Khi Ánh Nắng Nhạt Màu
Hạo Hãn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29
“Nhà máy vật liệu chịu lửa Phú Cường.”
“Tôi không nói gì!” Trương Ngọc Lâm vẫn muốn chống cự, Từ Qua chỉ chỉ biên bản trong ngực mình: “Đã ghi lại hết rồi, ông đừng có nói láo. Ông không phạm tội thì sợ cái gì? Quay về chúng tôi cũng chỉ hỏi vài câu.”
“Thẩm Thiến, dắt về.” Từ Qua hô một tiếng, Thẩm Thiến lập tức vọt vào.
Hầu kết Trương Ngọc Lâm di chuyển, vụ án liên quan đến mạng người nghiêm trọng hơn vụ án kinh tế rất nhiều.
Từ Qua lấy giấy tờ hỏa táng có chữ ký của Trương Ngọc Lâm trong túi đựng tài liệu ra: “Ông có nhớ người này không?”
“Mấy người thuộc đơn vị nào?”
“Hắn tên là Trần Trung.” Trịnh Ngọc Lâm nắm chặt nắm đấm, căng thẳng nhìn Từ Qua: “Tôi thật sự không biết người đó bị g·i·ế·t, hắn cho tôi tiền bảo tôi thiêu một người, tôi bèn thiêu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ Qua không muốn nghe ông ta nói dông dài nữa: “Trần Trung bao nhiêu tuổi? Người ở đâu? Hiện giờ đang ở chỗ nào?”
“Bốn mươi bảy.”
Trái tim Từ Qua bị nện một cái thật mạnh, nghĩ đến những lời Thẩm Thiến đã nói, cô dời ánh mắt: “Đội trưởng Lục.”
“Không phải!” Trương Ngọc Lâm đột nhiên ngẩng đầu, cảm xúc có chút kích động: “Thật sự không phải do tôi g·i·ế·t, không liên quan đến tôi, thi thể cũng không phải do tôi mang đến. Đồng chí cảnh sát, chuyện đó không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan đến tôi.”
“Đội trưởng Lục, không đi ăn cơm à?”
Từ Qua thấy khó thở, ngực buồn bực.
“Kinh doanh nhà máy sản xuất vật liệu chịu lửa ở Thành phố C, cũng bởi vì hắn tôi mới dính vào vụ tranh chấp kinh tế.” Nhắc đến Trần Trung, Trương Ngọc Lâm tức giận: “Nhà máy sản xuất vật liệu chịu lửa của hắn bị đóng cửa, hắn bèn chuyển sang mở quán cơm. Lúc ấy hắn bảo tôi đưa hắn hai mươi vạn, hắn sẽ chuyển nhượng quán cơm cho tôi. Kết quả quán cơm đó vốn không phải của một mình hắn, hắn lừa tiền của tôi xong thì biến mất không thấy tăm hơi. Tôi mượn hai mươi vạn không trả được, quán cơm cũng không phải của tôi, bây giờ còn mắc nợ, bọn họ còn muốn g·i·ế·t tôi!”
Giọng nói lạnh lùng của Lục Thịnh bỗng nhiên vang lên: “Ngoại trừ phá án, có phải cô chỉ có hứng thú với chuyện ngủ với người khác không?”
Trương Ngọc Lâm mở to miệng, mê man đứng một chỗ, Từ Qua nghiêng đầu ra hiệu: “Dẫn ông ta lên xe.”
“Tôi đi với các người.” Trương Ngọc Lâm nói nhỏ, ông nắm chặt tay: “Đi, đừng đánh động đến hàng xóm.”
Lâm Hán là một tên lưu manh nghèo, c·h·ế·t cũng không có người biết, mà hắn còn trẻ, bấy giờ có rất nhiều thanh niên mới c·h·ế·t, đến lúc đó cảnh sát muốn bắt bọn họ cũng không có cách, cho nên bọn họ dùng danh nghĩa Lâm Hán.
Vào văn phòng, Lục Thịnh kéo một cái ghế ngồi xuống, Từ Qua để tài liệu xuống bắt đầu tìm tư liệu về Trần Trung, từ đầu đến chân như bị thiêu đốt, cả người nóng bừng.
