Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50: Chương 50

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Chương 50


Trước mắt Yến Tiêu là một mảnh đen tối, chỉ nghe thấy tiếng sấm gió gào thét náo động và tiếng huyên náo của người. Với cảm giác của Pháp Tướng, dù mất đi thị giác, cũng có thể rõ ràng phán đoán mọi tiếng động và hướng đi của linh lực, nhưng pháp tắc đầu tiên của Sổ Sinh Tử, lại cần dùng đôi mắt để nhìn, đem dung mạo của người trước mắt in dấu lên trang sách, mới có thể giam cầm thần hồn, đoạt đi tính mạng.

“Đúng vậy, ta có nhiều người quan tâm ta như vậy …”

“Thất Sát, bảo vệ Tôn chủ!” Thập Anh nói.

Với trí tuệ của Công Nghi Trưng, mắt trận của kim cang phục ma trận không khó tìm, nhưng muốn phá giải pháp trận, cần phải có đủ sức mạnh khổng lồ để chống đỡ, Công Nghi Trưng dù thiên tư xuất chúng đến đâu, thì cũng chỉ là nửa bước Pháp Tướng, chiếm cứ mắt trận, mà lực lượng không đủ, sẽ dẫn đến thiên lôi đốt thần.

Ách Nan Thư, mới là tên thật của nó.

Tạ Chẩm Lưu sớm đã có lòng tiếc tài với Yến Tiêu, cũng có ý ngưỡng mộ, nàng tuy bộc lộ mũi nhọn, nhưng không phải người ám độc tà ác, mà nay bị Đạo Minh vây đánh, e rằng bị người rắp tâm thiết cục. Ủng Tuyết Thành khó có thể đứng ngoài cuộc, Tạ Chẩm Lưu cũng cảm thấy có một phần trách nhiệm. Ông muốn dùng cách của mình để cứu Yến Tiêu và Công Nghi Trưng, nhưng câu nói của Yến Tiêu lại khiến ông thất thần.

“Tàng thư của Thần Tiêu Phái có ghi chép lại, Ách Nan Thư là phân thân của Thiên Mệnh Thư, có một phần sức mạnh của Thiên Mệnh Thư. Nhưng một phần này, đủ để nghiêng trời lệch đất.” Tông Khánh vẻ mặt ngưng trọng mà ngước nhìn Ách Nan Thư, trầm giọng nói.

Yến Tiêu ngẩn ra, hỏi: Có ý gì? Huynh thì sao? Huynh không đi cùng ta ư?

Công Nghi Trưng buông nàng ra, ở một nơi nàng không nhìn thấy, máu tươi từ từ nhỏ xuống, chảy thành dòng trên mặt đất. Máu đầu tim của nửa bước Pháp Tướng ngưng tụ thành linh khí cuồn cuộn, như có kim quang ánh lên, Công Nghi Trưng đôi tay kết ấn, linh huyết hóa thành vô số phù văn thâm ảo tối nghĩa, chậm rãi triển khai pháp trận dưới chân.

“Yến Tiêu.”

— Tại sao thiên đạo lại lựa chọn nàng …

Không đợi được câu trả lời, nàng liền nghe thấy xung quanh vang lên một trận kinh hô.

— Nàng không vô tội sao?

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Yến Tiêu do dự ba tức, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng.

Nhưng mà hôm nay, Ách Nan Thư đã lộ ra hình dáng vốn có của nó.

Một cơn đau nhức ở trong cơ thể gần như xé toạc hắn thành hai nửa, mà đạo cốt sau lưng lại tỏa ra lực lượng nóng rực như mặt trời, chống đỡ thần hồn và thể xác hắn vượt qua xét xử của thiên đạo.

Tu vi của Thập Anh tuy rằng không tầm thường, nhưng tuổi không bằng số lẻ của Lan Thái La, càng là kém một đại cảnh giới, căn bản không phải đối thủ của Lan Thái La. Nàng tiến lên ngăn cản, hoàn toàn dựa vào một lòng nhiệt huyết và dũng cảm không sợ c·h·ế·t.

