Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chư Cát Cẩm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67
Bùi Cảnh Ngạn nói: “Anh mua ở một tiệm khác, tiệm anh mua, trước cửa không có xếp hàng như tiệm ở ngõ Nam La Cổ, trên mạng cũng không có bất kỳ đánh giá nào về nó.”
Tô Thanh Nhiễm gật đầu: “Ừm, ngon.”
Kết quả chưa đầy ba tiếng đồng hồ, cô lại dẫn Bùi Cảnh Ngạn về nhà thương lượng chuyện kết hôn đăng ký.
Bùi Cảnh Ngạn cảm thấy hạt dẻ kia đã nguội, bèn bóc lại một hạt nóng hổi, đặt trước mặt Tô Thanh Nhiễm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vị ngọt thơm không ngừng lan tỏa trong vị giác, Tô Thanh Nhiễm mơ hồ nghĩ, đúng vậy, cô và Bùi Cảnh Ngạn hôm qua đã đính hôn rồi, trước mặt tất cả người thân bạn bè của cô.
Chương 67
Tô Thanh Nhiễm hít thở cứng lại, quay đầu đi.
Nhanh đến mức giống như ảo giác của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm nay giữa trưa cô mới nói với người nhà, sau này cô không muốn kết hôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phải nếm thử mới biết sao?” Cô hỏi.
Là từ lúc nào, phát triển đột nhiên nhanh chóng đến mức độ này?
Mặc dù cô cũng chẳng biết, quyết định ngày hôm qua, rốt cuộc là vì giận dỗi, hay vì lý do nào khác.
Trong tầm mắt, dường như nhìn thấy khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, nhưng thoáng chốc lại biến mất.
Màu mắt anh vẫn là màu đen sâu thẳm đó, chỉ là cô lờ mờ nhìn thấy mấy đốm sao lấp lánh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước đây cô không biết đã xem qua ở đâu một câu nói, nói điều khó làm nhất của một người là: nửa đời trước không do dự, nửa đời sau không hối hận.
Tô Thanh Nhiễm bị đả kích quá lớn, ngơ ngác có chút không kịp phản ứng.
Bùi Cảnh Ngạn hỏi: “Ngon không?”
Lúc này hương đàn lượn lờ, Tô Thanh Nhiễm nhìn sợi khói xanh mỏng manh, đầu óc hỗn độn cả ngày theo logic của Bùi Cảnh Ngạn bắt đầu chậm rãi vận hành.
Đầu óc Tô Thanh Nhiễm choáng váng, bèn theo bản năng cầm lên cho vào miệng.
Vị ngọt ngào mềm mại, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ vị giác.
Nhưng cô vẫn ở trong trạng thái cảm xúc như vậy, cho nên mới để Bùi Cảnh Ngạn có cơ hội lợi dụng, khiến Tô Thanh Nhiễm chưa từng nghi ngờ mục đích và động cơ của anh.
Tô Thanh Nhiễm bất giác cảm thấy cổ họng khô khốc, cô co ngón tay lại, mím môi, muốn nói gì đó nhưng phát hiện ra tâm trạng của mình vẫn còn rối bời.
Đợi Tô Thanh Nhiễm đứng vững, Bùi Cảnh Ngạn phát hiện ra đầu ngón tay mình run rẩy đến mức tê dại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Cảnh Ngạn nhìn vào mắt cô: “Vậy, chúng ta thử xem.”
Gần đây phía Đông Bắc đã có đợt tuyết đầu tiên, không khí lạnh tràn về, Kinh Thị dường như cũng đột ngột chuyển từ cuối thu sang đông. Tô Thanh Nhiễm ngồi xuống theo bản năng xoa xoa tay, mà giây tiếp theo, trong tay cô được Bùi Cảnh Ngạn đặt vào túi hạt dẻ vừa mua.
Họ cùng nhau đi qua thảm đỏ, trao nhẫn cho nhau.
Tô Thanh Nhiễm không hiểu sao chủ đề lại biến thành tiệm hạt dẻ rang đường nào ngon, nhưng cô vẫn thành thật nói: “So với tiệm kia cũng không kém.”
Tô Thanh Nhiễm gật đầu: “Được.”
Động tác đang bóc vỏ của Bùi Cảnh Ngạn đột nhiên cứng đờ.
Anh nhanh chóng cầm túi hồ sơ lên, thấy Tô Thanh Nhiễm đã ngồi ngay ngắn, lúc này mới vòng qua ghế lái.
“Anh điên rồi sao?” Tô Thanh Nhiễm gần như là phản ứng theo bản năng.
Bùi Cảnh Ngạn lại bình tĩnh nhìn cô, giọng điệu không nhanh không chậm: “Thanh Nhiễm, anh rất tỉnh táo. Bỏ qua tất cả hào quang, anh cũng chỉ là một người bình thường cần cảm giác an toàn. Mà một mối quan hệ đính hôn rõ ràng không phù hợp với định nghĩa về cảm giác an toàn của anh, cho nên hy vọng chúng ta có thể xác định.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.