Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 65: Chương 65

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: Chương 65


— Vậy thì hãy sống thật tốt đi, Thập Anh.

Chương 65: Chương 65

“Nếu không làm vậy, sao có thể làm tổn thương ngài.” Yến Tiêu cong môi cười.

Hắn nhạy bén ngửi được một tia máu tanh, thấy được một vết thương đỏ chói trên tai trái Thập Anh.

Vi Sinh Minh Đường nghe vậy trên mặt phủ đầy sương lạnh, đôi mắt hiện lên sát ý.

“Đây là cái gì!”

“Không phải chỉ là một Trúc Cơ sao?”

“Hai tên phản đồ các ngươi.” Ba Đồ hung tợn trừng mắt Thất Sát và Thập Anh, “Tôn chủ sai chúng ta tấn công kết giới Ngọc Kinh, hai tên các ngươi vậy mà lại giúp đỡ Đạo Minh gia cố kết giới!”

“Ta không đi!” Thập Anh kiên quyết từ chối mệnh lệnh của Yến Tiêu, “Cho dù tu vi ta thấp kém, cũng nhất định sẽ chắn trước mặt Tôn chủ, muốn làm hại Tôn chủ, thì hãy bước qua xác ta trước!”

Nàng mở mắt một cách khó nhọc, trong tầm mắt mơ hồ có một đôi mắt trong trẻo dịu dàng, phản chiếu dáng hình yếu ớt ảm đạm của mình.

Máu tươi theo cánh tay nhỏ giọt vào đất, tỏa ra từng vòng gợn sóng màu vàng kim.

“Minh Đường …” Thập Anh cắn môi, từng giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt bàn tay hai người đang nắm chặt, “Rõ ràng đã nói rằng ta sẽ bảo vệ ngươi …”

Tạ Tầm lạnh giọng cười to, kiếm khí dung luyện với Ách Nan chi lực vung ra mạnh mẽ, dẫn theo cuồng phong sấm sét, bổ xuống Không Ngô tôn giả.

Lồng ngực Thập Anh quặn thắt, đỏ hoe mắt trách mắng: “Ngươi tỏ ra mạnh mẽ cái gì chứ!”

— Rõ ràng sống khổ sở như vậy, nhưng vẫn không muốn c·h·ế·t.

“Thập Anh …” giọng của Vi Sinh Minh Đường giống như khí tức, nhẹ như một bông tuyết mỏng manh.

“Thập Anh, nơi đó không phải chỗ muội có thể đến.” Thất Sát thở dài, lời nói thấm thía nói.

Nàng bất ngờ lao tới chen vào giữa Lê Anh và Yến Tiêu, chắn trước mặt Yến Tiêu, nhe răng nanh sắc nhọn với Lê Anh.

“Từ đâu lại xuất hiện thụ yêu!”

“Tôn chủ, Tôn chủ …” Thập Anh hai mắt vô hồn nhìn thân ảnh đang giao chiến nơi xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ba Đồ, Cửu Tàng …” Thất Sát lạnh mặt, đề phòng nhìn hai người.

Thất Sát lạnh lùng nói: “Còn một lựa chọn nữa, chính là g·i·ế·t các ngươi.”

Hi Hòa tôn giả khẽ bấm tay kết ấn, ngón tay trắng nõn như hoa lan nở rộ, sau lưng ngưng hiện pháp tướng Thần Nữ, tay nâng bình sứ, mắt cúi xuống hiền hòa, kiếm sắc bén ở trước mặt nàng như bị một lực vô hình ngăn cản, sát khí tàn nhẫn cũng trở nên nhu hòa. Tạ Tầm chạm phải ôn hòa trong mắt Thần Nữ, thần trí hoảng hốt trong chốc lát, hắn lập tức nhận ra có điều không ổn, vội vàng dời mắt đi.

Thập Anh lao về phía trước, những tán lá tựa hồ nhận ra nàng là ai, ngoan ngoãn thu lại cành lá, nhường đường cho nàng đi qua.

