Khi Dòng Sông Ngừng Chảy
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Phước lành của Sinh Mệnh
Lucy nở nụ cười, thông báo kết quả:
“Đẹp không? Mẹ đã nhờ Mai tìm đấy. Chúc con sinh nhật mười tuổi vui vẻ.”
Cậu bé bàng hoàng, chưa hiểu việc gì xảy ra, cậu lo sợ rụt tay lại, sợ mình đã làm sai việc gì đó.
Một cơn gió nhẹ thổi qua. Tuyết lướt qua mép xe. Naz lặng đi. Không khí như bị hút sạch khỏi phổi. Tay cậu siết. Cậu cúi nhìn cô bé, người duy nhất dám hỏi câu đó và khẽ đáp:
Đứa bé không hiểu, nhưng tay cô đã buông khỏi vạt áo, Naz cười nhẹ, rồi quay đi, gió phất qua vạt áo cậu, thổi nhẹ trên mái tóc.
Mike thất thểu bước đi về phía gia đình trong sự bất ngờ của mọi người.
Naz im lặng, ánh mắt đảo quanh qua từng thành viên gia đình, nhìn xung quanh căn nhà đã gắn bó mười năm, ánh mắt cậu có chút cay.
Trong giây phút đó, Mike dường như nghe thấy một tiếng cười lớn, tiếng cười ngặt nghẽo cứ như thể người đó đang lăn ra đất mà cười.
Munas vui mừng đọc tên những đứa trẻ được ghi nhận, gồm có Sally, Mike, Naz, Kai, July.
Naz giật mình quay lại và nhận ra, đó là cô bé vào đêm hôm ấy, cậu vẫn chưa thể quên được ánh mắt hoảng loạn và tiếng khóc tuyệt vọng của cô, đó là một trong những thứ thôi thúc cậu hành động.
Jack nở nụ cười, lên tiếng chúc mừng Sally:
Lucy khó hiểu, lắc đầu với cậu, Munas nhìn cậu bằng ánh mắt ái ngại, Jack tò mò, Don vẫn yên lặng như một bức tượng.
Ánh sáng ấy ấm áp, mạnh mẽ và có màu xanh đậm như ánh mắt của cậu, cứ như thể là rừng già sâu thẳm.
“Cảm ơn anh… vì hôm đó đã cứu bà Susan và em.”
Cuộc nói chuyện diễn ra rất thuận lợi, Duke và Marie đều đồng ý, dù sao thành thị Naz được đưa tới cũng không quá xa, Mai thường xuyên tới đó để nhập hàng, Naz có thể về thăm gia đình nên họ không đắn do gì nhiều.
“Là rượu ủ lâu năm hòa với mật gấu đấy, các thợ săn nói rằng nó có thể khiến cho cơ thể trở nên khỏe mạnh. Chúc mừng em đã trưởng thành, chúc em sẽ luôn luôn mạnh khỏe nhé!”
Và lý do cuộc quây quần hôm nay quan trong hơn, Duke khẽ ho nhẹ, rồi nói với Naz:
Cô bé lí nhí với Naz:
Đúng vậy, cậu được ban phước.
Naz bất ngờ nhận ra, cậu chưa từng hỏi về tên đầy đủ của cậu, và giờ cậu đã được biết.
Rồi Naz cảm nhận được một luồng hơi ấm xuất hiện từ trái tim của cậu, xuyên qua những suy nghĩ mà tràn ra, tạo thành luồng ánh sáng xanh bao phủ một khoảng nhỏ xung quanh quả cầu.
Cậu bước lên xe ngựa, chọn một chỗ ngồi. Xe bắt đầu lăn bánh.
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
“Ừm…Nhưng cậu ấy cũng… mang cái tên này.”
Và khi hoàng hôn xuống, buổi kiểm tra kết thúc, thật tiếc khi không có thêm ánh sáng nào nữa, nhưng đối với những giáo sĩ, thu hoạch thực sự khiến họ bất ngờ.
“Chúc mừng em, hi vọng em sẽ xứng đáng với nó.”
Tối hôm đó, khi Lucy ra về, gia đình Duke ngồi quây quần bên chiếc bàn quen thuộc mỗi bữa cơm, mỗi người họ có một ly sữa dê ấm trước mặt, mọi sự chú ý đều tập trung vào Naz.
Sáng hôm sau. Tuyết phủ nhẹ trên mặt đấy, cỏ trắng lay động nhẹ nhàng dưới ánh nắng yếu ớt.
