Khi Dòng Sông Ngừng Chảy
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Những chiếc răng nanh ẩn mình
Cậu lùi lại một bước, định cất tiếng gọi cha.
Ông lẩm bẩm.
An Khanh tỉnh lại trong mơ hồ.
Theo sau người phụ nữ là một đứa trẻ tầm ba, bốn tuổi, đôi chân nhỏ cậu chạy lon ton theo mẹ.
Câu chuyện kết thúc, nhưng bọn trẻ vẫn còn chìm trong sự tò mò.
“Cha, cho con đi cùng được không?”
Cậu khẽ cựa mình trong chăn, cảm nhận sự ấm áp của bộ da thú phủ lên người. Từ khi có ký ức ở thế giới này, đây là lần đầu tiên cậu thực sự cảm thấy bình yên.
Nhìn Naz khóc, Marie cũng hơi mềm lòng, Duke thì nhìn vậy hơi khó chịu, bèn nói với Marie:
Cái tên đó… là tên cậu sao?
Duke đi đến trước mặt Naz, vỗ nhẹ lên đầu cậu.
“Ha! Thế mới đúng chứ. Nếu thần Sinh Mệnh thật sự quan tâm đến chúng ta, tại sao không ngăn được mùa đông hay thú hoang c·ướp đi mạng sống con người?”
Một đôi mắt đỏ rực.
Sally nghiêm mặt, giọng nói có chút run lên vì tức giận:
“Chuyện ngày xửa ngày xưa kể rằng, khi Mẹ Tạo Hóa sinh ra thế giới, bà hái từ trên trời xuống chín vì sao, trao cho chúng sinh mệnh, tạo thành những sinh linh đầu tiên.
Naz. Đó là tên con.
“Duke, nhìn này, đứa trẻ này lạ thật. Không khóc không nháo, trái lại còn mở to mắt nhìn chúng ta.”
Naz nhìn mẹ đi ra từ bếp, trong lòng có hơi hụt hẫng, mẹ đã nói vậy, tám phần tối nay không thể đi cùng, nhưng mà cậu muốn thử chút nữa.
Marie bật cười.
Ông nói khi đang mài dao.
“Em trai con ngầu quá đi!”
Nhưng Naz thì có.
Sally lắp bắp, còn Mike thì bật cười:
Cô đứng trước đám trẻ, giọng kể chậm rãi nhưng cuốn hút:
Anh trai của cậu, Andi, là một đứa trẻ hiếu động. Cậu ấy thích chạy nhảy khắp nơi, trèo lên những cành cây cao nhất, hoặc vọc nước ở con suối gần làng. Có lần, Andi cố gắng bắt một con cá bằng tay không, nhưng cuối cùng chỉ tự té xuống nước, bị mẹ cậu lôi lên mắng cho một trận.
Khi đi ngang qua bìa rừng, cậu đột nhiên nhìn thấy một thứ lạ lẫm.
Thay vào đó, là một bàn tay nhỏ ncậu, bụ bẫm, trắng hồng của một đứa trẻ sơ sinh.
Không phải do mưa.
Xa xa, cha cậu và những người đàn ông trong làng đang kiểm tra lại cung tên và dao găm. Họ vẫn trò chuyện bình thường, không ai nhận thấy sự bất thường.
Cậu không thể nhìn rõ thứ gì đang ẩn nấp trong bóng tối, nhưng đôi mắt đó—chắc ccậu không phải của con người.
Sally cắn môi, nhưng không biết phải phản bác ra sao.
“Cô ơi, vậy những sinh linh khác thì sao ạ? Họ cũng tạo ra loài vật giống như Sinh Mệnh sao?”
Một ngày nọ, một cô bé trong nhóm hỏi mọi người:
Bọn trẻ quay lại. Naz ngồi trên bãi cỏ, nhìn lên bầu trời. Câu hỏi của cậu như một m·ũi d·ao cắm vào cuộc trò chuyện.