***
Từ Qua cầm tài liệu đi vào: “Anh đứng trong phòng nghe lén?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Từ Qua dừng trên màn hình máy tính, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím, thông tin về công ty của Trần Trung xuất hiện trên màn hình máy tính, cô vừa định điều tra tiếp: “Năm năm, không có vật chứng rất khó xử lý.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông không thể khóc lóc la lối chơi xấu như trước kia, ông phải suy nghĩ kỹ.
“Ngày 25 tháng 3 năm 2011, có một thi thể tên là Lâm Hán không có thủ tục đầy đủ đã bị ông đưa đi thiêu, ông còn nhớ không?”
“Tuổi ngang tôi, người Thành phố C, hiện giờ tôi cũng không biết hắn ở đâu”
“Sao cô còn đứng tư thế quân đội thế?”
“Sao lại thành mưu sát? Tôi không g·i·ế·t người!” Trương Ngọc Lâm trợn to mắt muốn tránh thoát khỏi tay Từ Qua, Từ Qua giương mắt: “Vậy chuyện Lâm Hán giả là thế nào? Một xác c·h·ế·t ở đâu chui ra?”
Trương Ngọc Lâm vốn còn muốn chạy, Từ Qua thả ông ta ra, hù dọa: “Ông cứ việc chạy, chạy lại thêm một tội nữa. Dù có phải ông làm hay không thì cũng thành do ông làm. Đây là án mạng, cố ý g·i·ế·t người còn chạy trốn, tự ông suy nghĩ đi.”
“Chắc chắn là mưu sát, Trương Ngọc Lâm tuy không phải là hung thủ, nhưng cũng là đồng lõa.” Nói đến chuyên môn, Từ Qua trở nên điêu luyện: “Bọn họ tính toán cẩn thận, đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Năm 2013 thôn Du Thụ bị di dời đến khu đang phát triển, nhà cửa bị phá dỡ được bồi thường. Lâm Hán giàu lên bèn cưới vợ. Càng trùng hợp là ông ta sớm như vậy đã bệnh c·h·ế·t, vụ án liền bộc phát đi ra, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.”
“Thi thể từng ở trong tay tôi, nhưng người đó thật sự không phải do tôi g·i·ế·t.”
Từ Qua ra khỏi phòng thẩm vấn, xoay xoay cổ, Trương Ngọc Lâm bị bắt cũng không oan, làm giả giấy chứng tử, lợi dụng sơ hở pháp luật hoả táng thi thể, dù chỉ một cái cũng đủ cho ông ta ngồi tù.
“Chúng tôi không có đủ chứng cứ sẽ không bắt ông về thẩm vấn, người này do ông g·i·ế·t?”
Trương Ngọc Lâm nhíu mày: “Cái gì?”
“Nhà máy trước kia của ông ta tên gì?”
“Tuổi tác?”
Từ Qua lên giọng: “Bảo ông thiêu ông cũng thiêu? Ông rất tùy hứng hả? Bảo ông g·i·ế·t người ông cũng đi à? Trần Trung làm nghề gì?”
Sắc mặt Trương Ngọc Lâm chợt biến đổi, lập tức đẩy giấy tờ ra: “Tôi không biết cô đang nói gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ Qua ngẩn người mấy giây, không hiểu anh có ý gì, cảnh cáo cái gì?
“Chúng tôi sẽ không vu oan cho bất kỳ người tốt nào.” Từ Qua giận tái mặt: “Đi với chúng tôi một chuyến.”
Trương Ngọc Lâm phô trương thanh thế kêu to: “Tôi thật sự không g·i·ế·t người, chuyện đó không liên quan đến tôi.”
“Người kia là ai?” Từ Qua truy vấn: “Người bị g·i·ế·t tên gì? Ai g·i·ế·t?”
“Cô cảm thấy hung thủ là Trần Trung?”
Từ Qua vừa đi đến cửa chính đã có một người đàn ông trung niên tiến lên đón. Từ Qua nhận ra ngay đó là Trương Ngọc Lâm, trông ngoài đời già hơn trong hình rất nhiều.