Một chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị để đưa những đứa trẻ và ba người giáo sĩ đi, dù sao thì họ cũng không thể để đám trẻ tự cưỡi ngựa hay là ngồi sau họ dầm mưa dãi nắng trên suốt quãng đường được.
Naz nhìn hàng dài những đứa trẻ đang chờ đợi, cậu đột nhiên cảm thấy chút gì đó. Hình như là sự lạc lõng và… cô đơn? Naz lắc nhẹ đầu, không hiểu vì sao cậu cảm thấy như vậy, nhưng hiện tại tâm tình cậu rất tốt, hình như cậu đã được thần Sinh Mệnh chú ý.
“Đây là vật được gửi từ Giáo đường. Không ai bị bỏ lại. Dù có hay không, ta mong các con đều hiểu… được chọn không phải là may mắn, mà là trách nhiệm, nhưng dù sao thì mong Sinh Mệnh ban phước cho các con.”
Rồi một cậu bé bước lên, trông cậu có vẻ ngả ngớn, ánh mắt cậu không tập trung mà láo liêng xung quanh quảng trường, cậu lẩm bẩm:
Naz nhìn hai người, liếc nhẹ sang Munas rồi gật đầu, im lặng lùi về sau với gia đình.
“Chúc mừng, có lẽ công chúa nhỏ này đã được nữ hoàng Sinh Mệnh chú ý rồi, chúc mừng em!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đi mạnh giỏi, nhớ viết thư về nhé.”
Naz ngửa cổ uống thứ trong bình, cảm giác bỏng cháy xuất hiện trong khoang miệng khiến Naz ho sặc sụa, Andi thì bật cười, giải thích:
Sallyy nở nụ cười rạng rỡ, cảm ơn mọi người rồi lui về sau, cô cứ như một mặt trời nhỏ, tỏa ra tia nắng ấm áp với mọi người.
Cậu bé bẩn thỉu ấy ngơ ngác, rồi sau khi nhận ra, cậu bật khóc, Lucy nhẹ nhàng tiến tới, ôm cậu bé vào ngực, từ từ an ủi cậu, dù trong cậu cảm xúc đang trào ra, xen lẫn giữa vui mừng và tủi thân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng cuộc kiểm tra không kết thúc, dù sao một trò đùa không thể dừng lại những việc quan trọng.
Không thể nào, một đứa trẻ không tin thần, thường xuyên báng bổ thần linh, lại được thần linh ban phước.
“Chẳng có gì xảy ra cả… Quả cầu sáng lên… Hả???”
Và ngay lập tức, sự hi vọng lan tỏa, tất cả mọi người đều bắt đầu mong mỏi rằng con cái nhà mình sẽ được Sinh Mệnh ban phước.
Hết chương 25
Munas nhìn quả cầu phát sáng, ông khẽ thốt lên:
Dù không mang hi vọng gì, vì cậu không tin vào thần thánh, trước giờ Mike vẫn tin những thứ gì cậu nhận được là tự do gia đình và chính bản thân nỗ lực, không ai và không vị thần nào ban cho cậu.
Một trò đùa thế kỷ.
Jack ngồi cạnh Mike trên xe ngựa, miệng nói không ngớt về thị trấn, tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ đến từ July và Kai, Mike cũng có chú ý, nhưng cậu quan tâm hơn về thành thị sắp tới. Lucy thì vẫn ở dưới nói chuyện với Munas, Don chịu trách nhiệm lái xe, Sally và Naz đang chia tay gia đình.
Rồi cậu bé ấy bước lên, đặt tay lên quả cầu, một luồng ánh sáng xanh xuất hiện, tựa như con gió mùa xuân, non trẻ, nhưng kiên cường và tươi mới.
Chương 25: Phước lành của Sinh Mệnh
Rồi một bé gái với mái tóc màu hạt dẻ bước lên, cô từ từ tới gần, chạm vào quả cầu. Sally cảm nhận thấy một luồng hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, cứ như được ngâm mình trong nước ấm, và luồng ánh sáng xanh lan tỏa xung quanh.
“Naz… chúc mừng con sinh nhật mười tuổi.”
Marie vuốt tóc Naz, hiền lành nói với cậu:
“Chúc mừng con, từ giờ con hãy cố gắng để xứng đáng với phước lành từ vị thần nhé.”
Một thoáng ngừng, rồi Naz nở nụ cười.
Andi cũng có quà cho cậu, là một cái bình nhỏ, anh mỉm cười xấu xa, mở nó ra và nói cậu uống thứ chất lỏng trong đó.
