc hội.”
Cách đó không xa, bên trên ghế sô pha màu nâu bị quấn đủ đầy ruy băng đủ màu sắc, trông không có chút không hài hòa đến buồn cười.
"Sự kiện ký tặng của nghệ sĩ trẻ Trình Sở, ngày 18 tháng 12, tại sảnh lớn của hội trường âm nhạc Tinh Hải, không gặp không về.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm đóanh đã có rất nhiều rồi, về phần đồng hồ, anh không nên nhận nó.
Nhưng ngày hôm sau, Quan Tinh Hòa nhìn vào cổ tay trống trơn của anh, nghiêm nghị nói: “Đồng hồ là để khi đi ra ngoài sẽ đeo vào.” Cô nghiêm túc, “Cứ để không thì thời giansẽ không còn chính xác.”
Hôm nay cô sẽ biểu diễn giai điệu của buổi hòa nhạc hôm ấy.
Anh yên lặng lôi bánh mì cùng sách từ trong túi xách ra, vừa cắn bánh mì khô vừa ôn tập để buổi chiều thi Anh văn.
Trong phòng hòa nhạc có chút ồn ào, chớp mắt đã đến lượt người đàn ông dùng tiên chen hàng phía trước, ông ta lấy ra một chồng đ ĩa CD như một cái núi nhỏ, cười nhẹ nhàng đi lên.
Từ đó về sau, anh không bao giờ để cô phải đợi.
Nhưng cô gái nhỏ nói: “Anh nhận lấy đi ạ, chiếc đồng hồ này không có đắt lắm đâu, cùng lắm thì lần sau mà có lễ tiệc gì hoặc là sinh nhật em thì anh cũng tặng lại cho em một món quà.”
Hình như cô sợ rằng anh sẽ không nhận nó nên nói thêm, "Bố em và em đã cùng nhau trả tiền. Ông ấy rất xấu hổ về những gì đã xảy ra vào lần trước. "
Hạ Chước không biết đó là ca khúc gì.
“Quà sinh nhật của anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bài kiểm tra nghe đến đây là kết thúc. Các bạn học sinh hãy hoàn thành bài kiểm tra viết."
~
Ánh mắt người nọ trừng một cái, ngay lúc muốn nổi giận thì người xếp hàng trước Hạ Chước đột nhiên quay người lại, nói: “600 tệ, vị trí này của tôi, muốn hay không?”
Dây đeo đồng hồ màu đen sáng bóng, đây là quà sinh nhật Quan Tinh Hòa tặng anh.
“Hôm nay không lên lớp sao?”
Cấp ba hiện tại đang tiến hành kỳ thi hằng tháng, tiếng chuông tan học vang lên, sau khi nộp bài thi xong thì toàn bộ hành lang loạn thành một bầy.
Lông mày của thiếu niên thả lỏng, “Cảm ơn.”
Hạ Chước im lặng nhắm mắt.
Bước chân của Hạ Chước ngừng lại.
Người bên cạnh sững sờ, muốn tiếp tục tăng giá.
~
Trái tim Hạ Chước khẽ run lên. Không biết là bởi vì tiếng ca kia, hay là vì cái gì khác.
Anh nhăn mày, cố gắng nuốt xuống, không chớp mắt nhìn cuốn sách, đọc thầm những từ trong đó.
Đêm đông tháng mười hai, ngoài cửa sổ gió lạnh thổi mạnh, trong phòng lại ấm áp.
Ngày hôm đó sẽ diễn ra như thế nào nhỉ?
Buổi chiều còn phải thi Anh văn, ba giờ là bắt đầu thi, sự kiện ký tên thì bắt đầu vào lúc hai giờ, anh nhất định phải tranh thủ thời gian.
Sắp trễ giờ rồi.
Trình Sở cũng đã nhanh chóng viết xong. “Của cậu.”
“Anh...” giọng anh trở nên mờ mịt, “Anh muốn xem.”
Lòng người luôn luôn tồn tại sựtham lam, thiếu niên đã từng trong màn đêm yên tĩnh, âm thầm ảo tưởng, nếu như có một ngày, có người nhớ kỹ sinh nhật của anh, thì tốt biết bao...
Nhưng khi Hạ Chước nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô, d*c vọng trong lòng anh từng chút một dâng lên, dần dần vượt qua sự tự ti trong lòng.
Cô gái nhỏ ngước mắt, thanh âm mang theo chút thấp thỏm, “Anh muốn nghe không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh nghĩ đến những lời giận dỗi mà cô gái nhỏ đã nói cách đây rất lâu khi hai người cãi nhau, “Xin đừng bắt em phải đợi nữa.”
Anh bị thuyết phục, cẩn thận nhận lấy.
“Anh ơi.”
Trình Sở ánh mắt lóe sáng, “Tinh trong ngôi sao?”