Ra lệnh một tiếng, vạn vật khởi binh, quỷ đằng mềm dẻo dữ tợn quấn lấy mọi vật còn sống, hoa tươi kiều diễm hé mở miệng đầy răng nanh, lá cây to lớn tựa những lưỡi dao chặn đường chạy trốn của bọn chúng.

Bị thương như vậy cũng không đủ khiến Thập Anh đau đến rơi lệ, nàng buồn chính là lời nói của Yến Tiêu.

Thấy đồng bọn đến, Cửu Tàng lộ ra nụ cười dữ tợn đầy đắc ý: “Các ngươi hao tâm tổn sức đi lấy lòng Đạo Minh và nhân tộc, giờ ta muốn xem, còn ai có thể giúp các ngươi.”

— Thật là một vật nhỏ đáng thương, lông cũng sắp rụng sạch rồi.

Cửu Tàng khinh thường cười nói: “Thất Sát, ngươi xem như thông minh, ngươi hẳn nên biết, hiện tại Đạo Minh coi các ngươi là người của Âm Khư, mà Âm Khư bên này cũng không có chỗ cho các ngươi dung thân, thần phục xin tha, là lựa chọn duy nhất của các ngươi.”

Thập Anh run giọng kêu, trong đầu hiện lên bộ dáng mái tóc bạc nhuộm máu của hắn.

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Tôn chủ tuy rằng không nói cũng không cười, nhưng nàng biết, Tôn chủ có chút vui vẻ.

Ba Đồ cười nhạo một tiếng, nói: “Tên tiểu Trúc Cơ này cư nhiên lộ sát ý với chúng ta, đúng là không biết tự lượng sức.”

“Vi Sinh … Minh Đường …” giọng nàng run rẩy gọi tên của hắn, nhìn thấy hàng mi dài khẽ run lên, hắn khó nhọc mở mắt, ánh nhìn rơi trên khuôn mặt nàng.

Khổ Sân hành giả hét lên: “Tạ Tầm hấp thụ Ách Nan chi trên người Diêm Tôn, chỉ cần g·i·ế·t Diêm Tôn, Tạ Tầm sẽ mất đi chỗ dựa.”

“Tôn chủ bị thương rồi …” Thập Anh khẽ nức nở, “Tôn chủ không cần ta nữa …”

Mọi người kinh ngạc nhìn đất đai bốn phía đột nhiên mọc lên cổ thụ khổng lồ, yêu hoa, quỷ đằng, cỏ cây này vốn mất hơn một ngàn năm mới có thể trưởng thành che trời, nhưng trong nháy mắt đã vươn cao đến vài chục trượng, giống như từng người khổng lồ vây quanh bốn phía, đằng đằng sát khí, uy phong lẫm liệt.

“Tôn chủ!” giọng của Thập Anh vang lên từ xa, Yến Tiêu phân tâm liếc nhìn, chỉ một thoáng chậm trễ, liền bị kiếm khí của Lê Anh sượt qua má, cắt đứt một sợi tóc dài, để lại một vết cắt đỏ tươi.

Hi Hòa tôn giả có sức mạnh cảm hóa chúng sinh, nàng muốn xua tan sát tính trong lòng hắn, khiến hắn không đánh mà khuất phục.

Vi Sinh Minh Đường lộ ra mỉm cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói: “Ta không sao … Thập Anh đừng khóc …”

“Ta không bỏ rơi ngươi!” Thập Anh cúi người ôm lấy cơ thể Vi Sinh Minh Đường, vùi đầu vào mái tóc trắng tuyết của hắn, nước mắt nóng bỏng thấm ướt áo trắng, bỏng rát da thịt bên gáy hắn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vi Sinh Minh Đường thật sự khó hiểu, tại sao Lê Anh lại đánh nhau với Yến Tiêu, tại sao Công Nghi Trưng và đám người Tạ Chẩm Lưu bị nhốt ở đó?

Thập Anh siết chặt lấy tay hắn, muốn truyền hơi ấm và sinh cơ của mình sang cho hắn.

Đôi tay ấy nâng nàng trong lòng bàn tay, nàng khẽ meo một tiếng, vươn đầu lưỡi l**m nhẹ đầu ngón tay nàng ấy, tham luyến chút ấm áp từ lòng bàn tay nàng ấy.