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
“…Nhưng… em nghe người ta nói…anh đã g·iết người. Có… thật không ạ?”
Cả nhà cậu đã chờ ở đó, khi thấy cậu được ban phước, họ đã vui mừng khôn xiết, Duke nở nụ cười, Marie ôm lấy cậu, Andi thì không biết đã chạy đến chỗ nào để khoe khoang.
Marie nhìn Naz, không thấy cậu phản ứng, bà cũng không trách móc cậu, hiểu rằng cậu đang nghĩ gì, bà lấy từ trong túi ra một thứ gì đó lấp lánh, đưa cho Naz.
Rồi ở đầu hàng là một đứa trẻ có vẻ hơi bẩn thỉu, quần áo cậu có vẻ rách nát và bẩn nhiều chỗ, những đứa trẻ khác cũng cố né cậu ra một đoạn. Nhưng trái ngược với những đứa trẻ, những giáo sĩ lập tức chú ý tới cậu, ánh mắt Lucy tập trung, cô cũng không hoàn toàn chắc chắn về cảm giác của mình, nhưng cô thực sự hi vọng cậu bé ấy được thần linh chú ý.
Đứa trẻ vỡ òa, chạy vù về phía cha mẹ. Cả gia đình không hề che giấu sự vui mừng, cha cậu cõng cậu trên cổ, tự hào về đứa con của mình.
Trò chơi chưa kết thúc...
Nhưng mà sự thật, phước lành không phải thứ dễ dàng xuất hiện, những đứa trẻ tiếp theo hầu như không có ai khiến quả cầu phát sáng, điều này khiến cho rất nhiều đứa trẻ và gia đình thất vọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không thể nào… hẳn là… nó bị hỏng?”
Lucy không để ý lắm, cô lặng lẽ ghi lại cậu, nở nụ cười:
Có những lời chúc, những lời tạm biệt và có cả chút tiếng thở dài và thút thít, dù sao cũng là một cuộc chia ly.
Naz gật đầu, nhìn sang Sally đã bước lên xe, cậu cũng tạm biệt mọi người và đi theo, nhưng lúc đó có một bàn tay nhỏ nhắn níu áo cậu lại.
Mike cười gượng, lắp bắp:
Dân làng cũng tạm dừng công tác dựng lại làng, họ tập trung ở cổng làng, chuẩn bị tiễn lũ trẻ đi.
Munas là người đứng ra giảm tiếng ồn của dân làng, bắt đầu giới thiệu:
Những đứa trẻ vẫn từ từ bước lên dù không có ánh sáng nào nhưng trong chúng vẫn có những hi vọng mong manh.
Nhưng Mike vẫn đặt tay lên quả cầu, tự cậu đã biết trước kết quả, cậu nghĩ:
Cậu cảm thấy điều đó thật tuyệt, cậu giờ cũng sẽ có thể giúp đỡ mọi người trong khả năng lớn hơn trước đây khi chỉ là một đứa trẻ.
Người dân bắt đầu bàn tán, họ đã nghe về cuộc kiểm tra dành cho những đứa trẻ, nhưng họ chưa tưởng tượng ra một quả cầu thì kiểm tra như thế nào.
Một ngôi làng nhỏ và xa xôi, có năm đứa trẻ có được sự ban phước, họ rất ngạc nhiên vì ngay cả những thành thị cũng thường không đạt được mức này, thậm chí những năm không có bất kỳ đứa trẻ nào được ban phước.
Tên Fanpage: Khi nào sông ngừng chảy? (/KhiDongSongNgungChay)
“Ồ! Lạ thật! Lần đầu thấy đấy!”
“Chúc mừng em, hi vọng em sẽ xứng đáng với phước lành từ thần linh.”
“Chà, nhiều người thật!”
Ba vị giáo sĩ bắt đầu cho những đứa trẻ xếp thành một hàng dài trước cái bàn, chuẩn bị cho cuộc kiểm tra.
Naz gật đầu. Không biết phải nói gì. Cô bé vẫn không buông tay. Cô cúi đầu, lưỡng lự rất lâu, rồi ngẩng lên hỏi:
Sau đó Lucy thông báo về việc những đứa trẻ có thể được đưa đến thành thị lớn hơn để nhận được sự giáo d·ụ·c hợp lý, sau đó cô đến từng nhà để nói chuyện với những gia đình và đứa trẻ, và rất may khi mọi chuyện đều thuận lợi.
Kết thúc mini arc 2.