Sảnh lớn của hội trường Tinh Hải cách trường học cũng không xa, Hạ Chước cụp mắt, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay
Cơn giận của người đàn ông trung niên thoáng chốc được dập tắt, từ trong túi móc ra 6 tớ 100 tệ đưa cho người kia, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đứng vào vị trí phía trước Hạ Chước.
Cô kiên trì đem quà tặng nhét vào ngực anh, “Bây giờ anh mà không nhận thì em cũng không biết nên làm gì với nó, cái đồng hồ này không hợp với tay em nha.”
Cô gái nhỏ đưa anh vào phòng, cô đứng dưới ánh đèn dịu dàng như ánh trăng, nhưng vẻ mặt lại lộ ra nghiêm túc hiếm thấy.
Là giống như bạn cùng lớp nói, ở bên cạnh người nhà,ăn một bát mì trường thọ, hay là giống như trên TV, cùng bạn bè tụ tập, đội mũ sinh nhật, vui vẻ hạnh phúc thổi nến, ăn bánh kem.
Trời đất chìm trong một màu trắng xóa, chàng trai chạy bán mạng trong gió lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đã ba giờ ...
Vào ngày thứ 6, rơi xuống một trận tuyết nhỏ.
Người kia tiếp tục nói: “Hiện tại tôi đang vội, như vậy đi, tôi trả giá 500 tệ, mua vị trí này của cậu, cậu ra phía sau xếp hàng một lần nữa.
Xe chạy rất êm, hàng cây thường xanh hai bên đường đến mùa đông vẫn tươi tốt như cũ.
Rất nhanh là đến lễ Giáng Sinh, các cửa hàng trước cửa trường học đều bày ra những quả táo,trang trí màu đỏ cùng xanh lá, từ xa nhìn lại, đặc biệt khiến người khác chú ý.
Ông ta nghĩ rằng bản thân ra giá chưa đủ cao, nhưng mà học sinh thời nay tương đối thiếu tiền, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng sẽ làm, ông ta to giọng nói: “600 tệ, được chưa?”
Ngón tay Hạ Chước cầm chặt đ ĩa CD, nghiến răng.
Giọng anh hơi khàn, “Cũng…tàm tạm”
Bên cạnh hàng chờ lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên, ông ta nhìn trên nhìn xuống Hạ Chước, thấy anh mặc đồng phục, thì hỏi: “Học sinh à?”
Hạ Chước nhẹ nhàng ừ.
“Đúng thế.” Thiếu niên dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Hòa trong mạ lúa.”
Thái độ của ông ta thật ra khác là chân thành, ra giá cũng cao.
Tháng mười hai ở thành phố Hải gió lạnh thổi mạnh, bác Vương còn đang líu lo không ngừng, thiếu niên nhắm mắt, tay vô thức vuốt v3 dây đồng hồ.
Quan Tinh Hòa hít một hơi thật sâu, “Cho nên nhân dịp sinh nhật của anh, em muốnbiểu diễn cho anh, nếu như... anh muốn nghe.”
“Vậy cậu có muốn viết chữ To không?” Trình Sở nhìn anh đang bối rối, "Chính là viết tên của của người đó lên CD.”
Hạ Chước liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay anh.
Cửa xe đột nhiên mở ra, mùi thơm nhẹ từ cơ thể cô gái nhỏ hòa cùng gió lạnh tràn vào.
“Không được sao?”
“Đừng khách sáo.” Trình Sở hé miệng khẽ cười, “Người đó tên là gì?”
Người phía trước lẩm bẩm: “Tôi đã đến sớm như vậy rồi sao mà còn nhiều người như thế này.”
Ngón tay Hạ Chước run rẩy, dừng lại mấy giây, đưa tay mở cửa.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Nhưng gương mặt sắc bén của anh lại trở nên thả lỏng trong giai điệu đó.
Hạ Chước đang ngồi trên chiếc ghế được trang trí cẩn thận, vẻ mặt thanh niên nghiêm nghị và lạnh lùng, nhưng xung quanh anh là màu sắc tươi sáng.
Hạ Chước ngẩn người, nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói: “Đúng vậy.”
Mi mắt cô gái nhỏ khẽ run, “Đây là lần đầu tiên có người trong nhà bằng lòng đến xem em diễn nhạc hội, em đã rất vui vẻ, thế nhưng...... cuối cùng cũng không thể xem được.”
Hai con ngươi của Hạ Chước lạnh lẽo, nghiêm giọng nói: “Không được.”
Lông mày của chàng trai lạnh lùng mà nghiêm nghị, trong mắt của anh không có sự phấn khích của những người hâm mộ bình thường khi nhìn thấy cô ấy.