Âm Khư tràn ngập nhiệt độc và lệ khí, nhưng Diêm La Điện lại rất lạnh lẽo. Khoảng thời gian nàng chưa hóa hình thành người, Tôn chủ đã đặt nàng lên chiếc giường mềm mại trong tẩm điện, dùng lòng bàn tay truyền chút hơi ấm mỏng manh để xoa dịu cơ thể mình đầy thương tích của nàng.

“Thập Anh, ngươi đi đi.”

Mái tóc đen dần nhuốm sắc sương.

Từng tiếng gào thét thê lương vang lên không dứt, lá xanh nhuốm máu tươi, máu thịt bị nghiền nát chôn vùi vào lòng đất, trở thành chất dinh dưỡng cho hoa cỏ.

“Ta có thêm một kẻ địch cũng chẳng sao.” mũi kiếm của Yến Tiêu chỉ thẳng vào Lê Anh, “Nên chiến thì cứ chiến, không cần nhiều lời.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Người đó rốt cuộc là ai?”

Còn chưa đợi hắn rơi xuống đất, lại có một dây leo to lớn quấn chặt lấy eo hắn, siết mạnh gần như đứt thành hai đoạn.

“Ngươi hà tất phải làm vậy.” Yến Tiêu cười nhạt, “Ngay từ đầu ngươi đi theo ta, chẳng phải là muốn có được sự che chở của ta sao? Ở Âm Khư, ta là Diêm Tôn chí cao vô thượng, ngươi lấy lòng ta, cũng chỉ vì sự tồn tại.”

Thất Sát nóng lòng muốn lao đến cứu Thập Anh, nhưng lại bị Ba Đồ cùng những kẻ khác chặn lại.

“Thập Anh!” giọng nói gấp gáp của Vi Sinh Minh Đường vang lên, hắn lao về phía Thất Sát, lo lắng hỏi: “Thập Anh bị thương rồi sao?”

Yến Tiêu giơ tay trái lên lau vệt máu bên má trái, nghiêng đầu, bật cười nhìn con mèo nhỏ không biết tự lượng sức mình.

Vừa rồi nhìn thấy Yến Tiêu xuất hiện, Thập Anh đã ném Vi Sinh Minh Đường cho Thất Sát, còn mình thì chạy đi tìm Yến Tiêu. Vi Sinh Minh Đường từ xa nhìn thấy con mèo lớn rơi xuống biển, lại không nghe được bọn họ đã nói gì. Lúc này chỉ thấy Thập Anh toàn thân ướt sũng, mái tóc đen mềm mại bết lại sau gáy, trên mặt không rõ là nước biển hay nước mắt, nhưng hốc mặt nàng thì đỏ hoe.

Yến Tiêu vươn tay về phía ánh trăng, năm ngón tay khẽ mở, như muốn bắt lấy một tia sáng mỏng manh ấy.

“Yến Tiêu, ta sẽ không nương tay nữa.” cuối cùng Lê Anh đã bị chọc giận hoàn toàn, máu thần mạch sôi trào trong cơ thể, chủ nhân của Đế Loan, hoàng giả của vũ tộc, hoàn toàn phóng thích uy áp đã kiềm chế bao năm, sau lưng huyễn hóa ra đôi cánh phượng hoàng lửa đỏ, mắt phượng lóe lên kim quang sáng rực.

Vốn là một khuôn mặt tuấn mỹ phong nhã nhất thế gian này, giờ đây lại trắng bệch như sương, hơi thở mong manh, sinh cơ mờ mịt.

Giữa biển hoa, thanh niên bạch y khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, chỉ có một đôi mắt đen sâu thẳm, âm trầm lạnh lẽo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bên cạnh, Hi Hòa tôn giả và Không Ngô tôn giả đã giao chiến kịch liệt với Tạ Tầm, Tạ Tầm luyện hóa kiếm hồn Vô Song, lại trộm đoạt Ách Nan chi lực, dù Hi Hòa tôn giả và Không Ngô tôn giả liên thủ cũng không thể chế ngự hắn.

