Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em
Dạ Tử Tân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11
Lỗ tai nào của anh nghe được?
“Đúng không, nếu con thích thì về sauthường xuyênđến.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước mặt cửa nam đại học C,đường phố náo nhiệt, gọi xe c*̃ngdễ dàng hơnso với nơi khác. Từ khuôn viên của nhàra, Khương Ngâmbăngqua sân trường tĩnh mịch,đi về cửa phía nam.
Dương Thư tỉnh táo lại: “Hôm nay không phải sinh nhật baanh sao, tại sao anh lại chạy tới chỗ này?”
Nhân lúc thời gian kẹt xe, Doãn Toại rốt cục quay đầu liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh mở miệng: “Có lời cứ nói.”
“…”
Khương Ngâm vừa nói đã đến cửa vội vàng đổi giày, không cho ba mẹ có thời gianđể nói:“Yên tâm đi, về đến nhàcon sẽgọi điện thoại cho hai người.”
Editor: Xu
“Doãn Toại ca ca?”
Sau bữa cơm chiều liền cắt bánh ngọt, mọi người c*̃ng không ănđượcmấy miếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Miệng Dương Thư rất khô, mở nắp bìnhgiữ ấm muốn uống, lúc này nếm được hương vị đường đỏ bên trong, cô kinh ngạc ngước mắt: “Làm sao anh biết tôi…”
Beta: Sue
Chương 11
Khương Bái không nói chuyện, đi vào phòng bếp đem bìnhgiữ ấm lấy ra, thả trên tay cô.
Cúp điện thoại, Dương Thư cảm thấy khát nước, mang dép lê từ phòng ngủ ra ngoài.
Khương Ngâm lập tức cảnh giác, ngồi thẳngngười lênmấy phần, lực chú ý đều tập trung mà ứng phó chuyện sắp tới.
Nghĩ nửa ngày, thì ra anh nói “Thiếu anh”là chuyện nhặt điện thoại này a.
Sau khi Khương Bẩm Hoài ngồi xuống liền bộc phátbực tức: “Tiểu tử kia saolại như vậy, chuẩn bị ăn cơmlạiđột nhiên chạy đâu không thấy, có chuyện gì quan trọng à?”
Cô còn tưởng rằng là….
Lương Văn cảm thấy nói với Khương Ngâm không thông, cũng lười nói tiếp, lại cười ha ha gắp thức ăn cho Doãn Toại:“Nếm thử sủi cảo cô làmđi, nhân bắp ngôcùng tôm đã bóc vỏ, Khương Ngâm vàKhương Bái đều thích ăn.”
“Không cần phiền phức như thế, lát nữa đặt thức ăn ngoài là được, hiện tại vẫn chưa đói.”
Khương Ngâm 囧.
Ngồiăn cơmcùng bàn với Doãn Toại, Khương Ngâm có chút không quen, toàn bộ quá trình đều cúi đầu không nói chuyện, tự mình ăn.
Khương Ngâm giật cả mình, ở trong lòng oán thầm.
Lương Văn múc cho Doãn Toạimộtchén canh, Doãn Toại thụ sủng nhược kinh nhận lấy: “Cám ơn giáo sư Lương, con tự mình làm là được rồi.”
Một lát sau, anh gác máy, xoay người lại.
Chiếc siêu xeLamborghinixịn xòchạy đến, lập tức khiến cho người đợi xe xung quanh chú ý tới.
Âm thanh Dương Thư còn mang theo phầnnhập nhèm,ủ rũ: “Hiện tại tốt hơn nhiều.”
Trùng hợp đây chính là chiếcKhương Ngâm nhìn thấy ởđơn nguyên dưới lầu, chủ nhân là ai bây giờ đãdễ dàngđoán được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đeo dây an toànvào, Khương Ngâm báo địa chỉ tiểu khu, cũng rất chân thành nói lời cảm ơnvới anh.
Khương Ngâm vốn định giả bộ như không nhìn thấy, lúc này cửa sổ hạ xuống.
“!”
Đừng có đến.
Không nghĩ tới luật sư Khương luôn luôn không để tâm bất cứ việc gì, còn có một mặt quan tâm tỉ mỉ như thế, quá hiếm có!
Dương Thư vừa tỉnh lại không bao lâu, nghe được tiếng chuông,sờđiện thoại trên tủđầu giường, đặt ở bên tai, bên kia truyền đến giọng Khương Ngâm ân cần hỏi thăm: “Cậu thế nào rồi, có tốt lên được chút nào chưa?”
Nói một nửa, âm thanh của Dương Thư dần dần tiêu tan.
Lúc Khương Ngâm ngẩng đầu nhìn sang, anh vô lại hất cằmvề phía dưới, ra hiệucôlên xe.