“Đại sư huynh!” Công Nghi Trưng nhìn Tông Khánh giương kiếm về phía mình, trong mắt lộ ra một tia đau đớn.

Yến Tiêu khẽ cười một tiếng, trong mắt phượng cuồn cuộn chiến ý đỏ đậm: “Tạ Chẩm Lưu thật đúng là người ngay thẳng, nhưng mà … nếu ta không vô tội thì sao?”

“Công Nghi Trưng, huynh lui ra sau ta, bọn họ không nhốt được ta, cũng không làm tổn thương huynh.” Yến Tiêu dịu dàng nói.

Tông Khánh sững sờ nhìn Công Nghi Trưng, hắn vẫn luôn cho rằng mình là một trong những người hiểu Công Nghi Trưng, nhưng lúc này hắn bỗng nhiên nhận ra, Công Nghi Trưng mà hắn từng nghĩ là thông minh tuyệt đỉnh, luôn thong dong thản nhiên đối mặt mọi chuyện, cũng có tâm lao* của hắn. Hắn đem bản thân nhốt ở trong đó không muốn thoát ra, giống như sư tôn của hắn vậy.

U ám bao phủ khắp trời quang, gió sấm cuồn cuộn trong mây dày, gào thét muốn xé toạc và nuốt chửng nhân gian này.

Trước mắt Yến Tiêu tối đen như mực, nàng nhìn không thấy bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại có thể nhìn thấy mọi thứ trong kết giới rõ mồn một.

Sổ Sinh Tử gì chứ, đều chỉ là thủ thuật che mắt lừa gạt thế nhân của Yến Tiêu.

Chỉ là một tà khí g·i·ế·t người, lại chỉ có thể hoành hành trong Âm Khư, nên Đạo Minh vốn không quá để tâm.

Khổ Sân hành giả hừ lạnh một tiếng: “Đế Loan nhất tộc chẳng lẽ muốn giúp Quỷ vương Âm Khư đối địch với Đạo Minh sao?”

Công Nghi Trưng thở dài nặng nề, hơi ấm phả nhẹ bên cổ, Yến Tiêu cảm nhận được mình rơi vào một vòng tay ấm áp.

— Yến Tiêu, sau khi phá trận, nàng hãy rời khỏi đây.

Tiêu Hồn Kiếm truy đuổi không ngừng, nhắm thẳng vào ngực Tạ Chẩm Lưu.

Cùng lúc đó, hắn đứng trong mắt trận chịu công kích của kim cang phục ma trận, chín đạo lôi kiếp đánh thẳng xuống đầu hắn.

Nam tử đứng giữa trận pháp nửa người tắm máu, khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh ung dung, giữa mày tỏa sáng kim quang lóa mắt, như thần tử đang chịu đựng khảo nghiệm khổ nạn, thánh khiết mà tôn quý.

Lê Anh chẳng thèm đáp lời Khổ Sân hành giả, nàng duỗi tay kéo Thập Anh lại, Thập Anh nôn nóng đến đỏ mắt muốn đi giúp Yến Tiêu, nhưng lại bị Yến Tiêu giữ chặt lấy vai.

“Tông Khánh!” Lân Chiếu tôn giả trầm giọng nói, “Bắt lấy Công Nghi Trưng!”

Trái tim Yến Tiêu một trận quặn đau — Công Nghi Trưng, ta có gì tốt chứ, đáng để huynh tổn thương chính mình để bảo vệ ta như vậy?

Hơi thở ấm áp lướt qua gò má, cổ tay bị một bàn tay ấm nóng nắm chặt, giọng nói Công Nghi Trưng vang lên bên tai, Yến Tiêu nhẹ nhàng quay đầu lại, nàng không nhìn thấy Công Nghi Trưng, nhưng không hoảng loạn chút nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước hạo kiếp thiên địa, con người yếu ớt và nhỏ bé đến nhường nào, dù có là Pháp Tướng, cũng không thể chống lại uy áp từ ý chí thiên địa.

