Khải Giáp Chiến Binh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41: Lâm Gia Huynh Đệ
Bọn hắn trực tiếp gọi Lục Quyền là đại ca, Lục Quyền cũng không để ý bước đi về phía trước nhàn nhạt nói:
Nhìn hướng Hồn Thú Hoàng Phong vừa rời đi Bát Quyền nhìn sang Lục Quyền nói:
Nghe được 2 thiếu niên kinh ngạc nhìn Lục Quyền và Bát Quyền, 2 người Lục Quyền và Bát Quyền vẫn bình thản như thường chỉ là Lục Quyền trong lòng thầm nói:
Hắn nói xong cũng xoay người nói với Bát Quyền:
“Các ngươi quay trở về đi ngày mai ta sẽ tới”
“Ngươi tại sao phải đi theo một nữ hài nhân loại?”
“Ta có ý định của ta”
“Cút”
Không nói nhiều lời 2 thiếu niên này xông về phía Lục Quyền và Bát Quyền, Lục Quyền đứng chặn trước người Bát Quyền và tiểu nữ hài trên gương mặt mỉm cười, 2 thiếu niên lần lượt tung quyền nhưng Lục Quyền dễ dàng né tránh và tung 2 quyền vào bụng của 2 thiếu niên.
“Tiểu Miêu Miêu”
Hắn chỉ vào con mèo hỏi tiểu nữ hài, tiểu nữ hài tuy còn rụt rè nhưng nàng vẫn gật đầu, hắn cười lớn lên:
Bát Quyền thấy được con mèo nhỏ nàng đi lại gần nó, khi nàng tới gần con mèo nó không những không sợ nàng mà còn đi lại cọ cọ vào người nàng, Bát Quyền trên gương mặt lạnh lùng lại nở một nụ cười lấy tay vuốt ve nhẹ nhàng ôn nhu con mèo vàng ấy.
Nàng cố gắng chạy tới để đỡ lấy con mèo nhưng tốc độ rơi của nó quá nhanh nàng không thể nào tới kịp được lúc nàng đang tuyệt vọng thì một bóng đen lướt qua con mèo đáng lẽ phải rơi xuống đất nhưng giờ trên mặt đất đã không có bóng dáng con mèo đâu.
“Tại sao ta lại giúp các ngươi?”
“Ta không biết ngươi cũng biết cười đấy”
Nghe được lời nói của Lục Quyền, Bát Quyền ồ lên một tiếng nhưng nàng không hỏi nhiều, hai người đang nói chuyện bất ngờ một bóng đen nhỏ nhảy vào bên trong căn nhà với tốc độ rất nhanh, Bát Quyền Lục Quyền đồng thời nhìn sang thì thấy được một con mèo màu vàng nhỏ đang chạy khắp căn nhà.
Một tên trong đám lưu manh thấy được tình cảnh như vậy lập tức lên tiếng đám lưu manh lập tức xông vào mà tung quyền vào người nàng, nhưng những quyền cước mà bọn hắn tung ra đều đánh vào không khí không hề chạm một sợi tóc của Bát Quyền.
2 thiếu niên bị đánh loạng choạng lui về phía sau nhưng lại bất khuất tiến lên nhưng kết quả vẫn như vậy, 2 thiếu niên nhìn nhau trầm mặc rút ra con dao trong người đâm thẳng vào người Lục Quyền nhưng Lục Quyền dễ dàng đã nắm lấy cổ tay của 2 thiếu niên lấy con dao trên tay và đẩy ra.
Chỉ trong chớp mắt Bát Quyền biến mất xuất hiện ở trước người của tên lưu manh vừa ném con mèo xuống mặt đất nàng tung một cú đánh vào mặt hắn, một cú đấm làm hắn cảm giác như là trời đang sập xuống vậy răng và máu văng ra tung té.
“Và thế 2 huynh đệ chúng ta đứng lên và chống lại chúng nhưng không thể bọn chúng quá đông, 2 huynh đệ chúng ta đã bị đánh bại”
Tiểu nữ hài thấy 2 thiếu niên ngã xuống đất nàng chạy lên đỡ lấy 2 thiếu niên lên nói:
“Hãy dạy cho chúng tôi cách trở nên mạnh mẽ hơn chúng tôi cầu xin anh đấy”
“Nhưng rồi một băng nhóm xuất hiện bọn chúng bắt đi phụ nữ ở khu phố vô danh, bọn chúng đòi phí bảo kê nhưng mọi người trong phố thì làm sao mà có tiền để nộp cho bọn chúng”
Lục Quyền bên cạnh nhìn thấy Bát Quyền nở nụ cười trên môi, hắn cũng cười nhẹ một tiếng nói:
“Ồ”
“Ân công ta tên là Lâm Thiên đây là đệ đệ ta Lâm Phong”
Lục Quyền đang đi lại dừng bước quay trở lại nhìn Lâm Thiên và Lâm Phong nở một nụ cười nói:
Bát Quyền lại lườm hắn một cái trầm mặc không nói, Lục Quyền cũng không biết phải nói gì chỉ biết trầm mặc đi theo, đi được một đoạn thì tiểu nữ hài bị một đám khoảng 10 người ai nấy đều dữ tợn bao vây nàng lại, một tên bước ra cười cười nhìn tiểu nữ hài nói:
Đám lưu manh dù đang bị thương nặng nhưng cũng rán bò dậy mà chạy đi, Lục Quyền và Bát Quyền xoay người đi về phía tiểu nữ hài, Bát Quyền ôn nhu vuốt ve nàng, tiểu nữ hài với ánh mắt manh manh vô cùng khả ái nhìn nàng.
