Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5


Cho đến khi người đấu giá nện búathành giaoxuống, xung quanh mới dần dần xao động lại.

Móa!

Chắc là ảo giác của cô đi.

Dương Thư giật mình, cũng có chút kích động nhìn về phía trước: “Cậu nói chiếc máy ảnh mà lúc sinh nhật Quốc vương Bruneinăm 1995, đãcho Carter chếtạora bằngbạch kim vàkim cương?”

Nhưng mà theo cô nhớ, Doãn Toại hình như khôngamhiểu chụp ảnh a?

Khương Ngâm mười phần không muốn đứng ở đây lâu với anh, dừng lại một phút, liền tăng một phần nguy hiểm.

“Bốn mươi vạn!”

Rõ ràng là chính anh mới là người đứng gần cô!

Bị anh nhắc nhở, Khương Ngâm lúc này mới nhớ tới chuyện lớn, không cùng anh úp úp mở mở nữa, khôi phục sự dịu dàng, lễ nghĩa thường ngày: “Doãn tổng, vừa rồiphòng vệ sinhtôi không cẩn thận đểquêndi động, không biết ngài có thấy qua hay không, đúng rồi, tôi vừa mới rửa tay thì ngài liền tới đứng bên cạnh, ngài ——”

Khương Ngâm giật mình một cái, ngay lậptức ngồi xuốngđất.

Doãn Toại không phải minh tinh, nhưng bởi vì gương mặt cùng địa vị trong ngành giải trí mà bây giờ fan hâm mộ Weibo đã có hai ngàn vạn!

“…”

Khương Ngâm lòng bàn tay lướt xuống, lật xem động thái Weibo của anh, đều là chút tuyên truyền thương nghiệp nhạt nhẽo, lạnhlẽo, nhìn không có chút nhiệt độ nào.

Khương Ngâm chậm rãi đem tâm trạng tiếc nuối của chính mình thuvào, dùng thái độ không liên quan đến mình,nhìn giá trước mắt đã lên cao đến ba trăm vạn, lại một đường nhảy lên tới năm trăm vạn.

Đang xuất thần, Dương Thư vỗ xuốngcánh tay Khương Ngâm, cô thuận thế ngẩng đầu.

Khương Ngâm khônglýgiải được, nhìn chằm chằm mấy chữ này của anh, còn chưa nghĩ rõ có ý tứ gì, lại nhìn thấy anh không nhanh không chậm gửi tới tiếp một câu:[em đang đùa giỡn tôi]

Khương Ngâm: “!”

Sau phần dạ tiệc, tiếp theo có một buổi đấu giá từ thiện.

Anh mới là c·h·ó!

Sau khi Doãn Ánh Phù cùng Tạ Thiệu Viễn rời đi, điện thoại Kiều Kế Hằng chợt vang lên, ánh mắt anh ta vội vàng lướt qua giữa Doãn Toại và Khương Ngâm, rồi đi đến nơi khácnhận điện thoại.

Trái tim cô không thểkhống chế mà đập nhanh hơn, âm thanh báo giá liên tục vọng bên tai, cô bắt đầu không nhịn được, có chút ngo ngoe muốn động.

Khương Ngâm không thèm để ý chuyện của hai người kia, cười bỏ qua chủ đề, vươncổ về phía trước nhìn: “Nghe nói,đêm nay có một chiếc máy ảnhkim cươngtưởng niệmQuốc vương Brunei, không biết lúc nào mới được chụp bằng máy này.”

Khóe miệng Khương Ngâm co giật mấy lần, muốn cười nhưng không cười được,nhìn anh, đáy mắt tha thiết muốn sống: “Doãn tổng, trước kia tôi trẻ người non dạ, ham chơi tùy hứng lại không biết sâu cạn, nếu như đắc tội ngài, hiện tại chân thành xin lỗi với ngài, hi vọng ngài đại nhân không nhớ tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tôi.”

*Quý nhân hay quên sự việc: Thường dùng để châm biếm,chế giễu người hay quên.

Quên đi, cô cũng coi như đã cố gắng rồi, việc có được hay không thì do duyên phận.

Khương Ngâm thì thầm trong lòng,ngón tay cái tùy ý lướt xuống phía dưới, kết quả bởi vì lật xem một thời gian dài, góc dưới bên trái hiệnra nhắc nhở theo dõi.

Cô không có để ý, liền bấm theo dõi.