Thiên đạo cho nhân tộc linh trí và tình cảm nhiều nhất, nhưng lại keo kiệt tuổi thọ, khiến kẻ tương tư chẳng thể trọn đời bên nhau.

Tôn chủ, Thất Sát, bọn họ là người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng, dù có c·h·ế·t nàng cũng sẽ không bỏ chạy một mình! Nàng luôn cười nhạo Vi Sinh Minh Đường yếu ớt, nhưng thực ra so với bọn họ, nàng cũng chỉ là kẻ cần được bảo vệ mà thôi ….

Thất Sát vẻ mặt nghiêm lại, truyền âm cho Thập Anh: “Muội dẫn Vi Sinh Minh Đường đi trước!”

Lời còn chưa dứt, Thất Sát đã công sát về phía hai người.

Nhưng nàng muốn ở bên Tôn chủ, thật sự không phải vì muốn lợi dụng sự che chở của Tôn chủ.

“Không được làm hại Tôn chủ!” mèo lớn rực lửa đỏ cong người, gầm lên giận dữ với Lê Anh.

Lê Anh giương mũi tên về phía Yến Tiêu, lạnh lùng nói: “Ta không muốn làm kẻ địch của cô.”

“Ta không phải …” giọng nàng run lên, hốc mắt bất giác cay xè.

Từng đợt linh lực nhè nhẹ chảy vào trong cơ thể của nàng, xoa dịu kinh mạch khô cạn của nàng.

Thập Anh đỏ mắt g·i·ế·t chóc, giọng khàn đặc hét lên: “Ta không đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vậy muội không được … bỏ rơi ta nữa …” Vi Sinh Minh Đường dùng hết sức lực nâng tay lên, đón lấy những giọt lệ nàng rơi xuống.

Thập Anh mếu máo, hốc mắt và chóp mũi cay xè, cái đuôi cũng không kìm được mà run rẩy, đôi mắt của mèo lớn ngập nước, từng giọt lăn xuống thấm ướt bộ lông mềm mại.

Bách nạp bào tỏa sáng rực rỡ, chiếu sáng màn đêm như ban ngày, sau lưng Không Ngô tôn giả ngưng tụ thành pháp tướng Thiên Địa, tám cánh tay La Hán mở to mắt giận dữ, đỡ lấy kiếm khí của Tạ Tầm.

“Ta không phải phản đồ!” Thập Anh căm tức nhìn hai người.

Khoảnh khắc ấy, nàng cũng không biết điều gì khiến mình đau lòng hơn.

Lê Anh lao xuyên qua khoảng trống giữa long và phượng, cung vàng đuôi phượng hóa thành trường kiếm, đâm thẳng vào trán Yến Tiêu.

Nàng không biết câu nói này là dành cho ai, một tiếng thở dài mang theo hơi thở mềm mại lướt qua vành tai nàng.

“Thập Anh … sẽ có người cần muội … yêu muội … ” Vi Sinh Minh Đường rũ mắt xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé ấm áp của nàng, “Yêu tộc có thể sống đến mấy ngàn năm … ta chỉ cầu trăm năm đồng hành mà thôi.”

Nhưng kiếm khí vẫn sượt qua tai mèo, trên không trung rơi xuống một mảng lông đỏ mềm mại, còn có một tia mùi máu tanh nồng đậm.

Lê Anh trầm giọng thở dài, không cần phải nhiều lời nữa, thần tiễn Lê Hỏa xuyên qua gió và mây bay về phía Yến Tiêu, ánh lửa đỏ rực phản chiếu trong đôi mắt đen trong trẻo của Yến Tiêu. Mũi kiếm đỏ đậm chặn lại tên dài phượng hoàng, nhưng ngay lúc đó, mũi tên thứ hai đã bay tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đôi mắt Yến Tiêu dao động, Tiêu Hồn Kiếm hóa thành một con mãng xà máu khổng lồ, mở to miệng nuốt chửng thần tiễn Lê Hỏa vào trong bụng, trên bầu trời đêm mũi tên hóa thành một con rồng lửa rực cháy. Nàng vươn tay trái, nắm chặt mũi tên thứ hai, Ách Nan chi lực bắt nguồn từ hỗn độn, vốn thuộc nhân quả, cho dù có được thần tính của Cửu Dương Lê Hỏa thì cũng khó có thể chống lại, mũi tên hỏa phượng bị siết chặt, bóng dáng con rồng lửa đỏ rực cùng con phượng hoàng tạo thành một cảnh tượng sáng rực giữa màn đêm, thần hỏa ngút trời thiêu cháy tầng mây đen thành một lỗ thủng khổng lồ.