Trương Ngọc Lâm nắm chặt tay, bàn tay run run, đây là án mạng.
“Vào văn phòng nói chuyện.” Sắc mặt Lục Thịnh không thay đổi, dường như không nghe thấy lời nói lưu manh khi nãy của Từ Qua.
Từ Qua dẫn người vào phòng thẩm vấn, vừa ngồi xuống thì Lục Thịnh cũng đi vào theo, ngồi xuống cạnh cô. Sống lưng Từ Qua thẳng tắp, quay đầu nhìn Lục Thịnh. Lục Thịnh ra hiệu: “Cô tiếp tục đi.”
Trương Ngọc Lâm không nghĩ đến chuyện năm năm trước bị lật ra, hiện giờ cả người ông ta đều choáng váng. Nuốt nước bọt, Trương Ngọc Lâm hít sâu một hơi, vô lực giải thích: “Việc này thật sự không liên quan đến tôi, thật —— “
Chương 29
Từ Qua lấy giấy chứng nhận ra: “Cảnh sát hình sự Thành phố C, ông là Trương Ngọc Lâm đúng không? Chúng tôi tìm ông để hỏi vài chuyện.”
“Mang còng tay lên xe tóm lại là không dễ nhìn.”
Từ Qua lật tài liệu: “Người này do ông đưa đến nhà hỏa táng thiêu đúng không?”
“Thẩm Thiến, cô đi điều tra thông tin về Trần Trung.”
Não Từ Qua đau nhói, hận không thể tìm thấy một cái lỗ để chui vào.
Sắc mặt Thẩm Thiến bỗng nhiên thay đổi, lập tức đứng thẳng người.
Thẩm Thiến nhìn sườn mặt Từ Qua, nhếch miệng nói thầm: “Cuồng công việc, cô liều mạng để kiếm tiền cưới vợ à?”
“Ông không phạm pháp thì kích động cái gì?” Từ Qua đi vào cửa: “Có thể ngồi xuống nói chuyện không?”
“Ừ.”
“Trương Ngọc Lâm.”
“Cô thấy vụ án này thế nào?”
“Vậy được, cô đi ăn cơm trước đi, tôi đi điều tra thông tin về Trần Trung.”
Ánh mắt Lục Thịnh dừng lại trên người Từ Qua, hơi híp mắt lại: “Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Ông chắc chắn biết tôi đang nói gì.” Từ Qua cười cầm giấy tờ lên: “Nói đi, người ông thiêu lúc ấy là ai? Lâm Hán vẫn còn sống rất khỏe mạnh. Trương tổng, ông có thể giải thích không?”
Từ Qua cũng không đi vào trong nhà, nhìn thấy ở cửa có hai cái ghế bèn kéo ra ngồi xuống, chỉ chỉ phía đối diện: “Ngồi đi, tôi hỏi ông chút chuyện, hỏi xong sẽ đi. Phối hợp một chút, không nên lãng phí thời gian của nhau.”
“Hả? Mấy người không phải đến để đưa tiền à?”
Lục Thịnh khoanh tay ngồi trên ghế nhìn Trương Ngọc Lâm trên màn hình, giọng nói của Từ Qua truyền vào lỗ tai, Lục Thịnh gõ nhẹ ngón tay.
Trương Ngọc Lâm nhận ra mình đã mắc lừa, cặp mắt gian giảo nhìn ra bên ngoài, lớn tiếng nói: “Mấy người muốn làm gì? Tôi không phạm pháp?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Ngọc Lâm vụt đứng dậy, giơ tay đẩy Từ Qua: “Tôi thật sự không biết mấy người đang nói cái gì, mấy người ra ngoài ra ngoài —— “
Trương Ngọc Lâm há to miệng không nói lời nào, Từ Qua nói tiếp: “Bây giờ ông chủ động theo chúng tôi đến Cục Công An Thành phố hỗ trợ điều tra, hay là tôi đeo còng tay cho ông rồi dẫn ông về? Trong này còn liên quan đến chủ động đầu thú hoặc chống cự chấp pháp.”
Từ Qua túm cổ tay của ông ta, khóa chéo hai tay ông ta ở sau lưng, áp người ông ta vào tường: “Không biết hay là cố ý giấu diếm?”