Vậy nên nếu cậu được ban phước, hẳn đó sẽ là trò cười cực lớn đến từ vị thần Sinh Mệnh.
Naz không biết nữa, có lẽ đó chỉ là một cảm giác mơ hồ, dù sao chỉ trong thoáng chốc, cậu mặc kệ đặt tay lên quả cầu ấy.
Mike mở to mắt, người dân xung quang mở to mắt, bạn bè và những đứa trẻ phía sau mở to mắt.
Sau một lúc, hàng ngũ đã chỉnh tề, cuộc kiểm tra bắt đầu, đứa trẻ đầu tiên bước lên, cậu hơi hồi hộp, hàng trăm ánh mắt nhìn vào cậu khiến cậu bé hoảng loạn, có chút muốn khóc, nhưng khi thấy ánh mắt dịu dàng của Lucy, cậu yên lòng lại, theo hướng dẫn mà đặt tay lên viên đá.
Và rồi… Một luồng ánh sáng xanh tỏa sáng, cứ như thể những ngọn cỏ non mọc sau mưa, trẻ trung và non nớt nhưng lại đầy hi vọng.
Sau đó, sự chú ý của cậu hướng tới quả cầu, quả cầu vẫn yên lặng nằm đó, những đám mây vẫn xoay vòng trong màu sắc xanh lá của nó.
Và ngày hôm nay, Naz Clareth đã hoàn thành lễ trưởng thành, cậu được khắc tên lên gia phả của nhà Clareth, cậu được ghi nhận ở nơi này, và nó là nhà của cậu.
Jack chú ý, anh đánh giá:
Sáng hôm sau, Munas thông báo tới các gia đình trong là về một buổi kiểm tra. Và thế là vào buổi trưa, ở trung tâm ngôi làng được dọn ra một khoảng trống lớn.
Những ngày qua, cậu đã chú ý đến những giáo sĩ, được chúng kiến sức mạnh của phước lành, và thật tuyệt khi giờ đây cậu cũng có thể làm được những điều như họ vì cậu cũng được thần chú ý và ban cho phước lành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“…Không. Người đó… không phải anh.”
Những đứa trẻ phía sau thấy cảnh này, ngay lập tức hi vọng lại được thắp lên, ai cũng muốn biết mình thực sự có được ban phước hay không. Nhưng kết quả vẫn vậy, không có thêm đứa trẻ nào được nhận phước lành nữa.
Naz nhận lấy, nhận ra đây là một mặt dây chuyền với màu sắc xanh đậm, giống hệt màu mắt của cậu, cậu sững người trước vẻ đẹp của nó. Marie nhìn thấy, nhẹ nhàng cười:
Phía trước là một hành trình mới.
Ngay phía sau cô, một đứa trẻ với ánh mắt màu xanh lá bước lên, là Naz. Cậu từ từ tới gần quả cầu, và từ từ đưa tay chạm đến nó. Nhưng trước khi cậu chạm vào, một thứ gì đó xuất hiện trong cậu, cảm giác kỳ lạ, khó hiểu và… ấm áp?
Tên của cậu, Naz trong tiếng của vùng đất này, nghĩa là sống sót. Clareth là họ của Duke. Đúng vậy, cậu mang họ của người đàn ông trong gia đình, cậu được tính là một thành viên thực sự, không phải một đứa con nuôi.
Naz hơi khưng lại, khi nghe thấy câu này, cậu hơi bất ngờ, rồi chợt nhận ra, phải cậu đã sinh sống ở nơi này mười năm rồi.
Giữa quảng trường, một chiếc bàn gỗ cũ kỹ được đặt ngay ngắn dưới tầm mắt của mọi người. Dân làng thấy Don và Jack cẩn thận đem một cái hộp đặt lên bàn, khi mở ra, trong đó chứa một quả cầu thủ tinh với màu sắc xanh đậm, bên trong cứ như thể có những đám mây xoay quanh.
Duke cũng đưa cho cậu một thứ gì đó được cuốn trong lớp vải, Naz mở ra, là một con dao găm tinh xảo với những đường hoa văn được khắc tỉ mỉ trên chuôi dao, và ở trên đó, một hàng chữ nhìn hơi nguệch ngoạc: “Chúc mừng sinh nhật Naz Clareth.”
Mười năm, một quãng thời gian không quá dài, nhưng cũng không quá ngắn, đủ để thành một phần trong cả cuộc đời, và giờ đây, cậu đã trải qua quãng thời gian đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thật đẹp!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.