Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Tuyệt kỹ loài mèo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Tuyệt kỹ loài mèo


Ầm!

Lý Dương quan sát tình cảnh thành phố, bầu trời đã bị hoàn toàn đồng hoá, trở thành một màu đen, không gian liên tục nứt vỡ.

Mẹ nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mưa giờ đây cũng đã trở nên khác biệt, là màu đen chứ không còn trong suốt.

Đây là một tin tức vô cùng chấn động, làm cho người đội trưởng phải hiện ra vẻ khó tin trên gương mặt đầy gai góc của mình.

Bỗng một chiếc lon rơi xuống mặt đất, tạo thành một tiếng động lớn.

Cô quay đầu quát với tụi nhỏ: “Theo chị bỏ chạy, đừng để lạc nhé.”

Thế nhưng không có ai giương cờ ăn mừng chiến thắng, vì họ biết rõ sớm muộn gì lũ này rồi cũng sẽ lại tái sinh, tiếp tục tấn công bọn họ.

“Không phải quân đoàn n·gười c·hết, là thế lực mới xuất hiện.” Lang Mosais lắc đầu nói.

Ngay lúc dòng sôi lửa bỏng, một tiếng thét thất thanh vang lên.

Cho đến khi nhận ra mình đã mất đi khả năng quan sát, người c·h·ế·t liền không ngừng xoay vòng.

Nhưng nó không hề biết đang có một bóng người lặng lẽ tiếp cận ở sau lưng, cánh tay nâng lên, chậm rãi cầm vào đầu của nó rồi vặt mạnh xuống.

Cô hoảng loạn đầu quay vòng, qua mấy giây mới tìm thấy khẩu s·ú·n·g trường của mình.

Khi hai đứa nhỏ hoảng sợ khàn giọng gào lên, cô mới bừng tỉnh lại từ trong nỗi sợ hãi.

Trên một con đường lớn đi vào thành phố T, một chiếc xe quân dụng lao đi như bay trong gió. Phía trước xe, là một bầu trời đầy kỳ dị và hỗn loạn.

Lý Ánh Nguyệt nói xong, sờ bụng nhỏ, nơi đó giờ đang không ngừng kêu lên, kháng nghị với cô rằng nó cần được ăn.

Những tầng sáng kỳ dị liên tục di động, bành trướng, như những đám mây khổng lồ, không ngừng nuốt gọn những vùng đất lân cận.

Lý Ánh Nguyệt sững sờ, trợn mắt nhìn trừng trừng, bị doạ sợ quên cả việc cầm s·ú·n·g lên phản kháng.

Đó là một thành phố hoàn toàn bị bóng tối bao phủ. Là những mảnh vỡ không gian không ngừng vỡ vụn, những tiếng gầm liên tục vang lên.

Cái miệng rách ra, tạo thành một nụ cười.

Bang!

Trong một căn hầm nằm dưới một ngôi nhà mái ngói, có một người đang dựa người vào vách tường thiếp đi.

Người nọ quan sát một lúc, nhận ra không có nguy hiểm, buông lỏng cảnh giới, cả người mệt mỏi dựa vào vách tường.

Người này mặc quân phục tác chiến, cả người dơ bẩn, trên người có vết máu nhạt. Bên cạnh là một thanh s·ú·n·g trường, cùng một chút thức ăn đóng hộp.

Cầm trên tay chiếc bộ đàm đã bị hỏng, Lý Ánh Nguyệt dường như đã không còn niềm tin quân tiếp viện sẽ cứu được cô.

Nhưng ngay khi nó đến gần xe quân dụng, một đám khói trắng xuất hiện, bốc hơi rồi bay lên cao, bị gió quyện vào trong không khí.

Chương 8: Tuyệt kỹ loài mèo

Người c·h·ế·t bị tấn công, ngay lập tức bò dậy, cái đầu vô trị tiếp tục lung lay, nhưng lần này ánh mắt liên tục chuyển động, giống như đang tìm kiếm con mồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Ánh Nguyệt nghiến răng chửi thề, nhận ra đồ kia đã c·h·ế·t thì liền mượn cơ hội thở dốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dừng trạng thái mắt sói, tiến vào trạng thái của loài mèo, Lý Dương như một con mèo nhanh nhẹn luồng lách qua những toà nhà sụp đổ.

Sau những tiếng nổ khủng khiếp của đường đ·ạ·n vang lên trong căn hầm, đồ kia kia bị bắn thẳng lên trần nhà, cái đầu bị đục vỡ thành hai nửa, rơi xuống sàn rồi nằm yên không động đậy.


Cái đầu bị hái xuống, thế nhưng người của nó thì vẫn tiếp tục chuyển động.

“Lại đói à.” Người nọ kinh ngạc la lên, cúi đầu nhìn hộp thức ăn ở dưới chân, thở dài rồi lắc đầu: “Hết thức ăn rồi, các em chịu đi, chị cũng đói đây.”

“Người” này có mái tóc màu bạc dài tới sóng lưng, gương mặt già nua như đã hàng trăm tuổi, râu dưới cằm dài tới cổ áo.

Trong bóng tối, một người ngẩng cao đầu, nở nụ cười thật lạnh lẽo, tay cầm gậy gỗ, giấu trong tấm áo choàng màu xanh lặng lẽ bước ra.

Lý Dương đột nhiên há miệng hút một cái, từng luồng khói đen đậm đặc từ bên trong đầu của người c·h·ế·t bị hắn hút cạn.

Người kia bị tiếng động làm bừng tỉnh, vội vàng trợn mắt lên rồi cầm s·ú·n·g trường quan sát về nơi phát ra tiếng động.