“Đa tạ cho dù có chịu đựng những gì ta cũng muốn trở nên mạnh hơn dùng nắm đấm để bảo vệ mọi người”
“Ta muốn trở nên mạnh mẽ chỉ như thế mà thôi”
Hắn quăng mạnh con mèo xuống đất, tiểu nữ hài thấy hành động của hắn la lên:
“Tại sao ngươi không g·iết hắn luôn mà phải mất thêm một chiếc lông vũ cho tên yếu đuối đó?”
Nàng vừa nói xong liền bước đi về hướng tiểu nữ hài bỏ chạy, Lục Quyền một bên bắt đắc dĩ đi theo, với tốc độ của hai người chỉ mấy vài giây là theo kịp được tiểu nữ hài, hai người vẫn đi theo nàng Lục Quyền bắt đắc dĩ nói với Bát Quyền:
2 thiếu niên chắn lấy Lâm Thiến Thiến sau ra sau lưng, nhưng nàng không chịu đi mà kéo tay nói với 2 thiếu niên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bát Quyền liếc nhìn hắn một cái, Lục Quyền hiểu ý lập tức ngập miệng, Bát Quyền tiếp tục vuốt ve con mèo, con mèo gương mặt vô cùng hưởng thụ được Bát Quyền vuốt ve.
“Không tiểu miêu miêu”
“Trả tiểu miêu miêu đây”
“2 người các ngươi phải dùng những thứ này để chiến đấu sao, thật đáng thương chỉ có nắm đấm mới có thể khiến cho con người ta trở nên mạnh hơn”
Một tiếng mèo kêu làm cho đám lưu manh và tiểu nữ hài nhìn lại không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm 2 người một nam và một nữ, người nữ đang ôm lấy con mèo, tiểu nữ hài thấy được con mèo không sao hết thở phào nhẹ nhỏm chạy đến bên người nữ nhân kia giơ tay với đôi mắt lấp lánh.
“Được thôi nhưng mà các ngươi có c·h·ế·t thì đừng có trách ta”
Lục Quyền lắc đầu cười khổ, 2 thiếu niên này đột nhiên đi tới trước mặt Lục Quyền cúi đầu xuống nói:
“Đủ rồi”
Nàng khi bước vào ôm chầm lấy con mèo bất quá khi nàng thấy được Bát Quyền và Lục Quyền đứng ngay trước mặt nàng, nàng rụt rè ôm lấy con mèo bỏ chạy đi, Bát Quyền và Lục Quyền nhìn nhau Bát Quyền nói:
Nhìn thấy đám người tiểu nữ hài toàn thân run rẫy ôm chặt lấy con mèo, tên lưu manh kia thấy tiểu nữ hài này không trả lời hắn, gương mặt hắn trở nên dữ tợn hơn đẩy mạnh tiểu nữ hài xuống đất nắm lấy con mèo lên.
“Meo”
“Ngươi nói những việc này cho ta làm gì?”
Nói xong Lâm Thiên và Lâm Phong đồng thời quỳ xuống hướng về phía Lục Quyền, 2 người bọn hắn Lục Quyền có thể nhìn ra ánh mắt của bọn hắn vô cùng bất khuất nhưng bây giờ 2 người bọn hắn lại quỳ trước mặt hắn, Lục Quyền nhìn bọn hắn một hồi rồi nói:
Xèo
“Tránh xa muội muội của ta”
Nàng nói với giọng nói rất nhỏ nếu không phải Lục Quyền và Bát Quyền thính lực phi thường thì không thể nào mà nghe thấy, Bát Quyền mỉm cười nhìn nàng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bát Quyền nhìn thấy được hành động của tiểu nữ hài thì nở một nụ cười đem con mèo trả lại cho nàng, tiểu nữ hài nhận được con mèo thì ôm chằm lấy nó mà vuốt ve, nhìn thấy cảnh này Lục Quyền cũng mỉm cười nhìn tiểu nữ hài.
“Lâm Thiến Thiến”
Tiểu nữ hài nghe lời nói của Bát Quyền nở một nụ cười, Bát Quyền cảm giác được tiểu nữ hài đã trở nên thân cận hơn với nàng.
“Cho 2 người huynh đệ chúng tôi xin lỗi”
Bát Quyền tung cước vào từng tên từng tên nằm xuống máu me đầm đìa nàng ra đòn không hề nương tay dù là chỉ một cước thôi cũng đủ đã đám lưu manh ấy phải nằm viện vài năm rồi.