Tông Khánh là đệ tử thân truyền dưới trướng Lân Chiếu tôn giả, đệ tử đồng môn tôn kính mà gọi hắn một tiếng đại sư huynh, Công Nghi Trưng càng là người được hắn một tay dẫn dắt lớn lên, Công Nghi Trưng từ trước đến nay vô cùng kính yêu vị đại sư huynh này, trăm triệu không ngờ rằng có một ngày hai người lại phải đối đầu với nhau bằng đao kiếm.

Khi hắn quyết ý phá cảnh, dẫn đến ý chí của thiên đạo, người ngoài cuộc đã không thể nhúng tay.

Chấp mê bất ngộ như vậy, hắn cũng không có lựa chọn nào khác.

“Nàng đặt Ách Nan Thư xuống, ta sẽ phá trận, đưa nàng rời khỏi đây.” Công Nghi Trưng khẽ vỗ lưng nàng, ôn hòa nói.

Những người có mặt đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng ấy, không ai nhận ra ba chữ cổ quái ấy, chỉ có chưởng giáo Thần Tiêu Phái – Lân Chiếu tôn giả sắc mặt thay đổi, dường như bị người bóp cổ gian nan mà thốt ra ba chữ: “Ách — Nan — Thư —”

Tạ Chẩm Lưu giữ thế thủ mà không tấn công, ánh mắt trầm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng: “Đây là kiếm từ bi, không vì g·i·ế·t chóc mà rút lưỡi kiếm ra.”

Thiên lôi như rắn bạc, giáng xuống hư ảnh Pháp Tướng, Pháp Tướng chợt dật tán, lúc mọi người ở đây đều cho rằng Công Nghi Trưng phá cảnh thất bại, thần hồn tan ra lần nữa ngưng tụ, càng thêm ngưng thật.

Tạ Chẩm Lưu chăm chú nhìn Yến Tiêu, trầm giọng nói: “Cô hà tất phải cố chấp chống cự, ta tin lời Công Nghi Trưng nói, cũng tin cô vô tội, nếu cô buông kiếm dừng tay, ta lấy Phá Nguyệt Kiếm thề, tuyệt đối không để cô chịu nhục.”

“Vậy thì mong Vũ Hoàng hãy quản giáo ‘muội muội’ của mình cho tốt!” Khổ Sân hành giả cũng không nói toạc rằng Lê Anh đang bao che, Đế Loan nhất tộc ngạo mạn lớn mạnh nhưng lòng dạ hẹp hòi, đối địch thì thật không phải khôn ngoan.

Lan Thái La thương thế chưa lành, vẫn lập tức quay lại chiến cuộc. Lúc này một bóng người áo đỏ lao ngang trời chặn đường hắn, Thập Anh khom lưng cúi sát đất, thét dài một tiếng, sau lưng hiện ra Pháp Tướng miêu yêu, như mãnh hồ đang chờ thời cơ vồ mồi.

“Huynh chưa giải khúc mắc, cưỡng ép phá cảnh sẽ c·h·ế·t đấy!” Yến Tiêu hét lên thất thanh.

Lê Anh nhếch môi, trong mắt lại không có ý cười.

“Công Nghi Trưng muốn cưỡng ép đột phá Pháp Tướng!”

Khổ Sân hành giả nhìn cảnh tượng trước mắt, ngạc nhiên thất thần: “Hắn muốn cưỡng ép phá trận!”

Lan Thái La đại kinh thất sắc, quay đầu nhìn về phía phát ra hỏa quang, chỉ thấy bện trên cao tòa, Lê Anh đang lười biếng dựa vào ghế, một đôi mắt phượng lạnh lẽo mà cao ngạo liếc nhìn Lan Thái La.

“Tạ Chẩm Lưu, ta của hiện tại, không xứng để ông rút kiếm sao?” trong mắt Yến Tiêu lộ ra khiêu khích.

Bên kia, Hoa Thần Cung cũng ra tay tương trợ Linh Sư Đảo, Hoa Ngâm Phương chấn khai Tiêu Hồn Liên, một luồng ánh sáng lướt qua cánh tay phải của Lan Thái La, giúp hắn tạm thời giảm bớt thương thế trên cánh tay.

