Kết Hôn Với Anh Trai Của Chồng Hụt
Chư Cát Cẩm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 107
"Anh cố ý, anh thừa nước đục thả câu!" Mắt Giang Thần Lẫm đỏ hoe: "Anh cố ý đúng không?"
Giang Thần Lẫm chỉ cảm thấy mình đang nghe thấy một câu chuyện cười lớn nhất, đồng thời khi bàn tay trống rỗng, anh ta gần như không nghĩ ngợi gì, giơ nắm đ.ấ.m về phía Bùi Cảnh Ngạn.
Nhìn thấy tấm bài đó lần đầu tiên, Giang Thần Lẫm cảm thấy đề tài điêu khắc trên đó rất hợp với Bùi Cảnh Ngạn.
Anh nói xong, hất tay khỏi Giang Thần Lẫm: "Cho nên, cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội này."
Hai người mặt đối mặt.
"Đúng vậy." Bùi Cảnh Ngạn nhìn thẳng vào Giang Thần Lẫm, trong mắt có cảm xúc đè nén, nhưng nhiều hơn là vui mừng: "May mắn thay, cuối cùng tôi cũng có cơ hội."
Bùi Cảnh Ngạn vẫn nắm chặt cổ tay Giang Thần Lẫm, anh lạnh lùng đáp trả: "Không có cái gọi là thừa nước đục thả câu, cậu và cô ấy đã chia tay, khi tôi đến tiệc đính hôn, tôi và cô ấy đều độc thân."
Giang Thần Lẫm không biết, lúc đầu anh đã ghen tị với hắn ta đến mức nào! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng Tô Thanh Nhiễm từ chối, nói rằng nó không hợp với anh ta.
Vì vậy, không biết lúc đó là do lòng ghen tị ngấm ngầm hay là gì, lần đầu tiên anh ta chủ động mở miệng xin Tô Thanh Nhiễm một món đồ.
Lúc đó anh ta cũng không nghĩ nhiều.
"Đã biết rồi, cần gì phải hỏi?" Bùi Cảnh Ngạn vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, anh nhìn cảm xúc của Giang Thần Lẫm như muốn nhào tới cắn xé, từng chữ từng chữ nói: "Hơn nữa, tôi không học theo cậu, cũng không chơi trò chơi. Tôi thích cô ấy, rất nhiều năm rồi."
"Sao thế, tôi không biết anh trai từ lúc nào cũng học theo tôi chơi trò chơi?" Giang Thần Lẫm nhếch môi, giọng điệu đầy vẻ ăn chơi.
Giang Thần Lẫm vừa nhìn thấy mặt dây chuyền, cả người đều không ổn.
Đó là đồ của họ khi chưa chia tay, dựa vào cái gì lại cho Bùi Cảnh Ngạn?!
Chương 107
"Cô ấy là một con người, không phải là vật sở hữu của ai, cô ấy có quyền lựa chọn của riêng mình." Bùi Cảnh Ngạn hất mạnh cánh tay Giang Thần Lẫm ra: "Tỉnh lại đi, Giang Thần Lẫm, là cậu tự mình chủ động từ bỏ."
Nói xong, Bùi Cảnh Ngạn sải bước đi về phía xe của mình, mở cửa xe, khởi động xe rời đi.
Nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ rằng, tấm bài Tâm Kinh này, hiện tại lại đang nằm trong tay Bùi Cảnh Ngạn.
Một lúc lâu sau, anh ta gọi một cuộc điện thoại: "Gửi cho tôi một bản video toàn bộ buổi tiệc đính hôn hôm đó, tôi muốn xem."
Giang Thần Lẫm kinh ngạc nhìn Bùi Cảnh Ngạn, anh ta có chút không dám tin vào tai mình. "Anh nói gì?" Anh ta tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay áo Bùi Cảnh Ngạn: "Anh nói anh thích cô ấy rất nhiều năm rồi?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ta vẫn còn nhớ tình hình ngày hôm đó - lúc đó anh ta và Tô Thanh Nhiễm vẫn còn tốt đẹp, sáng sớm hôm đó anh ta đi tìm Tô Thanh Nhiễm, người đã thức trắng đêm, phát hiện ra cô thức đêm là để điêu khắc một tấm bài Tâm Kinh.
Bùi Cảnh Ngạn nhìn anh ta vài giây, sau đó lấy từ trong túi ra một mặt dây chuyền bằng sáp ong, tùy ý xoay vòng trên ngón tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Thần Lẫm gần như suy sụp ngã xuống đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ta liếc mắt liền nhận ra đó là do Tô Thanh Nhiễm điêu khắc.
Như thể đã đoán trước được, Bùi Cảnh Ngạn nghiêng người sang một bên, bắt lấy cổ tay đang vung lên của Giang Thần Lẫm.
"Cô ấy tặng cho anh?" Mắt Giang Thần Lẫm thoáng chốc đỏ ngầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cô ấy là của tôi!" Giang Thần Lẫm gần như hét lên: "Cô ấy là của tôi, mẹ kiếp tôi và cô ấy đã ở bên nhau nhiều năm như vậy!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.