2 thiếu niên cúi đầu xuống nói một người trong 2 người đó nói:
Nói xong Lục Quyền phất tay đi về phía trước, Lâm Thiên và Lâm Phong vẫn không đứng dậy mà quỳ dưới đất cúi đầu sát đất Lâm Thiên mở lời:
“Thiên ca, Phong ca 2 người bọn họ là người tốt, họ đã cứu muội”
“Vẫn chưa biết tên của đại ca”
Lâm Thiên và Lâm Phong nhìn nhau một cái đồng thời gật đầu nhìn lấy Lục Quyền:
Tiểu nữ hài bị đẩy ngã tay chân do cú ngã mà bị xước nhưng nàng không để ý mà đứng dậy dơ tay về phía tên lưu manh đang nắm con mèo nói:
“Tên rất hay”
Tên lưu manh thấy hành động của tiểu nữ hài hắn nở một nụ cười dữ tợn:
Bát Quyền nghe được lời nói của đám lưu manh nàng ánh mắt lạnh như băng nhìn đám lưu manh, đám lưu manh không hiểu tại sao có cảm giác vô cùng lạnh ở sống lưng.
Chương 41: Lâm Gia Huynh Đệ
“Thiến Thiến đi ra phía sau”
Nàng nhẹ nhàng hỏi thăm ân cần với 2 thiếu niên, 2 thiếu niên cố gắng đứng lên nói:
“2 tên các ngươi đây là ý gì”
Tiểu nữ hài hơi rụt rè nhìn Bát Quyền lại liếc nhìn Lục Quyền một cái nói với giọng rụt rè:
Lục Quyền mỉm cười nói:
Lục Quyền nghe vậy nhìn lấy 2 thiếu niên ánh mắt thăm thúy nói:
Lâm Thiên và Lâm Phong đứng lên nhìn Lục Quyền nói:
Đột nhiên một giọng nói vang lên Lục Quyền và Bát Quyền nhìn sang thì thấy được người vừa nói là một thanh niên tầm 16 17 tuổi gương mặt thanh tú nhưng vô cùng kiên nghị mày kiếm gương mặt lạnh lùng ánh mắt mang theo một tia bất khuất một sự cố chấp, bên cạnh của hắn cũng có một thiếu niên gương mặt có mấy phần giống thiếu niên vừa cất tiếng nói, 2 người bọn hắn mặc đồ cũng lam lũ như tiểu nữ hài vậy.
“Nguyệt Thanh Sơn” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được rồi chỉ là tiện tay mà thôi”
Thấy được đôi mắt ngây thơ của tiểu nữ hài Bát Quyền lại nổi lên một cảm xúc khó tả nàng cưng chiều vuốt tóc nàng hỏi:
2 thiếu bị đã ngã xuống đất Lục Quyền cầm lấy 2 con dao bỏ xuống đất đi tới chỗ 2 thiếu niên đang nằm ngồi xuống nhìn 2 thiếu niên nói:
Một tiếng gọi của một tiểu nữ hài vang lên, con mèo nghe được tiếng gọi lập tức ngẩng đầu chạy đi về phía tiếng gọi, lúc này một tiểu nữ hài quần áo rách rưới lam lũ trên mặt có những vết bẩn làm khuôn mặt của nàng đen nhánh.
Trong ánh mắt của Bát Quyền nổi lên sát ý giơ nắm đấm lên định tung đòn kết liễu đối với những tên lưu manh thì Lục Quyền xuất hiện nắm chặt lấy cánh tay của nàng nói:
Lâm Thiên và Lâm Phong nghe được Lục Quyền đồng ý vui mừng khôn siết ngước mặt nhìn Lục Quyền nói:
“Được ta trả nó cho ngươi”
“2 người chúng tôi là người trong một khu phố vô danh với muội muội 3 huynh muội chúng ta từ nhỏ đã không có cha mẹ, nhưng mọi người trong phố vô danh giống như là gia đình của chúng tôi vậy”
“Nha đầu ca ca của ngươi đã có tiền giao cho bọn ta chưa?”
Lục Quyền cũng buông tay nàng ra lạnh lùng nhìn đám lưu manh nói:
Lục Quyền phất tay nói:
“Đại ca, anh em lên”
“Ta chỉ là người qua đường mà thôi, với lại ta không hứng thú với chuyện mà các ngươi gặp phải tạm biệt” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu nha đầu ngươi tên gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Các ngươi là ai lại dám xía vào chuyện của bọn ta”
Nói xong hắn chỉ về phía tiểu nữ hài, tiểu nữ hài đang khiếp sợ cả người run rẫy ôm lấy con mèo, Bát Quyền thấy tiểu nữ hài sợ hãi như vậy sát ý trong đôi mắt bắt đầu tiêu tán nàng bỏ nắm đấm xuống.
“Đi thôi”
Bát Quyền gật đầu hai người bước đi nhưng đi được vài bước 2 thiếu niên chặn trước người của Lục Quyền và Bát Quyền, Lục Quyền cau mày nói:
“Một thánh thú như ta lại được gọi là người tốt”
“Đi theo xem sao”
“Ngươi muốn nó sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.