Uy áp kh*ng b* lấy Ách Nan Thư làm trung tâm cuồn cuộn lan tràn, khiến người sinh ra sợ và kinh sợ vô cớ, tựa như thần chỉ hoang cổ giáng thế, phóng xuống nhân gian một ánh nhìn thờ ơ.

Ách Nan Thư ra đời hơn ba nghìn năm, từ sau khi thức tỉnh linh trí, liền chu du khắp nơi gặp thiên tai, hấp thụ sức mạnh từ tai ách. Thế gian này lại có chỗ nào tai ách đáng sợ hơn băng vũ địa hỏa của Âm Khư, lại nơi nào có kiếp nạn dữ dội hơn mười vạn quỷ nô Âm Khư?

Tạ Chẩm Lưu nhíu mày nhìn Yến Tiêu, trực giác của kiếm tu từ trước đến nay chuẩn xác nhất, cũng tin vào trực giác của mình nhất, ông có thể cảm nhận được chiến ý sắc nhọn trên người Yến Tiêu, nhưng nàng tuyệt đối không phải người gian ác thích g·i·ế·t chóc.

Ài, nhưng ông làm gì có lựa chọn nào khác đâu!

Nơi xa truyền đến giọng nói của Khổ Sân hành giả: “Hai người này là Vô Thường Sử dưới trướng Diêm Tôn, Bạch Vô Thường và Hồng Vô Thường, không cần hỏi cứ g·i·ế·t trước đã.”

— ầm —

“Ta chỉ là một tán tu vô danh bị trục xuất khỏi Chu Tử Khư, không thể đại biểu cho lập trường của Đế Loan nhất tộc.” Lê Anh nhàn nhạt nói, “Nhưng mà có người bắt nạt muội muội của ta, ta ra tay giáo huấn một chút mà thôi.”

Hắn hao hết sức lực, phá cảnh, phá trận, cuối cùng đột phá Pháp Tướng, còn nàng thì tự do.

Thấy Công Nghi Trưng mặt lộ vẻ mỉm cười, ánh mắt mềm mại, Tông Khánh còn tưởng rằng hắn nghe lọt lời khuyên của mình, trong lòng đang vui mừng, nhưng lại nghe Công Nghi Trưng buồn bã thở dài, càng thêm kiên định nói: “Nhưng Yến Tiêu chỉ có một mình ta.”

Không thể nhìn thấy người, cũng không thể lấy được máu của đối phương, vậy nàng sẽ không thể dùng Sổ Sinh Tử đoạt tính mạng người.

Giọng nói của Công Nghi Trưng vang lên bên tai, nhưng lại dùng hình thức truyền âm.

Uy áp đến từ huyết mạch khiến Lan Thái La nhất thời cúi đầu không dám nhìn thẳng. Tám nghìn Vũ tộc cộng chủ, chủ nhân của Đế Loan nhất tộc, dù Lê Anh không còn tại vị, nhưng vĩnh viễn là vương của Vũ tộc. Lan Thái La nguyên thân chỉ là một con vẹt lam, sao có thể so sánh với thần mạch của Đế Loan.

Nhân gian vạn điều, chỉ vì có hắn mà trở nên tươi đẹp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chủ chưởng của Ách Nan Thư cũng không phải là sống c·h·ế·t của lũ kiến cỏn con các ngươi, mà là tam tai lục nạn.” giọng nói khàn khàn nhưng thong dong của Yến Tiêu vang lên từ trong pháp trận, mang theo một tia ngạo nghễ và trào phúng.

Luồng sáng từ quạt Xuân Thu bùng lên mãnh liệt, ép Tông Khánh lùi lại hơn mười trượng.

Khổ Sân hành giả cười khổ thở dài: “Chuyện này đã không còn nằm trong phạm vi ta có thể nhúng tay.”

Yến Tiêu thầm nghĩ — đây là người mà Sổ Sinh Tử không g·i·ế·t được.