Duke đứng dậy, nhanh chóng khoác chiếc áo lông thú của mình. Dặn dò hai đứa trẻ và Marie:
Phía sâu trong rừng, giữa những tán cây um tùm, một đôi mắt vàng nhạt lấp lánh trong bóng tối.
"Mình thật sự đ·ã c·hết sao?"
Bất chợt, một giọng nói vang lên:
Mùi gỗ thông thoang thoảng trong không khí. Tiếng chim hót lảnh lót ngoài khung cửa sổ nhỏ.
Một bàn tay thô ráp nhưng ấm áp chạm vào trán cậu.
“Không đúng. Giọng mình không thể nào như vậy…”
Nhưng trong lòng cậu vẫn luôn tồn tại một câu hỏi…
Duke từ xa cũng cười lớn:
“Cha, cha sắp đi săn sao?”
Marie khẽ cười, cúi xuống để đứa bé có thể thấy Naz rõ hơn.
Cậu bé ngắm nhìn em trai mình một lúc lâu, đôi mắt lấp lánh thích thú. Nhưng rồi, cậu đột nhiên chớp mắt, tròn xoe:
Duke quay lại nói với Naz:
Cậu cảm nhận một mùi hương lạ—mùi gỗ ẩm hòa lẫn với hương thảo mộc thoang thoảng. Không còn mùi thuốc sát trùng, không còn tiếng máy móc hay giường bệnh lạnh lẽo.
Naz ghi nhớ từng chi tiết một.
Lặng lẽ quan sát.
Naz cau mày. Dấu chân này… quá lớn so với bất kỳ con thú nào mà cậu từng thấy. Đường nét của nó thô kệch, móng vuốt cắm sâu xuống đất.
Hiện sẽ ra liên tục mỗi ngày một chương đến hết mini-arc đầu tiên. Xin đá đi mọi người ơi!!!
Một giọng nữ vang lên ngay sau đó:
Cậu cúi xuống, chạm nhẹ vào dấu vết, cảm nhận bùn đất vẫn còn ấm. Nghĩa là… sinh vật đó vừa mới đi qua đây không lâu.
Duke ngừng tay. Ông nhìn ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi, như thể đang cân nhắc cách trả lời.
Tối đến, Naz trở về nhà, thấy cha cậu đang chuẩn bị sắp những mũi tên vào giỏ. Cậu hỏi cha:
Đây là lần đầu tiên cậu nhận ra: Một quyết định nhỏ có thể thay đổi số phận của rất nhiều người.
Naz đứng ở phía sau, không đặt câu hỏi, chỉ yên lặng lắng nghe. Cậu không biết câu chuyện này có thật hay không. Nhưng nếu thần linh có thể tạo ra sự sống, thì điều gì đã tạo ra thần linh?
Nó biến mất.
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra.
Cậu chưa từng thấy cha mình hành động khẩn trương như vậy.
Có gì đó ở đằng xa…
Nhưng khi vừa chớp mắt…
"Không ai thực sự nhìn thấy thần cả. Có người nói ngài ngủ sâu trong rừng, có người nói ngài đã hòa làm một với đất trời."
“Đúng vậy, bác Jack vừa phát hiện dấu vết của một đàn lợn, mùa đông đã sắp đến, chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị.”
“Cô ơi, làm sao Sinh Mệnh có thể làm được điều đó? Con cũng muốn thử!”
Duke thấy Naz về đúng giờ cũng mỉm cười gật đầu.
Một đứa trẻ nằm vắt vẻo trên đống rơm khô, miệng gậm một nhánh cỏ non trả lời:
Hai cha con đứng cạnh một con suối nhỏ, Duke vạch tay xuống bùn, chỉ vào những dấu chân mờ mờ trên mặt đất.