Hết chương 29.
Giám đốc nhà máy vật liệu chịu lửa Trần Trung, năm nay bốn mươi tám tuổi, người Thành phố C——
Từ Qua nghe thấy tên của Lục Thịnh thì da đầu căng lên, đầu ‘ông’ một tiếng. Lục Thịnh vẫn luôn đứng sau lưng cô à? Vừa nãy cô đã nói cái gì?
Từ Qua đã đi ra ngoài mấy bước nghe vậy vụt quay đầu, bật cười ra tiếng: “Tôi trước tiên phải có cái kia để ngủ với cô đã, mau đi ăn cơm đi, cơm nước xong thì giúp tôi chỉnh lý tài liệu.”
Thời gian giằng co kéo dài, hiện giờ không có đủ chứng cứ, Từ Qua cũng không lấy ra lệnh bắt người.
Bởi vì Lục Thịnh ở đây khiến Từ Qua trở nên nóng nảy, cô giật mở cổ áo sơ mi, tằng hắng một cái rồi tiếp tục nói: “Trương Ngọc Lâm, người này tên là gì? C·h·ế·t như thế nào? Có quan hệ như thế nào với ông?”
“Ai u ai u g·i·ế·t người! Cứu mạng!”
5 giờ 20 phút chiều, Từ Qua và Thẩm Thiến về đến Thành phố C, Từ Qua xuống xe dẫn Trương Ngọc Lâm đi đến phòng thẩm vấn. Đến cửa thì gặp được Lục Thịnh đứng phía đối diện, mắt anh nhìn Từ Qua. Anh quay người đi đến, Thẩm Thiến đứng thẳng người: “Đội trưởng Lục.”
Không tốn bao nhiêu thời gian, Trương Ngọc Lâm đã khai toàn bộ, ông ta biết thi thể không rõ lai lịch, nhưng người kia cho ông năm vạn. Ông ta với thôn trưởng thôn Du Thụ là anh hem họ, lấy được giấy chứng tử giả thì kéo người vào nhà hỏa táng thiêu đi.
Thẩm Thiến rên lên: “Từ ca, chúng ta có thể đi ăn cơm trước được không?”
Editor: Chi Chi
Trương Ngọc Lâm không nói gì, ông ta cúi đầu.
Quay đầu liền đối mặt với ánh mắt sâu xa của Lục Thịnh, đáy mắt anh có ý cười, chỉ thoáng qua rồi mất đi, nghiêm mặt: “Tôi nói chuyện vụ án với Từ Qua, cô đi ăn cơm đi.”
Chẳng lẽ anh cảm thấy cô làm hơi quá? Trầm mặc ngắn ngủi, Lục Thịnh đứng dậy ra khỏi phòng thẩm vấn. Không gian trong phòng thẩm vấn trở nên nhẹ nhõm hẳn đi, Từ Qua ngầm thở phào một hơi.
Từ Qua thả ông ta nhưng không buông tay ra: “Bây giờ ông có liên quan đến một vụ án mưu sát.”
Trương Ngọc Lâm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống đối diên với Từ Qua, đây có phải nhà ông không vậy? Nữ cảnh sát này cũng thật sự không xem mình là người ngoài.
Bây giờ không phải là thời gian ăn cơm à? Anh không ăn cơm ở đây làm gì?
Lục Thịnh không nói gì, văn phòng yên tĩnh trở lại. Giờ này đa số người đều đi ăn cơm, văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Tên ông là gì?”
Từ Qua cười thành tiếng: “Không nói đưa tiền thì làm sao ông xuất hiện? Biển người mênh mông, chúng tôi biết đi đâu tìm ông?”
Thẩm Thiến hất cằm ra hiệu phía sau: “Đội trưởng Lục, anh ăn cơm tối chưa?”
“Một lát nữa.” Lục Thịnh thản nhiên nói, ánh mắt vẫn đang theo dõi màn hình.
Con cáo già này! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy ai g·i·ế·t?”
Hai người bọn họ là nữ cảnh sát, ánh mắt Trương Ngọc Lâm giật giật: “Nói chuyện gì?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.