— Yến Tiêu, nàng rất trân quý, thế gian này không có bất cứ thứ gì đáng để nàng tổn thương chính mình để đổi lấy cả.

Trước mắt Yến Tiêu bỗng chốc sáng bừng lên, lọt vào trong tầm mắt nàng, chính là Công Nghi Trưng nửa quỳ trên mặt đất, bán thần tắm máu.

Yến Tiêu bình tĩnh, khẽ mỉm cười, năm ngón tay thon dài tinh tế nhẹ nhàng lướt qua bìa sách, ba chữ Sổ Sinh Tử lập tức lan ra như sóng nước, một lần nữa ngưng tụ thành ba chữ cổ quái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng là vỏ kiếm chống lại mũi kiếm.

— Chẳng lẽ là ta đã sai rồi?

Đây là thứ đã tồn tại từ thuở hồng hoang, hàng vạn năm qua Nhân tộc chưa từng chiến thắng thiên tai.

“Lê Anh tỷ tỷ, bọn họ đông người như vậy vây đánh Tôn chủ, ta phải đi bảo vệ Tôn chủ!” Thập Anh tức giận đến mức mất lý trí, muốn lao đi giúp đỡ.

Lúc này mọi người mới nhận ra quan hệ giữa Thập Anh và Lê Anh hình như không nông cạn, người có lòng để ý còn nhớ trước đó là Lê Anh chủ động gọi Thập Anh ngồi bên cạnh mình.

Bên kia, chiến cuộc giữa Công Nghi Trưng và Tông Khánh đã phân thắng bại, mấy sư huynh sư tỷ liên thủ, vẫn không địch lại Công Nghi Trưng.

Yến Tiêu cười ngạo nghễ, từ trong tay áo rộng khẽ vươn bàn tay thon dài trắng nõn lên không trung, một cuốn sách cổ xưa màu lam hiện lên trong lòng bàn tay. Một cuốn sách nhìn như mỏng manh vô hại, có thể dễ dàng tìm thấy ở bất kỳ thư quán nào, lại tỏa ra uy áp kh*ng b*, một loại rùng mình như bị cổ thần nhìn chằm chằm, chiếm cứ linh hồn mọi người, bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên cuồn cuộn mây đen sương mù, trời đất lập tức tối sầm lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta sẽ không c·h·ế·t.” Yến Tiêu nhẹ nhàng trấn an. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tạ Chẩm Lưu ngần người, bỗng nhiên linh lực Tiêu Hồn Kiếm kích động, mạnh mẽ đẩy ông lùi lại ba bước.

Pháp Tướng vậy mà lại hấp thụ sức mạnh của lôi kiếp!

Yến Tiêu quát chói tai một tiếng, cảm nhận được khí tức của Công Nghi Trưng, nàng bước nhanh về phía trước muốn ngăn cản hắn, nhưng lại bị ý chí của thiên đạo đẩy lùi hai bước.

Nguyên Anh phá cảnh, phải dùng thần hồn ngưng tụ Pháp Tướng ngoài thân, cùng thiên địa cộng hưởng, mới có thể đạt đến tiêu dao.

“Đừng kích phát lực lượng của Ách Nan Thư.” Công Nghi Trưng trầm giọng nói, “Nàng sẽ không chịu nổi phản phệ.”

Lan Thái La hừ lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức!”

Thất Sát xuất hiện đúng lúc, chắn trước Thập Anh, đỡ lấy một kích thay nàng.

“Quỳnh Ngọc!” Tông Khánh gọi đạo lữ của mình, rút kiếm cắt rách lòng bàn tay, để máu nhỏ xuống, “Mở trận đi!”

“Ta lo lắng là lo cho nàng …” khóe môi Công Nghi Trưng cong lên một nụ cười chua xót, “Nàng vốn không nên gánh chịu những thứ này, tất cả đều vì ta mà ra …”

“Con mèo ngốc này.” Lê Anh lắc đầu thở dài, “Chiến trường của Pháp Tướng, đâu phải một con tiểu miêu yêu như muội có thể chen vào, huống hồ, nàng cũng không cần muội bảo vệ, muội chỉ cần lo cho chính mình, để nàng không phải phân tâm vì muội là được rồi.”