“Không phải Doãn Toại và Doãn Ánh Phù là anh em sao, có phải là quan hệ hai anh em họ không tốt hay không, đây chính là công khai vảmặt Doãn Ánh Phù.”

Tài sản của cô chỉ có thể coi là giàu có, cho đếnbây giờđịa vị tronggiới chụp ảnh cũng không quá cao, dùcótích lũy bao nhiêu tiền cũng không cách nào có thể vì một chiếc máy ảnh mà làm ra vẻ thiên kim tiêu tiền được.

Không hổ là đạilão!

Người đàn ông này quả thực quá có tiền! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng hạ quyết tâm cắn răng, giơ bảng hiệu trên tay lên: “Năm mươi vạn!”

Weibo ID: Doãn Toại Truyền Thông Tinh Đồ

“Hình như…”Anh tựacó điều suy nghĩ, khớp xươngrõ ràng ởđầu ngón tay điểm nhẹ lêntrán một chút, ánh mắt lạiquay lạvềtrên người cô:“Là có chút ấn tượng.”

Hình như?

“Doãn tổng quả nhiên hào khí, không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì quả thựclàm kinhđộngngườikhácnha!”

Sắc mặt Doãn Ánh Phù lúc trắng lúc xanh, rồinhìn về Doãn Toạiphía trướcnhưng anh nửa điểmcũngkhông đem côtađể ở trong mắt, lập tức cảm thấy ủy khuất, che mặt đứng dậy chạy đi.

Quả nhiên là ởchỗ anh.

“Vật đấu giá số 21 máy ảnhkim cươngM6 tưởng niệm Quốc vương Brunei…”

Vạn nhất đầu óc anh đột nhiên linh hoạt lên, nhớ lại chuyện trước kia thì phải làm sao bây giờ?

Tạ Thiệu Viễn ômvai của cô ta, ôn hòa thì thầm vài câu.

Một bước sai đường, ngàn thu ôm hận*!

Dương Thư tức đau bụng, quả thực muốn nôn: “Tiểubạch liên kiachắc chắnlà cố ý nói đểcậu nghe, thật muốn cho cô ta một bạt tai.”

“Ngài đừng không tin, tôi rất chân thành!”Khương Ngâm cực lực biện giải cho mình: “Ngài không biết đâu, lúc trước lỡ mạo phạm ngài, về sau tôi thực sựvô cùnghối hận, vì chuộc tội, những năm này mỗi ngày tôi đều ở trong nhà thắp hương cầu phúccho ngài, ngài nhìn ngài bây giờ,sự nghiệp xuôi gió xuôi nước, không chừng bên trong liền có công lao của tôi đấy.”

Về sau cũng không ngửi được mùi hươngnàytrên thân người khác.

“Anh em kế, có thể tốt ở chỗ nào?”

*Nhất thất túc thành thiên cổ hận: ý chỉ hối tiếc về những việc mình đã làm, nhưng khi biết được thì đã muộn.

Anh nhàn nhạt mở miệng, khi nói chuyện hơi nóng phun lên trán cô,làm cho tóc trước tráncó phầnnhấc lên.

Mặc dù lúc trước theo đuổi bị từ chối, nhưng suy chocùng, cô cũng đãcướp đi nụ hôn đầu củaanh, không tính là kẻ thất bại tuyệt đối, khí thế kiên quyết không thể thua!

Dương Thư ghét bỏ bĩu môi, ghé vào bên tai Khương Ngâm nói: “Vừa rồi ởyến hội tớ còn chứng kiến hai người bọn họ cãi nhau, Tạ Thiệu Viễn nói cái gì mà Doãn Ánh Phù lừa anh ta, thì ra cô ta cùng anh trai cô ta Doãn Toại quan hệ không có tốt như vậy, bây giờ lại đến trước mặt cậu khoe khoang, giả bộ ra dáng vẻ anh anh em em, quá trà xanh rồi!”

Khương Ngâm vàDương Thư tìm chỗ không quá thu hútsự chú ýngồi xuống, Dương Thư nhỏ giọng hỏi: “Tiệc tối vừa rồi cậu chạy đichỗ nào, gửi tin nhắn cho cậu c*̃ng không trả lời?”

Nói xong chắp tay trước ngực, quy củ cúi mình chào, lẩm bẩm nhỏ giọng lải nhải: “Xin lỗi, thật xin lỗi, thậtsựxin lỗi, vạn phần thật xin lỗi…”

Khương Ngâm ngồi ởbên giường cầm điện thoại di động lên, có người đem hình ảnh cô mặc lễ phục đêm nay đănglên trên mạng, bây giờ mắt thường cũng có thể thấy fan hâm mộ Weibo đang gia tăng.