“Nhân gian thật đẹp …” Yến Tiêu khẽ mỉm cười, lại có chút nuối tiếc mà thở dài, “Đáng tiếc, không thuộc về ta.”

Nhưng trong kiếp này gặp được người mình yêu, đối với hắn đã là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này.

Có thể mang đến một chút niềm vui cho Tôn chủ, đó là chuyện vui sướng nhất đối với Thập Anh.

Nàng chỉ là một mèo yêu cảnh Nguyên Anh, không chịu nổi dư chấn của trận chiến cảnh Pháp Tướng.

“Tôn chủ không cần ta nữa sao …?” mèo nhỏ ấm ức kêu lên một tiếng nức nở.

Chức vị của Vô Thường Sử được sắp xếp theo thực lực, thực lực của Thất Sát trên hai người này, Thập Anh là người trẻ tuổi nhất trong số Vô Thường Sử, tu vi cũng yếu nhất, nhưng vì có vòng ngọc Lê Hỏa của Lê Anh tương trợ, những ngày qua tu vi tiến bộ không ngừng.

Lê Anh nhìn thấy bóng dáng Thất Sát nhảy xuống biển, vớt lên Thập Anh, lúc này mới khẽ thở phào.

Hôm nay hắn vì gieo một thành linh mộc, gần như sắp vắt kiệt máu của mình, nhưng giờ phút này vì cứu nàng, hắn vẫn dốc đến giọt máu cuối cùng.

Ba Đồ và Cửu Tàng kinh hoàng nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, chật vật chống đỡ thế tấn công cuồng phong sát phạt từ yêu thụ linh thảo.

Từ khi đến nhân gian, Tôn chủ mới thực sự có nụ cười, nhưng giờ đây, ai đã cướp đi nụ cười ấy rồi?

Yến Tiêu khẽ cười nhạt, bình thản dập tắt Lê Hỏa, Tiêu Hồn Liên nóng bỏng chia thành năm sợi, quấn chặt lấy trường kiếm của Lê Anh.

“Thập Anh, tránh ra.” Lê Anh trầm mặt xuống, “Đây không phải là chiến trường mà muội có thể xen vào.”

Hắn yếu ớt ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào thân cây, tóc dài mềm mại rơi rụng trên mặt đất, giống như tuyết trải đầy đất. Thập Anh hô hấp cứng lại, quỳ xuống bên cạnh hắn, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn.

Thất Sát lắc đầu thở dài, bỗng nhiên cảnh giác nhìn về phía đêm đen tối.

Thập Anh quay đầu, kinh ngạc nhìn Yến Tiêu, lại thấy được sự lạnh lùng và băng giá trong mắt nàng.

Không ai được phép bỏ rơi nàng!

Yến Tiêu khẽ cười, giơ tay phải lên, Tiêu Hồn Kiếm ngưng tụ lòng bàn tay, tỏa ra sát khí hung tàn có thể câu hồn đoạt phách.

Yến Tiêu không buồn liếc nàng lấy một cái, vung kiếm chém về phía Lê Anh, kiếm khí sắc bén sượt qua người Thập Anh, Lê Anh kinh hãi, một chưởng đánh bay Thập Anh, tránh cho nàng bị thương.

Bốn, năm người đồng loạt bao vây Thập Anh, Cửu Tàng nắm chắc phần thắng, cười đầy đắc ý: “Thập Anh, huyết mạch của ngươi bất phàm, nếu chịu song tu với ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Lê Anh phân tâm đi xem, lại bị kiếm của Yến Tiêu đâm trúng cánh tay trái.

Ngày càng nhiều bóng người đổ dồn về phía này, kéo dài thời gian chỉ càng bất lợi cho bọn họ.