Lòng Yến Tiêu nổi lên một trận nhói đau, dường như cò hàng ngàn vết rạn nứt, ở những nơi đó ánh sáng len lỏi chiếu rọi vào. Cả đời này nàng đã thấy quá ít ánh sáng, nên dù chỉ một tia một vệt, nàng đều không muốn buông tay.

Khổ Sân hành giả ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, nữ tử áo đỏ tay cầm Ách Nan Thư đứng ở trung tâm pháp trận, gương mặt ẩn hiện một nụ cười nhàn nhạt, như thần nữ cao quý và ung dung, dường như tất cả tai kiếp đang ập đến đối với nàng chỉ là gió xuân thoảng qua mặt.

“Chỉ là một con tiểu yêu, cũng dám làm càn trước mặt Pháp Tướng!” Lan Thái La khinh thường cười, hai cánh chấn động, gió lốc cuộn trào, vô số linh khí hóa thành huyễn vũ như mưa tên đầy trời bắn về phía Thập Anh và Thất Sát.

Là nó với vận mệnh chú định mà chọn Yến Tiêu trở thành ký chủ. Còn Yến Tiêu rất rõ ràng, nếu để người ngoài biết rằng trên tay nàng sở hữu Ách Nan Thư có thể sánh ngang Thiên Mệnh Thư, vậy Đạo Minh bảy tông dù có c·h·ế·t cũng sẽ xâm nhập Âm Khư cướp lấy thần khí này. Bởi vậy nàng thay hình đổi dạng cho Ách Nan Thư, biến nó thành Sổ Sinh Tử trong những chuyện ma quỷ dân gian.

Một Diêm Tôn mất đi Sổ Sinh Tử, thì liền giống như phượng hoàng bị bẻ gãy hai cánh, không còn là thần minh chí cao vô thượng, chỉ dựa vào sức mạnh bản thân, nàng căn bản không thể chống chọi với Pháp Tướng thất tông.

Vào lúc này, Khổ Sân hành giả miệng niệm kinh văn, tung ra đàn châu, đàn châu treo lơ lửng giữa không trung, như sao trời dệt thành thiên la địa võng, dẫn động thiên lôi. Kim cang phục ma trận vang lên tiếng sấm rền, như tiếng trời giận dữ, chín đạo sấm sét giáng thẳng xuống người Yến Tiêu.

“Sư huynh, đắc tội rồi.” Công Nghi Trưng ôm quyền tạ lỗi, rồi bay về phía Yến Tiêu giữa ánh mắt ảm đạm của đám người Tông Khánh.

“Sẽ có rất nhiều người vô tội bởi vậy mà c·h·ế·t.” Công Nghi Trưng nắm chặt cổ tay của nàng, giọng nói đau xót run rẩy, “Còn nàng cũng bởi vậy gánh lấy nghiệp lực, đời đời kiếp kiếp, chịu khổ trong luân hồi.”

“Ta không để tâm.” giọng Yến Tiêu lạnh xuống, “Đời này ta còn chưa sống cho ra sống, còn lo kiếp sau làm gì? Bọn họ không muốn chúng ta sống, huynh còn bận tâm đến chuyện bọn họ sẽ c·h·ế·t sao?”

“Nhưng các ngươi dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, cảm thấy hiểu biết của mình, là toàn bộ pháp tắc của Sổ Sinh Tử?”

“Công Nghi Trưng, chưởng giáo đang cứu đệ!” Tông Khánh thấp giọng nói, vô cùng đau đớn khuyên nhủ, “Đệ giơ tay chịu trói, để Thần Tiêu Phái chúng ta giam giữ, chuyện này vẫn còn đường xoay chuyển, nếu rơi vào thiên ngục của Đạo Minh, thì sẽ khó mà quay đầu lại! Đệ hãy nghĩ đến sư tôn, nghĩ đến sư huynh đệ, nghĩ đến phụ thân đệ! Nhiều người quan tâm đệ như vậy, chẳng lẽ đệ muốn bỏ mặc chúng ta không màng, đẩy bản thân vào chỗ c·h·ế·t sao!”