“Không sao đâu Marie, đưa thằng bé theo cũng được, hôm nay cả đoàn hơn mười người, đàn lợn nhìn theo dấu chân cũng không nhiều lắm, anh có thể lo cho thằng bé, dù sao học lâu như vậy, cũng nên đến lúc thực hành.”
Cậu cảm thấy một cảm giác lạ lùng trào lên trong lòng—một sự phấn khích xen lẫn sợ hãi.
"Naz, con phải nhớ kỹ,"
Một giọng nói dịu dàng vang lên:
Naz gật đầu, nhưng trong lòng cậu vẫn còn vô số câu hỏi chưa có lời đáp.
Naz nín thở.
"Trong rừng, kẻ yếu là con mồi. Muốn sống, con phải trở nên mạnh mẽ."
“Con chỉ muốn giúp đỡ thôi ạ, con thấy anh trai cùng bố đi săn rất vất vả, con đã học rất nhiều, con muốn trợ giúp họ.”
Naz nhìn con gấu khổng lồ bị trói chặt, máu vẫn còn chảy trên bộ lông xám dày cộm của nó.
Cậu cố gắng lật người, nhưng không thể bò, chỉ có thể ngọ nguậy như một con sâu nhỏ.
Mike cười nhạt, vắt tay ra sau đầu, cọng cỏ trên môi khẽ lay động theo nhịp nói:
Mưa vẫn rơi. Nhưng trong rừng sâu, một cái bóng khổng lồ đã bắt đầu di chuyển, lặng lẽ bám theo những kẻ x·âm p·hạm lãnh thổ của nó.
Nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, Marie đã khẽ bật cười, dùng tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của cậu.
Ngay lúc đó, có tiếng bước chân tiến lại gần.
“Mẹ, cho con nhìn Naz được không?”
Sau khi lớn lên, Naz dần quen với cuộc sống ở đây.
Cậu… thực sự có một gia đình mới.
“Naz, con phải chú ý cẩn thận, nghe rõ chưa.”
Giọng nói đó… là của cậu sao?
Đây là đâu? Cậu đang ở đâu?
"Đây không phải là mơ."
Naz im lặng, nhìn những con người xa lạ đang cười nói xung quanh mình.
Trừ đi học, cậu cũng giúp cha mẹ lo liệu việc nhà, cậu giúp mẹ nấu cơm, quét dọn, giúp cha vót nhọn mũi tên, khi rảnh rỗi lại ra ngoài chơi với những đứa trẻ trong trấn.
"Chúng ta có tận mười thợ săn giỏi, sẽ không có vấn đề gì đâu."
“Chuyện gì… xảy ra vậy?”
"Thần Sinh Mệnh…"
Cậu vẫn chưa thể hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cơn buồn ngủ ập đến như một bản năng, khiến mọi thứ xung quanh dần nhòe đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 2: Những chiếc răng nanh ẩn mình
Naz chăm chú nhìn theo.
Cậu thở hắt ra.
“Đó là cách họ cầu nguyện để cảm ơn thần Sinh mệnh, họ nói chúng ta phải cảm ơn thần vì đã cho chúng ta thức ăn để ăn. Nhưng tớ cảm thấy điều này rất ngớ ngẩn. Sally, cha mẹ cậu có đi săn và làm việc ngoài đồng không?”
"Nhìn đây con trai. Dấu chân này có bốn ngón, vết móng vuốt không quá sâu, chúng có thể là sói hoặc cáo."
Hết chương 2
Naz cũng thoáng ngạc nhiên. Màu mắt này không phải của cậu trước kia.
Thấy vậy, nàng tiếp tục nặn một con c·h·ó, và con c·h·ó cũng từ đất vụn ra, vẫy đuôi mừng rỡ.
Cậu không nhận ra rằng, những bài học này sẽ quyết định vận mệnh của cậu trong tương lai.