Dương Thư khó tin mà nhìn cô: “Khương Khương, cậu điên rồi?”

Doãn Toại chậm rãi rủ mí mắt xuống, nhìn qua biểu tìnhcảm ơnmuốnrớtnước mắt của cô, cái cằm nhấc lên: “Cảm ơn như thế nào?”

Lúc nhìn về phía Doãn Toại, anh vẫn như cũ đứng thẳng tắp ở đằng kia, khí chất trầm ổn, tâm tư khó đoán, làm nổi bật lên bộ dáng chật vật của cô.

Khương Ngâm trong lòng hùng hùng hổ hổnhưngtrên mặt lại vô cùng sợsệt, chột dạ,lùilại mấy bước muốn giữ khoảng cách vớianh.

Vào lúc ban đêm, Khương Ngâm ngoài ý muốn leo lênhot searchWeibo: # Khương Ngâm mặc lễ phục màu đen KD&L tham gia tiệc tối #

Doãn Toại lành lạnh liếc cô một chút, theo động tác cúi đầu của côlùilại nửa bước: “Em đang bái Phật à?”

“Doãn tổng Truyền Thông Tinh Đồ ra giá một ngàn vạn!”

Khương Ngâm giật mình một cái, lập tức cảm thấy tê cảda đầu, rồi nhanh chóngbấm hủy bỏ.

Tối nay Doãn Toại là phúc tinh của cô, lúc nói chuyện làm việc, cũng quá hợp khẩu vị của cô rồi!

Doãn Ánh Phù hơi liếc mắtvềphíaKhương Ngâm, cười tựa vào đầu vai Tạ Thiệu Viễn, giọng nói cố ý tăng lên mộtchút: “Hôm nay anh trai em chắc là tâm tình không được tốt, nhưng màkhông sao, hôm sau em đi tìm baem, ông ấy thươngem nhất,để giới thiệu cho anh mấyngườiđạo diễncòn không phảichỉ cầngọivàicuộc điện thoạisao”

Rất có thể, đêm nay sẽbỏ mạng tạiđây.

Bên trong khách sạn, cô tắm rửa xong bọc áo choàng tắm ra ngoài, mới nghe Dương Thư tràn đầy phấn khởi nói với cô việc này: “Khương Khương, tớ đã nói cậu mang bộ lễ phục kia nhất định rất xinh đẹp mà, cậu nhìn đi lên hot search rồi. Đêm nay không lỗ a, nhiều người chê lễ phục như vậy bây giờ bị cậu mặc như nữ thần, mức độ nổi tiếng lại được nâng cao.”

Người đấu giá ở phía trên hỏi lại: “Doãn tiểu thư ra giá sáu trăm vạn, còn có ai tăngthêm không?”

Khương Ngâm nhấp môi dưới, còn chưa mở miệng, lại có người đuổi theo sát, đem giá Khương Ngâm tănglên không ít: “Một trăm vạn!”

Khương Ngâm cong khóe môi, tâm tình cực kì sung sướng.

Càng mất mặt là, cô thế mà dùng cái mũi ngửi mùi hương trên người anh.

Một bóng đen tiến tới, bởi vì khoảng cách quá gần, Khương Ngâm có thể ngửi được mùi hương trên người anh, là một loại mùi gỗ hương điều kết hợp với mùi cam bưởi thanh khiếtkhó tả, rất đặc biệt, lại rất dễ chịu.

Rất biết nói lời haynhưng lại không có nửa điểm chân thật.

Khuôn mặt Khương Ngâm bình tĩnh,không nói chuyện.

Xem ra nhiều năm quađi, vị đại lãonày vội vàng gây dựng sự nghiệp, sớm đem tiểu nhân vật như cô quên đến chín tầng mây rồi!

Doãn Toại nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên khóthấy được, đồng tử thâm trầm hơi mờ tốiẩntrong không gian chập chờn sáng tối: “Có việc?”

Chủ nhân máy ảnh hiển nhiên mười phần bảo vệ, chú trọng bảo dưỡng vì vậy nhìny như mới. Khương Ngâm nghe giá không ngừng lên cao, ánh mắt có chút không nỡ từ bên trên máy ảnh dời đi.