Nàng không thích nhân gian này, điều duy nhất nàng thích, chỉ có người bên cạnh này, luôn dịu dàng kiên định mà đứng về phía nàng.

Lân Chiếu tôn giả như bừng tỉnh khỏi mộng, hô lớn: “Khổ Sân hành giả, mau thu trận!”

Chương 50: Chương 50

Bốn mươi chín viên đàn châu xoay chuyển trong bóng tối, bao vây Yến Tiêu trong đó, tạo thành một pháp trận huyền diệu, định nghiền nát nàng thành tro bụi.

Dưới Pháp Tướng, vô địch, cảnh giới Pháp Tướng cũng có thể chiến, truyền nhân duy nhất của Minh Tiêu pháp tôn, hiện giờ mọi người tận mắt nhìn thấy hắn ra tay, mới biết sự chênh lệch giữa nửa bước Pháp Tướng và những Nguyên Anh khác, quả thực là khác nhau một trời một vực.

(*Tâm lao là: một nhà tù/ nhà lao/ nhà giam trong trái tim)

Thiên Mệnh Thư và Hỗn Độn Châu là chí bảo khai thiên, sức mạnh này chính là pháp tắc, chính là ý trời. Hơn ba nghìn năm trước, Thiên Mệnh Thư lưu lạc nhân gian, vì một hồi đại chiến mà để lại một phần lực lượng ở Lưỡng Giới Sơn, cổ lực lượng này ngưng tụ ngàn năm, hóa thành Ách Nan Thư. Ách Nan Thư có được chỉ là lực lượng pháp tắc chưởng quản tai ách trong Thiên Mệnh Thư, nhưng một phần lực lượng này chính là ý trời, sức người căn bản không có khả năng thắng được ý trời.

Mọi người tâm thần chấn động, Khổ Sân hành giả nhanh chóng quyết định, đôi tay kết ấn, khí tức trong kim cang phục ma trận biến đổi, chú văn của kết giới lưu chuyển, toàn bộ ánh sáng bên trong kết giới bị hấp thụ sạch sẽ, mọi người bên trong chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, bị hoàn toàn tước đoạt thị giác.

Mỗi một đạo thiên lôi đều làm Pháp Tướng càng thêm ngưng thật, nhưng sắc mặt Công Nghi Trưng cũng tái nhợt thêm một phần, đến khi chín đạo lôi kiếp giáng xuống hết, Pháp Tướng đứng sừng sững giữa trời đất, nhẹ nhàng vung quạt, kim cang phục ma trận kiên cố không phá vỡ nổi vỡ vụn trong nháy mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Công Nghi Trưng nhẹ nhàng cười, muốn đáp lại, nhưng không mở miệng nổi.

Giọng nói của hắn dịu dàng như một cơn gió xuân, dường như vẫn còn quanh quẩn ở bên tai.

Công Nghi Trưng sắc mặt trắng nhợt, máu tươi từ khóe môi tràn ra, thân hình nhẹ nhàng lảo đảo, nhưng lại lần nữa đứng vững, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.

“Ách Nan Thư là gì?” có người run giọng hỏi.

Tông Khánh sắc mặt nghiêm trọng, cúi đầu nhận lệnh, lập tức cùng một đám đồng môn gia nhập trận chiến.

Công Nghi Trưng đôi tay kết ấn, thần hồn thuần khiết từ thần khiếu điên cuồng trào ra, lao thẳng lên trời cao, chậm rãi ngưng tụ Pháp Tướng sau lưng. Giữa trời đất chợt vang lên một tiếng oang, tựa như thiên đạo trên cao, có sự tồn tại không thể nhìn thẳng đang rũ mắt xét xử, giáng xuống uy áp khiến người run rẩy quỳ rạp.

Nước, gió, lửa, gọi là tam tai.