"Phải, ngài ấy là vị thần của vùng đất này. Người ta nói rằng nhờ có ngài, rừng cây mới xanh tốt, thú hoang mới có thể hồi phục v·ết t·hương, con người mới có thể sống lâu hơn."
Cậu bị ôm chặt trong một tấm chăn dày, cơ thể không có sức lực.
Cậu ngoái đầu lại.
Naz lắc đầu, thầm nhủ rằng có lẽ mình đang lo xa.
Bỗng, có một bàn tay nâng cậu lên. Một luồng hơi ấm bao trùm, xua tan đi cái lạnh buốt bủa vây.
"Mình bị nhốt sao? Không… không phải… cơ thể mình?"
Một âm thanh cất lên.
Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Rồi cậu bỏ qua nó, chạy theo Andi.
Cậu từng là một thiếu niên bệnh tật, trói chặt trong giường bệnh. Vậy mà giờ đây, cậu có một cơ thể khỏe mạnh, một gia đình mới, một cuộc sống hoàn toàn khác.
Naz cứng đờ người.
Câu chuyện rơi vào im lặng.
“Thế thì con đặc biệt hơn một chút thôi!”
Trước mắt cậu không còn là đôi tay gầy gò, xanh xao của một bệnh nhân sắp c·hết nữa.
Naz suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi thêm:
“Đàn ông con trai khóc cái gì, được rồi, vào ăn cơm đi, trước chuyến săn, luôn phải chuẩn bị đầy đủ, đặc biệt là phải ăn no.”
Từ ngày hôm đó, cậu bắt đầu để ý hơn đến những dấu hiệu xung quanh. Cậu học cách phân biệt mùi của thú hoang, cách nhìn vết cào trên thân cây để đoán kích thước con mồi.
Duke tiếp tục, ánh mắt trầm tư.
“Không, tuyệt đối không! Naz, con còn quá nhỏ.”
“Mình… Hình như sống lại rồi???”
"Cha, con có một câu hỏi."
Tim cậu đập mạnh trong lồng ngực.
Cậu hoảng loạn cựa quậy, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc vô hình ấy.
Đoàn người vẫn đi sâu vào rừng theo những đánh dấu mà bác Jack để lại, nhưng khi đi trên đường, Naz thấy một dấu chân hơi bất thường, hình như là móng chân lợn, nhưng hơi to, có vẻ hơi bất thường. Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, định nói cho cha, nhưng rồi nhớ lại lời bác Jack:
Tiếng mưa đập vào mặt đất, từng cơn gió lạnh rít qua những tán cây.
Ánh sáng chói lóa khiến cậu phải nheo mắt lại.
Và trong cái bóng đêm ấy…
Duke liếc nhìn cậu, tay vẫn không ngừng mài con dao săn:
Bên ngoài, người đàn ông ấy quay đầu, gọi ra cửa:
Marie giật mình, nhìn xuống đứa bé trong tay mình. Đúng thật, một đôi mắt xanh lá trong veo, sắc màu khác biệt hoàn toàn với cả gia đình.
Tối hôm đó, Naz cũng kể lại chuyện về dấu chân kỳ lạ mà cậu đã thấy ngoài bìa rừng.
“Oa… oa… oa…”
Người dân trong làng sống chủ yếu bằng nghề săn bắn, hái lượm và trao đổi hàng hóa với các thương nhân từ thành trấn. Dù đơn sơ, cuộc sống ở đây không thiếu tiếng cười.
Một đứa khác hỏi:
Người phụ nữ—Marie—bước nhanh đến bên chiếc nôi gỗ, cúi xuống ôm lấy cậu. Mùi thảo mộc nhẹ nhàng trên quần áo cô thoảng qua mũi cậu, mang theo hơi ấm đầy yên bình.
Duke lại quay ra nói với Andi:
Không thể ngồi dậy. Không thể cử động linh hoạt.
"Cha có tin vào thần không?"