Cô gái nhỏ cong cong đôi mắt, âm thanh có chút lớn lên, “Vậy sinh nhật thì sao ạ? Em đã mua bánh kem rồi.”
Thiếu niên mím môi, lạnh nhạt mắt mắt lại, không đáp lời.
Hạ Chước nắm chặt ngón tay, đi lên phía trước.
Một chồng CD đã được ký tên, ông ta lại bắt đầu nói nhảm đủ thứ chuyện.
Hạ Chước gật đầu.
Nhưng trái tim thiếu niên vẫn bị mấy sợi ruy băng quấn lấy, từng chút từng chút một lấy đi màu sắc u ám cùng ảm đạm, sau đó những màu sắc tươi sáng được thêm vào một cách chậm rãi.
Kết quả đầu tiên lập tức xuất hiện.
Cô nhìn Hạ Chước, “Cấp ba các anh tan học sớm vậy sao?”
Nhưng thiếu niên vẫn im lặng như trước, tuyết trên vai anh tan ra bởi không khí ấm áp, thấm ướt đồng phục, gây ra cơn buốt lạnh.
Nhưng Hạ Chước vậy mà ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa xe, “Cái gì ạ?”
Đàn xong một khúc, cô gái nhỏ nhẹ nhàng buông ra dây đàn trong tay, nhỏ giọng nói: “Anh ơi.”
“Không phải ạ, cô ấy là một nghệ sĩ violin rất nổi tiếng, đ ĩa CD của cô ấy cái nào con cũng mua.” Quan Tinh Hòa mở điện thoại, âm thanh vui sướng, “Cô ấy sẽ tổ chức một buổi lễ ký tặng vào thứ sáu này ở hội trường âm nhạc Tinh Hải.”
Cô vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng lầm bầm, “Cả nửa ngày không nói lời nào, làm em sợ muốn c·h·ế·t.”
Thế giới của anh giống như yên tĩnh lại trong chớp mắt.
Những ánh đèn lấp lánh trải ra như một tấm màn che, một sân khấu nhỏ được đặt ở giữa phòng, đối diện là một chiếc ghế sofa với chỗ ngồi cực lớn.
Anh không hề biết rằng, thì ra sinh nhật cũng có thể vui vẻ như thế này.
Ngón tay Hạ Chước khẽ run.
Trình Sở lại cười nhẹ nhàng, “Có phải là viết ra đượcý nghĩ trong lòng của cậurồi?”
Ngón tay Hạ Chước khẽ nhúc nhích, anh yên lặng mở ra điện thoại, nhập “Trình Sở” vào ô tìm kiếm.
Hạ Chước mím môi, liếc nhìn thời gian. Đã một giờ rồi, người xếp hàng phía sau rất nhiều, tràn ra cả lề đường.
Chớp mắt đã đến hai giờ, cuối cùng hàng người cũng từng chút từng chút một dời lên phía trước, Hạ Chước đi theo dòng người, cuối cùng cũng vô được bên trong phòng hòa nhạc.
Cặp mắt trong trẻo kia dâng lên niềm vui như trút bỏ được gánh nặng, “Vậy anh mau ngồi xuống đi.”
Thiếu niên bước đi nhanh, lúc đến sảnh lớn của hội trường Tinh Hải thì mới hơn mười hai giờ.
Anh vô thức đưa tay chụp lấy sợi dây trên bóng bay.
“Dạ thôi được rồi ạ, con lên mạng tìm xem.”
Chương 18: QUÀ
“Vào hai giờ chiều.” cô dừng một chút, thở dài, “Haizz, tính ra thì đó lại là lúc em có tiết rồi. Kiểu này chắc phải tốn thêm một khoản mua trên mạng rồi.”
Trình Sở hơi kinh ngạc, lễ phép cười: “Cảm ơn.”
Khi đến trường học, đã có âm thanh thông báo từ xa—
“Anh mở cửa nhìn thử xem.”
“Hơn nữa.” Vẻ mặt cô thành thật, “Em cảm thấy dùng đồng hồ bỏ túi nhìn thời gian, rất là bất tiện.”
Bác Vương ngắm nhìn ven đường, “Bây giờ các lễ hội của phương Tây thịnh hành hơn trước, năm ngoái cô chủ tặng cho tôi một tấm thiệp chúc mừng Giáng Sinh, tôi còn ngơ ngác không biết đó là cái gì.”
Anh đứng tại chỗ, đáy lòng lại từng chút từng chút, trào lên cảm giác vui sướng cùng cảm động chưa bao giờ có.
Trong xe chỉ có hai người là bác Vương và Hạ Chước, bác Vương nhiều chuyện, bình thường rất thích nói nhảm, c*̃ng mặc kệ người khác có để ý đến ông hay không.
Hạ Chước theo cô đi đến lầu ba, dừng tại căn phòng hẻo lánh nhất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.