Đây chính là phương pháp mà Khổ Sân hành giả đã nghĩ ra để đối phó với pháp tắc của Sổ Sinh Tử, dùng kim cang phục ma trận vây khốn Yến Tiêu, phá bỏ pháp tắc thứ hai của Sổ Sinh Tử, rồi lại dùng Vô Lượng Quang Giới phong tỏa thị giác của nàng, phá giải pháp tắc thứ nhất.

Nếu tâm cảnh chưa viên mãn mà mạnh mẽ đột phá, nhẹ thì căn cơ bị hao tổn, tu vi thụt lùi, nặng thì thân tử đạo tiêu, hồn bay phách tán!

“Một con chim nhỏ cỏn con, cũng dám vô lễ trước mặt bổn tọa.”

“Công Nghi Trưng, dừng lại ngay!”

“Điện hạ!” Lan Thái La quên mất tôn nghiêm của Pháp Tướng, ở trước mặt Vũ Hoàng chỉ có thể quỳ rạp cúi đầu.

Mắt phượng sắc bén của Yến Tiêu thoáng nhìn về phía trước, một luồng khí tức cuồn cuộn thê lương đẩy ra bốn phía, vạt áo tung bay, gió nổi cuồn cuộn, trâm ngọc rơi, tóc đen hoàn toàn xõa tung trong gió, thiên lôi phục ma dường như cảm nhận được sự uy h**p gì đó, thế nhưng dừng khựng giữa không trung, không dám đánh xuống!

“Cũng không phải hoàn toàn ngu dốt đấy chứ.” Yến Tiêu khẽ bật cười, hơi nghiêng đầu sang một bên, né tránh đàn châu đang lao về phía mình.

Lục nạn, là rất nhiều kiếp nạn mà con người nhất định phải trải qua trong một kiếp sống.

Nhưng từ trên trời giáng xuống một một luồng hỏa quang, trong nháy mắt thiêu rụi toàn bộ huyễn vũ thành tro bụi.

Yến Tiêu cuối cùng cũng hiểu ý đồ của Công Nghi Trưng, hắn muốn cưỡng ép đột phá để phá vỡ kết giới. Nhưng hắn bị mắc kẹt ở nửa bước Pháp Tướng, khúc mắc chưa giải, chịu không nổi xét xử của thiên đạo, sợ rằng lành ít dữ nhiều.

Lân Chiếu tôn giả tràn đầy hối hận, sớm biết như vậy, ông đã …

“Ta chưa từng g·i·ế·t oan người vô tội, bọn họ hận ta, chỉ vì ta sinh ra ở Âm Khư, bọn họ sợ ta, chỉ vì ta có được lực lượng mà bọn họ không thể chống lại. Ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, cũng không thể đánh mất sức mạnh để tự bảo vệ mình.” Yến Tiêu cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi ánh sáng lấp lánh nơi đáy mắt, “Công Nghi Trưng, ta không thích nơi này.”

Trong hình ảnh mà Tạ Chẩm Lưu nhìn thấy, kiếm khí đâm vào bả vai Công Nghi Trưng, xác thật trùng khớp với miêu tả của Công Nghi Trưng, đó là kiếm khí chỉ có Ủng Tuyết Thành mới có thể dưỡng ra, kẻ xuất kiếm rốt cuộc là ai, có được đoạn hình ảnh này, không nghi ngờ gì nữa, chính là kẻ xuất kiếm. Mục đích của người đó là cái gì?

Phá Nguyệt Kiếm ngăn chặn Tiêu Hồn Kiếm, nhưng không thể tiến thêm dù chỉ một tấc.

Hắn vung tay áo một chưởng bổ thẳng về phía Thập Anh.

Chùa Huyền Thiên đã có chuẩn bị từ trước, Lân Chiếu tôn giả là mặt mũi của Đạo Minh bảy tông, không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn. Nhưng Công Nghi Trưng hiện giờ vẫn là người của Thần Tiêu Phái, ông cũng không thể để người của các tông môn khác ra tay đối phó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Chương 50