Ba giờ là thời gian tối đa để họ di chuyển an toàn bên trong thành phố nhầm thu thập vật tư cho hậu phương.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Một giờ sau, một chiếc xe quân dụng chạy vào ngoại vi thành phố, người trong xe mở cửa, bình thản đi ra ngoài.

Ở bên ngoài rất nguy hiểm, tạm thời không thể rời khỏi hầm được.

Khi đó cho dù với hoả lực áp đảo, việc an toàn thoát ly thành phố vẫn là một việc bất khả thi.

Sau thời gian này, quân đoàn người c·h·ế·t sẽ tái sinh, nếu như không thể rút lui kịp lúc, đối mặt với họ sẽ là hàng chục ngàn người c·h·ế·t vây công.

Merlin!

Lý Ánh Nguyệt ban đầu được lệnh thu thập thức ăn và nhu yếu phẩm cần thiết.

Trong các thần thoại của Trái Đất, ông lão có cho mình một cái biệt danh vô cùng lợi hại.

Lão nhìn đám người c·h·ế·t bằng một ánh mắt đầy coi thường, đi vào trung tâm bọn người, chống gậy gỗ xuống mặt đất, vuốt râu bạc của mình, thì thào tự nói: “Những sinh vật này khiến cho pháp thuật của ta bị vấy bẩn.”

"Ngài ấy thua trong một trận đấu tay đối với người tên Arthur kia!"

Họ chỉ có ba giờ để di chuyển bên trong thành phố.

Khi cô vừa chợp mắt, bỗng nhiên nấp hầm động đậy, rồi bật tung.

Theo tình báo từ những phương diện quân đồng minh, quân đoàn người c·h·ế·t cần một thời gian để tái sinh lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu nhìn kỹ, lại phát hiện sau lưng người này còn có hai bóng người nhỏ nhắn. Do căn hầm rất tối, nếu không nhìn cẩn thận thì gần như không nhận ra ở trong hầm còn có hai người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái đầu mất đi lực lượng, triệt để tan vỡ, biến thành một cái đầu lâu rơi xuống mặt đất.

Tuy nhiên do tiến vào quá sâu bên trong thành phố, đã không kịp thoát ly ra bên ngoài.

Nhưng biết đi đâu tìm thức ăn bây giờ?

Ngay lập tức từng vệt lửa lao về phía thứ quái dị, xé toạc không khí trong căn hầm, cũng xé toác đồ kia.

Hai đứa nhỏ này khi cô vào thì đã thấy tụi nó trốn ở đây, vì vậy đành phải bảo vệ an toàn cho tụi nó.

“Vua của chúng nó tự xưng là Arthur.”

Có điều chưa kịp phát ra tiếng động, đã bị hắn xé nát.

Đột nhiên một đóm lửa rơi xuống giữa bầy người c·h·ế·t, tạo nên một tiếng nổ thật lớn, thổi bay mấy trăm người cùng một lúc.

Một bàn tay khô héo từ ngoài thò vào, chợp lấy vành cửa, thò cái đầu vào bên trong quan sát.

Trên mặt đầy vẻ sợ hãi.

Trời đột nhiên đổ mưa, cơn mưa nặng hạt chìm vào trong đất đá, tạo thành những vũng nước lớn.

Pháp sư vĩ đại nhất của thời đại Vua Arthur.

Đột nhiên cả người nó bị đánh bay ra xa, như bị thứ gì đó nặng hàng tấn đụng trúng, đâm mạnh vào trong vách tường của một ngôi nhà.

Aaa!


Mà cái đầu trong tay Lý Dương thì càng kinh khủng hơn, trực tiếp há miệng rống lên.

Một nơi nào đó trong thành phố, mấy ngàn người c·h·ế·t đang tụ tập, lai vãng lung tung không mục đích, cái đầu vô tri vô hồn xoay lòng vòng.

Khi đến gần một quảng trường, bị một người c·h·ế·t chặn đường.

“Thống soái Tia Sáng Vàng cũng không thể chống lại quân đoàn n·gười c·hết?” Ông lộ ra vẻ khó tin, hỏi ngược lại.

“Chị, tụi em đói.” Hai cái vóc dáng nhỏ nhắn ngồi ôm lấy nhau, rồi một đứa mím môi lên tiếng.

“Bình nguyên Alykel đã bị công phá, thống soái Lovador b·ị t·hương nặng.” Lang Mosais sải bước chân dài của mình vào bên trong căn phòng, kéo ghế ngồi ở phía đối diện John Conheim rồi chậm rãi lên tiếng.

S·ú·n·g của mình, s·ú·n·g của mình đâu.

Ầm!

Vì vậy đã tạm thời trốn vào trong hầm để đợi quân tiếp viện.

Nói xong dẫn đầu chui ra căn hầm, bỏ chạy như điên cùng với tụi nhỏ.

Nó bước ra từ bên trong mảnh vỡ không gian, cái đầu vô tri lung lay chuyển động, có chỗ trên mặt đang liên tục biến đổi, rồi trở thành một cái miệng.

Hai ngày trước cô theo quân đội tấn công vào bên trong thành phố T, dưới hoả lực liên miên của họ, quân đoàn người c·h·ế·t không ngừng ngã xuống.

Cô mím chặt đôi môi khô khốc, không ngừng nghĩ cách.

Lặng lẽ thở dài, cô tiếp tục dựa người nghỉ ngơi, không còn sức để quan tâm tới hai đứa nhỏ vẫn còn đang kêu đói ngồi ở bên cạnh.

Theo những đợt khói trắng bay cao, ánh sáng kỳ dị như gặp trúng thiên địch, không ngừng thối lui, không cách nào tiếp tục cắn nuốt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Tuyệt kỹ loài mèo