Lúc này trên đài, âm thanh người đấu giá vang lên, Khương Ngâm vô thức đứng thẳng lưng lên, híp mắt,cố gắng hướng mắt nhìn lên trên đài đấu giá, con mắt dần dần tỏa ánh sáng.

“…”

“Đúng đúng đúng, chính là cái này!”Khương Ngâm cung cung kính kính tiếp nhận bằng hai tay, cười đến chân thành:“Tôi còn tưởng đã ném đi đâu, cám ơn! Thực sự rất cám ơn!”

Cô cho rằng, cấp bậc nam nhân như Doãn Toại, thời gian đều rất quý giá, không cần cô đưa ra một hành động sáo rỗng để bày tỏ lòng biết ơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Doãn Ánh Phù khoáctay Tạ Thiệu Viễn đi tới, ngồi ở vị trí đằng trước bên trái Khương Ngâm.

Vừa rồi nếu không phải vì muốn tránh né anh, cô căn bản sẽ không đểquêndi động ở phòng vệ sinh! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong danh sách tin nhắn, thình lình nằmxuất hiệnmột tin nhắn chưa đọcnằm ở đầu:

Bởi vì khẩn trương, trong lòng bàn tay cô chảy ra một tầng mồ hôi thật mỏng.

Cả nhà anh đều là c·h·ó!!

Cô thoát khỏi Weibo, hít thở sâu mấy cái, tự an ủi mình, Weibo của Doãn Toại lạnh như băng, vừa nhìn liền biết là không thường xuyên lên mạng, đoán chừng sẽ không phát hiện sự việc nhỏ ngoài ý muốn này.

Cô nhấp nháycon mắt tròn xoe, giương đuôi mắt trời sinh giảo hoạtnhư hồ ly, xem xét liền nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì đó.

“Cô là c·h·ó sao?”

Cô đã từng tưởng rằng là Tạ Thiệu Viễn, thế mà kết quả không phải anh ta.

Beta: Sue

Doãn Toại ghé mắt: “Vậy nên tôi còn phải cám ơn em?”

Quý nhân hay quên sự việc*.

Doãn Toại từ trong túi lấy ra điện thoại di động của cô, đưa lên: “Cái này?”

“Một ngàn vạn.”Mộtgiọng nóithanh lãnh lại bình thản bất chợtvang lên.

Nhưng mà nói thật, máy ảnh này mặc dù rất hiếm, cũng không đến mức nâng giá cao như thế cao a?

Nhìn theo ánh mắt của mọi người, cô bình tĩnh,tự nhiên nhìn người đàn ôngtùy tiện ném ra giá trên trờiphía trước.

Doãn Toại cúi đầu sửa sang ống tay áo, thanh âm lộ ra vẻ nhạt nhẽo: “Khương Ngâm, xem ra nhiều năm như vậy,em một chút cũng không đổi.”

“?”

Khương Ngâm yên lặng hai giây, lúc này mới phát hiện ra, cô chẳng biết từ lúc nào đã đem mặt hơi hướng đếnthân thể anh, chóp mũi đưa gần tới âu phục trước cà vạt của anh.

Trong đầu Khương Ngâmmột suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi: Nếu như lúc đại học cô đem Doãn Toại bắt tới tay, hiện tại cái máy ảnh này, có phải sẽcó thể thành đồ của cô rồi?

Hô, may mắn vừa rồi kịp thời thu tay lại kịp, nếu không cô cũng không mua nổi đồ chơi mắc như vậy.

Vậy thì thật sự quá tốt!!

A, nghe Doãn Toại nói câu này, chẳng lẽ là không nhớ rõ chuyện năm đó rồi?

Cũng quá thần bí a?

Nhưng mà người được anh chú ý lại không nhiều, nho nhỏ hai chữ số, tương đương ít.

Hình như anh cái gì cũng nhớ.

Doãn Toại cười lạnh một tiếng, cánh tay tùy ý khoác lên lan can, xoay người đưa lưng về phía cô.

Bò lên giường, lấy chăn đắp rồi nằm xuống, trước khi ngủ có thói quen mở ra Weibo ra nhìn một chút.

Ai ngờ cô né tránh quá nhanh,giày cao gótdưới chânđột nhiên không vững,nghiêngsang một bên, thân thể sắp ngã xuống đất.

Khương Ngâm không quá chắc chắn mà lặng lẽ dò xét anh, trong lòng bất ổn, “Ngài còn nhớ tôi không?”

“Gặp phải người quen, sau đó hàn huyên hai câu.”Khương Ngâm thuận miệng đáp, trong lòng vẫn có chút bồn chồn.