"Đây là dấu chân gấu. Chúng di chuyển rất, một khi đã t·ấn c·ông thì rất khó đối phó. Chúng thể hình rất to lớn, sức p·há h·oại cũng rất mạnh mẽ, khi nhìn thấy chúng, hãy thận trong lui ra khỏi lãnh địa, chúng sẽ không chủ động t·ấn c·ông con người."
“Này, các cậu có nhận ra bố mẹ hay làm động tác kỳ lạ và cầu nguyện trước bữa ăn không?”
Tan học, Naz cùng lũ trẻ khác rời giáo đường. Cậu lững thững bước đi, trong lòng vẫn còn vương vấn câu chuyện ban nãy.
Sau đó, nàng thử nặn ra những sinh linh khác, và cứ thế, con người đầu tiên ra đời.
Thời gian cứ thế trôi qua, Naz cũng dần trưởng thành, cậu năm nay đã 8 tuổi, không lớn, nhưng cũng có thể bắt đầu tham gia vào các công việc.
"Hỏi đi, nhóc con."
Duke nghe vậy lập tức nghiêm mặt, đặt con dao xuống bàn.
Trời tối dần. Bầu không khí trong rừng như bị ép lại bởi sự tĩnh lặng.
Gió đêm mang theo hơi lạnh lùa qua áo cậu. Cảm giác sợ hãi len lỏi vào tận trong xương tủy, nhưng cậu cắn chặt răng, không cho phép bản thân run rẩy.
Naz đứng im thêm một giây, có lẽ là ảo giác, rồi cậu vội vã chạy theo đoàn người, bàn tay siết chặt lấy con dao nhỏ giắt bên hông.
Cậu không thể cử động.
"Hãy ở nguyên trong nhà."
Naz im lặng lắng nghe.
Một cơn gió rít khẽ qua tán cây. Khu rừng phía sau lưng cậu tối đen như mực, sâu thẳm như một cái miệng khổng lồ đang chờ nuốt chửng kẻ nào dám bước lạc đường.
Naz quay lại nhìn dấu chân một lần nữa.
Một dấu chân lớn in hằn trên nền đất ẩm.
Andi thích thú vỗ tay.
“Duke, nhìn này… một đứa trẻ!"
Nước mắt bắt đầu tí tách rơi, Naz mếu máo nói:
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
“Đấy, vậy thì thức ăn của chúng ta là do cha cậu đi săn, mẹ làm việc mà có chứ đâu phải do thần nào ban tặng.”
Naz lén nhìn theo, thấy cha mình gọi thêm vài người đàn ông trong làng. Họ chuẩn bị v·ũ k·hí, cung tên, lao nhanh ra ngoài trong bóng tối.
Naz nhớ lại câu chuyện cô giáo Jessi kể vào buổi sáng. Cậu chậm rãi nói:
Nhà của Naz nằm ở rìa làng, được dựng bằng gỗ và đá, mái lợp bằng cỏ khô. Sáng sớm, mẹ luôn dậy từ lúc mặt trời còn chưa lên hẳn, nhóm bếp lửa, nấu nước và chuẩn bị bữa sáng. Mùi thịt xông khói lan tỏa khắp căn bếp nhỏ.
Lát sau, những tiếng động lớn vang lên từ sâu trong rừng.
Rồi, sau một lúc lâu, những người đàn ông trong làng trở về, kéo theo một con gấu lớn đã bị hạ gục.
Trò chơi chưa kết thúc...
Duke gật đầu hài lòng.
Bỗng một tiếng cười vang lên, là bác Jac. Bác Jack vỗ vai Duke:
Cậu quay đầu, nhưng ngay lập tức nhận ra cơ thể mình không thể nhấc lên như ý muốn.
“Nếu thần thực sự tồn tại, vậy tại sao có những người vẫn c·hết đói?”
“Naz, con thức rồi sao?”
Sau một hồi, cậu thành công chui ra khỏi lớp chăn. Nhưng ngay lúc đó, cậu sững sờ.