Cửu Tàng lời còn chưa dứt, bỗng thấy trước mắt tối sầm lại, hắn đột nhiên ngẩng đầu, còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra, đã cảm nhận được một cơn gió dữ dội ập vào mặt, bị một cú trời đánh giáng vào mặt, lập tức trong tai ù đi, trước mắt choáng váng, cả người bị đánh bay ra ngoài.

Yến Tiêu nghe vậy lại bật cười: “Ngài xem, ta có lựa chọn sao?”

“Ha ha ha ha ha …” Cửu Tàng cười lớn, trong mắt lóe lên tia d·â·m tà, “Ngươi muốn sống, hiện giờ xin tha vẫn còn kịp, ta có thể giữ ngươi lại cùng song tu với ta.”

“Giữa con người với nhau, làm gì có tình cảm và thiện ý.” Yến Tiêu hờ hững nhìn vẻ mặt đáng thương của nàng, “Chỉ là lợi dụng và lừa dối lẫn nhau mà thôi. Với ngươi mà nói, ta là chủ nhân có thể che chở ngươi, với ta mà nói, ngươi là một con yêu sủng để ta tiêu khiển, giá trị lợi dụng chẳng đáng bao nhiêu. Ngươi muốn bảo vệ ta … ha ….” Yến Tiêu cười lạnh lắc đầu, “Đúng là vật nhỏ vừa vướng víu vừa không nghe lời.”

Thập Anh gào lên một tiếng bi thương đầy phẫn nộ, xé nát đòn tấn công của kẻ địch.

Thân thể Thập Anh từ không trung ngã xuống, hóa thành hình người, chìm vào biển đêm.

Thập Anh nhìn thấy Yến Tiêu bị thương, mắt mèo màu hổ phách tức khắc nhuộm màu đỏ tươi, huyễn hóa ra bản thể báo mèo hỏa văn, một tiếng gầm dữ vang lên, cuốn theo những cột sóng cao ngàn thước dâng trào.

Nàng không trách Tôn chủ đả thương nàng, bỏ rơi nàng, nàng đau lòng tức giận chính là, khi không có nàng ở bên, Tôn chủ đã bị thương rất nặng, mà nàng lại không kịp đến sưởi ấm nàng ấy.

Thân thể và thần hồn của Nguyên Anh đối với chúng mà nói chính là vật đại bổ.

Cửu Tàng lợi dụng đồng bọn phối hợp, đánh lén từ phía sau, một chưởng giáng xuống lưng Thập Anh, Thập Anh miệng phun máu tươi, lạnh lùng quay đầu lại, căm tức nhìn Cửu Tàng.

Tuy rằng Thập Anh bị kiếm khí của Yến Tiêu làm bị thương đôi chút, nhưng sát tính trong lòng lại càng tăng, Cửu Tàng nhất thời khinh địch, không ngờ lại rơi vào thế yếu. Hắn nheo đôi mắt hồ ly dài hẹp, huýt sáo một tiếng, chẳng mấy chốc liền có vài bóng người lao nhanh về phía hắn.

Môi mỏng khẽ mở, hắn chỉ thốt ra một chữ: “G·i·ế·t.”

Thập Anh, là cái tên Tôn chủ đặt cho nàng.

“Cô thật tàn nhẫn!” Lê Anh lùi về phía sau mấy chục trượng, ôm lấy vết thương đang rỉ máu, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ, không dám tin mà trừng nhìn Yến Tiêu.

“Vừa rồi ta nhìn thấy, Tôn chủ muốn g·i·ế·t Thập Anh.” đôi mắt dài hẹp của Cửu Tàng nhìn chằm chằm vào Thập Anh, “Chúng ta hẳn là thay Tôn chủ phân ưu, g·i·ế·t hai tên phản đồ này!”

“Vi Sinh Minh Đường! Vi Sinh Minh Đường!”

Ánh lửa tắt, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua tầng mây, dịu dàng rọi xuống mặt biển, hắt lên đôi mắt nàng một vệt sáng lạnh lẽo cùng bóng tối sâu hun hút.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: Chương 65