Nếu không phải đêm nay gặp được, kỳ thậtcôđã lâu khôngcóchú ý qua tin tứccủa anh.

Người đấu giá nói xongliềngiới thiệu sản phẩm, báo ra giá khởi điểm, ba mươi vạn.

Khương Ngâm: “…”

Tối nay Doãn Toại c*̃ng không có làm gì cô, không biết có dự định buông tha côkhông, sợ là tích góp đại chiêu.

Lại buồn bực chán nản lướt Weibo một lát, lúc muốn rời khỏi, trong đầu cô hiện lên người đàn ông tối nay trong lúc vô tình giúp cô trút giận hai lần.

“…”Khương Ngâm nắm chặt trên bảng hiệu tay, cuối cùng không tiếp tục giơ lên.

Cảm nhậnđược đôi mắt sắc bén của Doãn Toại dừng trên mặt côdò xét, Khương Ngâm bất giác ngừng lạihô hấp, thân hình có vẻ hơi căng cứng.

Người này sẽ là ai đây?

Không phải chứ, không cẩn thận bấm theo dõi, cô cũng đã lập tức hủy bỏ, còn có thể bị anh phát hiện?! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô tự suy luận rồi thuyết phục mình, trong lòng dễ chịu không ít, lấy vali ra tìm kiếm sữa dưỡng thể, chậm rãi bôi đều đều lên trên người.

Khương Ngâm chậm chạp ngẩng đầu, có chút khôngtheo được suy nghĩ của anh.

“Sáu trăm vạn lần thứ nhất, sáu…”

Chẳng lẽlà chuyên vì cô đăng kí tài khoản Weibo? Fan trung thành?

May mắn cô nhanh tay lẹ mắt bắt được lan can bên cạnh ổn định lại thân thể.

“A?”

Sau khi bảo dưỡng làn da xong, cô ngáp một cái, buổi tối hôm qua mất ngủ, hôm nay nên đi ngủ sớm một chút.

“Ba mươi lăm vạn!”

“Một ngàn vạn lần thứ nhất, một ngàn vạn lần thứ hai,một ngàn vạn lần thứ ba!”

Ảnh chân dung là ảnh chụp một thân mặc tây trang, đôi mắt thâm thúy,đen nhánh mà sắc bén, giấu giếm sự mệt mỏi, người đàn ông mang theo sự thành thục, tự phụ cùng ổn trọng, ăn nói có ý tứ,cólúc thìlạimang vẻ cao không thể chạm.

Trong mơ hồ, cô cảm giác cómộtánh mắt xuyên thấu qua nhóm ngườiđang ngồi, liên tiếp chăm chúnhìnlênngười cô.

Nhớ lại lúc ở đại học C, cô từng ngửi qua mùi hương này liền khắc sâu trong ký ức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Ngâm gật đầu.

Cô lại cố ý hỏi Khương Ngâm: “Khương Khương, hình như có ai nói tối nay muốn đem cái máy ảnh này mua đúng không?”

Khương Ngâm lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, rời khỏi giao diện.

Khương Ngâm hơi giật mình, nghĩ lại lời anh nói, rồinghiêm trang gật đầu: “Ngài ở trong lòng tôi, vốn dĩlà phật tổ Như Lai lòng dạ rộng lớn, đại từ đại bi, phổ độ chúng sinh!”

Weibo này, thật phù hợp với cách làm việc và hành động trước sau như một của anh.

Đến lúc đấu giá, anh thế mà vẫn chưa đi, khiến cho Khương Ngâm như ngồi trênđống lửa, sợ mất tập trung một chút liền bị anh trả thù.

Ngươi nàykhông có đăng động tháigì, nhưng nửa giờ sau, lại like hot search tán dương ảnh chụp cô đêm nay mang lễ phục màu đen rất có khí chất.

@ Doãn Toại Truyền Thông Tinh Đồ:[?]

Năm đó, máy ảnh không có bán ở trên thị trường, chỉ chuyên cung cấp để làm lễ vật tặngkhách quý của Quốc vương Brunei, số lượng rất ít, trên thị trường căn bản khó có được, không nghĩ tới đêm nay lạixuất hiện ởbuổi đấu giá từ thiện.

Rõ ràng trong phòng không có một chút gió thế nhưngKhương Ngâm lại cảm giác rõ ràng khí lạnh cuồn cuộn trên sống lưng.