Một đứa trẻ tóc vàng hớn hở giơ tay:
“Cha tớ tin hay không thì cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là miếng thịt trên bàn là do ông ấy săn được, không phải do thần nào ban tặng.”
"Tin hay không cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là vùng đất này vẫn nuôi lớn chúng ta vẫn cho chúng ta con mồi, đất vẫn cho chúng ta cái ăn. Thế là đủ rồi."
Marie nhìn hai cha con hồi lâu cũng thở dài, tiến tới lau nước mắt cho Naz:
Naz rảo bước nhanh hơn để bắt kịp đoàn thợ săn phía trước. Lớp lá ẩm dưới chân cậu phát ra những tiếng sột soạt nhỏ, hòa lẫn với tiếng mưa rơi đều đặn.
"Còn dấu chân này?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cô giáo kể rằng, thần Sinh Mệnh đã tạo ra sự sống. Vậy… có đúng là ngài ấy vẫn đang bảo vệ vùng đất này không?"
"Nhưng, đó chỉ là những gì chúng ta được kể lại."
Nhưng không… có gì đó không đúng.
Cậu muốn hít thở thật sâu, nhưng thay vào đó, một cơn khó chịu dâng lên từ lồng ngực. Cảm giác ngột ngạt lan khắp cơ thể, khiến cậu không thể nhịn được nữa.
Cô bé Sally trả lời:
Cậu bé tóc vàng mỉm cười, trở lại vị trí nằm ưa thích:
Hơi thở cậu gấp gáp. Cậu muốn hét lên, nhưng cổ họng chỉ phát ra tiếng ú ớ.
Cậu nằm yên, nín thở.
Cậu giật mình.
“Nhớ chú ý đến thằng bé.”
“Marie, thằng bé dậy rồi.”
“Mẹ, mắt Naz màu xanh lá kìa!”
Naz nghe vậy gật đầu. Naz nuốt nước bọt, cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.
Bố cậu, Duke, là một thợ săn dày dạn kinh nghiệm. Những cuộc đi săn của ông kéo dài hàng ngày trời, và mỗi lần trở về, ông đều mang theo chiến lợi phẩm: một con nai rừng, một con cáo hoặc đôi khi chỉ là vài con chim trĩ. Trên người ông luôn có vài v·ết t·hương nhỏ, nhưng ông chỉ cười lớn, kể lại những câu chuyện đầy nguy hiểm về các chuyến đi săn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu đã tái sinh.
Cậu chỉ vào một vết in sâu hơn, móng vuốt sắc nhọn hơn.
“NAZ VỀ NHÀ THÔI!”
…
Ngoài những lúc giúp đỡ gia đình, bọn trẻ trong làng cũng được đi học. Giáo đường nằm ở trung tâm làng, là nơi những đứa trẻ tập trung hàng ngày để học chữ và những kiến thức cơ bản về thế giới.
Cơn sợ hãi bao trùm toàn bộ lý trí.
Sally tức đến đỏ mặt, nhưng lần này, cô bé không nói gì nữa.
Cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh kỳ lạ bò dọc sống lưng.
Duke bật cười, xoa đầu cậu.
Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
Khi Mẹ Tạo Hóa thấy điều này, bà rất vui mừng. Để thưởng cho sinh linh đã tạo ra sự sống, bà trao cho nàng danh hiệu—Sinh Mệnh.”
Naz nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
“Xanh lá thì sao nào? Con trai mẹ vẫn rất đáng yêu mà.”
Trong hơi ấm ấy, cậu chìm vào giấc ngủ.
Những bước chân của nhóm thợ săn giẫm lên lá khô phát ra những âm thanh nhỏ, hòa vào tiếng mưa rơi lộp độp trên tán cây.
Naz siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình. Hơi ấm lan tỏa, từng mạch máu đang chảy, từng nhịp tim đang đập—tất cả đều quá chân thực.
“Có.”
"Con nói gì? Dấu chân lớn sao?"
Vài ngày sau, như một phần thưởng, Duke bắt đầu dạy Naz cách nhận biết dấu vết của động vật trong rừng.
Không gian xung quanh tối đen, chật chội, một thứ gì đó bao bọc lấy cơ thể cậu, vừa mềm vừa ẩm ướt, nhưng lại vô cùng bức bối.
Naz gật đầu, mô tả lại hình dạng của dấu chân, kích thước và hướng đi.
Naz nhìn cha khoác ống tên lên lưng, bỗng nhiên cậu nói:
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng lo Duke, lũ lợn này chỉ có hơn chục con, ta còn có tận mười thợ săn giỏi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Tiếng gọi của Andi vang lên từ xa, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu nhìn về phía anh trai, thấy cậu ấy đang vẫy tay gọi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các sinh linh sống hòa thuận trong một thời gian dài, nhưng một ngày, một sinh linh cảm thấy buồn chán. Nàng muốn có thêm bạn đồng hành.
Đứa trẻ nhỏ đứng bên cạnh níu lấy váy mẹ, giọng non nớt:
Ngôi làng nhỏ nằm nép mình giữa những dãy núi trập trùng. Khi bình minh ló dạng, làn sương tan dần, để lộ những cánh rừng rậm rạp kéo dài bất tận.
Một lần nữa cậu tỉnh lại vì bị có người ôm lấy.
Tiếng hò hét, tiếng chân dẫm trên lá khô, tiếng rống giận dữ.
Naz chớp mắt, ánh sáng ban mai xuyên qua khe gỗ hắt lên trần nhà. Cậu có thể nghe thấy tiếng lửa tí tách trong bếp, tiếng xào nấu của mẹ. Một ngày mới đã bắt đầu.
Ông nói nhanh rồi đi ra ngoài.
Cậu mở mắt ra.
Nói xong Marie kéo hai cha con vào bếp, múc ra hai bát cơm đầy cùng một tô thịt hầm, Naz nhìn chén cơm đắp dài ngang trán, hơi choáng váng, cậu hỏi:
"Rào… rào…"
"Tốt lắm, nhóc con. Nhờ con mà chúng ta phát hiện ra nó kịp thời. Nếu nó đi sâu vào làng, có thể đã trở thành mối đe dọa."
Duke chưa kịp trả lời, đã bị Marie từ trong bếp nói vọng ra:
“Mike, cậu có dám nói với cha mẹ cậu rằng thần không tồn tại không?”
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó.
Naz gật đầu. Cậu không nói gì, nhưng lặng lẽ ghi nhớ từng lời dạy của bố.
Giáo viên của Naz là cô Jessi, một phụ nữ trẻ đến từ thành trấn gần đó. Cô có mái tóc nâu xoăn nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy nghiêm nghị. Ban đầu, cậu nghĩ cô sẽ rất khó tính, nhưng buổi học đầu tiên lại bắt đầu bằng một câu chuyện cổ tích.
“Có lẽ cuộc phẫu thuật thành công, họ cứu sống mình rồi.”
Thế là nàng lấy đất, nặn thành hình dáng một con chim.
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo.
“Ơi, em vào ngay đây!”
Sau bữa tối, khi ánh lửa trong lò sưởi dần lụi tàn, Naz ngồi bên cạnh Duke, do dự một lúc rồi lên tiếng:
Nhưng cục đất không giữ nguyên hình dạng—nó vỡ ra, và từ trong đó, một chú chim nhỏ cất tiếng hót vang.
Một giọng nói trầm ấm, đầy sự dịu dàng. Cậu cảm nhận được một bàn tay thô ráp nhưng ấm áp, vỗ nhẹ vào tấm chăn quấn quanh cơ thể mình.
“Mẹ, có phải hơi nhiểu không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.