Khương Ngâm băn khoăn quan sátxung quanh, nhưng lại không có phát hiện dị thường.

“Bốn mươi lăm vạn!”

Đối mặt nhau hai giây, Doãn Toại chân dàibước đến, đứng trước gót chân cô.

Khi phát hiện ra điều này, Khương Ngâm lập tức thẳng tắp sống lưng, vén tóc ở đầu vai ra, kiêu ngạo hất cằm lên.

Xong đời rồi!

“Không cần khách khí, ngài vừa mới nhặt được điện thoại di động của tôi, hai chúng ta coi như đã thanh toán xong là được rồi.”

Dương Thư mặc bộ váy hai dây, mái tóc gợn sóng ngang vai xõa ra, ngồi xếp bằng một chỗ trêngiường lớn, trongtay nhìn nhữngbứchình kia: “Chậc, Khương Khương nhà tớ chính là xinh đẹp, tiểu tam kia so với cậu một sợi tóc cũng không sánh nổi, sớm muộn gì tên tra nam họ Tạ kia cũng hối hận!”

Khương Ngâm cả người thởramột hơi, trong lòng đắc ý, ý cười cũng chân thành không ít, lúc nhìn anh c*̃ng đã có tự tin, trong mắt tràn ngập mong chờ: “Doãn tổng,ngài có nhìn thấy điện thoại di động của tôi không?”

Khương Ngâm đối vớichiếcmáy ảnh này đã yêu thíchtừ rất lâu, thế nhưngcô bây giờ không có nhiều tiền,không có hi vọng có được bảo bối kia, chỉ muốn nhìn bảo bối một chút rồi xem xem đêm nay ai có thể có được nó.

Bây giờ lạikhiến cho quan hệ hai người khẩn trương như vậy.

“Đông!”

Chương 5

Bất giác, ánh đèn trên tầng hai mờ đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đại lão!

Trái tim Khương Ngâm còn chưakịprơi xuống đất, lại có tin nhắn gửi tới, không đầu không đuôi mấy chữ:[tôi còn tưởng rằng]

Lúc trước cô không nên sốt ruột cưỡng hôn người ta, về sau sợ người ta trả thù liền bỏ trốn mất dạng.

Ngoại trừ ba tháng trước Khương Ngâm bị nói xấu làm tiểu tam lọt vào, bị dư luận công kích, cơ hồ chưa từng trải nghiệm qua hot search, số lần xếp hạngphía trước như vậy lại càng ít.

Khương Ngâm tùy ý lướt Weibo, bỗng dưngnghĩ đến, từ bên trong danh sách fan hâm mộtìm raWeibo “Gió quá lưu ngấn, emquá lưu tâm.”

Anhtùy ýbắt chéo hai chân,tựa trên ghế sa lon, khuỷu tay chốngtrêntay vịn ởđầu ghế, thần sắcyên lặng,nhàn nhã,lộ ra mấy phần lười biếng tận tâm.

Khương Ngâm cắn cắn môi, nâng điện thoại lên, kiên trì trả lời:[thật xin lỗi, trượt tay]không nghĩ tới đối phương trả lờicòn rất nhanh.

Giá cả đột nhiên bịđẩylên một tầng cao mới,bốn phíabỗng nhiênan tĩnh lại,vẻtươi cười đắc ýtrên mặt Doãn Ánh Phù trong nháy mắt cứng đờ.

Kết quả không nghĩ tới anh lại rất tính toán chi li.

Nhìn qua khung lục soát phía trên Weibo, ma xui quỷ khiến, cô bấm vào hai chữ “Doãn Toại”.

“Sáu trăm vạn!”Âm thanh kiêu ngạocủa Doãn Ánh Phù đột nhiên vang lên, lại liếc mắt về phía Khương Ngâm khiêu khíchmột chút, rồi nhìn Tạ Thiệu Viễn cườicườinũng nịu:“A Viễn, đêm nay em mua cái máy ảnh này, rồi sau này anh chụp ảnh cho em có được hay không?”

Ấn mở trang chủ Weibo của người nọ, ảnh chân dung là khối lập phương đen trắng, trang chủ bên trong sạch sẽ, trống rỗng.

Editor: Xu

Nghe xung quanh thảo luận, lại nhìnthấysắc mặt Doãn Ánh Phù khó coi, tâm tình Dương Thư lập tức vô cùng tốt, cố ý âm dương quái khí lên tiếng: “Chậc, thì ra là anh kế a.”

Lần này xong rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5