Thần sắc Doãn Toạingừng lại, ngẩng đầu cười cười: “Ông nội của con có lải nhải qua vài câu, chỉ là công việc quá bận, nênkhông đoái hoài tới.”
“Được thôi ——”
Khương Bái trước khi ăn cơm đột nhiên rời nhà, chỉ còn lại bốn người Khương Ngâm, bamẹ và Doãn Toại.
Khương Ngâm ngoài ý muốn nhìnmộtbên mặt rõ ràng,lưu loát của anh, có chút không tỉnh táo lại được.
Cuối cùng Khương Ngâm quyết định từ bỏ.
Vừa mở cửa phòng liền phát hiện phòng khách có động tĩnh.
Khương Ngâm nhìn thẳng anh một chút, cất lên nụ cười thuần lương,vô hại, sauđó, nhìn trái phải mà nóivớianh: “Tôi nhớanhvàanh trai tôi là bạn học đúng không,quan hệ có phải còn rất tốt?Anh là bạn của anh trai tôi, bốn bỏlênnăm cũng coi như là anh trai của tôi.”
Sau hai phút yên tĩnh, Khương Ngâm không ngừng cố gắng: “Thì ra anh cùng anh trai tôi có quen biết, lần trước tại quán bar, áo khoác anh mang là của anh tôi, tôi nói tôi đã nhận lầm người, lúc đó anh còn không tin tôi.”
“Hả?”
“…”
Thế nhưng đãlà chuyện bao nhiêunăm trước, có cần phải tính toán chi li như thế không?
“Cậu vừa tỉnh ngủ? Ăn cơm không, tớ đi mua cho cậu chút đồ nhé?”
“Tôi thật sự không có, anh đừngcố ý xuyên tạc!”Khương Ngâm gấpgáp.
Dương Thư ngồi xuống trên ghế sô pha, áo ngủ theo động tác của cô nghiêng qua một bên trượt xuống, lộ ra da thịtđầu vai trắng nõn, bên trên rơi xuống một vài sợi tóc rũ rượi.
Khương Ngâm vàLương Văn đem đĩa dọn vào phòng bếp, lúc rửa xong đi ra thì thấy Khương Bẩm Hoài cùng Doãn Toại ngồitrên ghế sô phanói chuyện phiếm.
Ông trời ơi, trò chuyện kiểu như nàykhó khănquá.
Ngay lúc cô dự định một đường không nói chuyện đến phút chót, Doãn Toại lại chủ động mở miệng, nhắc vềchuyện xưa: “Em có phảicòn thiếu tôichút gì đókhông?”
Quảng cáo
Anh dừng lại giây lát, không chút hoang mang phun ra bốn chữ:“Có tật giật mình.”
Lúc này gọi điện thoại cho Khương Bái, đoán chừng cũng sẽ là kết quả này.
Khương Ngâm lấy dũng khí mở cửa ngồi vào, chuẩn bị thừa cơ hội này cùng Doãn Toại hòa hoãn quan hệ một chút, hóa giải từng ân oán một.
Cuối cùng sứt sẹo gợi ra đề tài: “Batôi không phải muốn tìm anh đánh cờ à, sao hai người lại kết thúc nhanh như vậy, xem ra kỳ nghệcủa anhrất tốt!”
Khương Bẩm Hoài nghe xong lập tức phủi sạch quan hệ: “Bà cũng đừng đẩy cho tôi, tôi không có thấy phát sầu, chỉ có bà sốt ruột thôi.”
Khương Ngâm: “…”
“…”
“Toại ca ca?”
Một đống suy luậnđượcnói ra, chính Khương Ngâm cũng đều cảm thấytintưởng và thuyếtphục, dần dầntrở nênđúng tình hợp lý, lúc nhìn ánh mắtchằm chằm củaDoãn Toại c*̃ng không né nữa.
Khương Ngâm không nghĩ tới giờ này, sinh viên gọi xe còn rất nhiều.
Nghĩ đến lúc tan việc Dương Thư đau bụng vô cùngkịch liệt, Khương Ngâm có chút không yên tâm, gọi điện thoại Wechat cho cô ấy.
“Hiện tại không gấp, chậm thêm mấy năm nữa những cô gái tốt đều bị người khác lấy.”
Trong màn đêm, đôi mắtDoãn Toạisâu không thấy đáy, thanhâmlại như hơi lạnh của bóng đêm không hiệnlêncảm xúc: “Anh trai em nói muốn tôi đưa em về.”
Khương Ngâm bị ép ngẩng đầu, ánh mắt chân thành lại vô tội nhìn về phía Lương Văn: “Con đói.”
Doãn Toại: “Tôi lúc đó có nói không tin sao? Em chính là ——”
Khương Ngâm: “…”
Còn thườngxuyênđến?
Quảng cáo
Cách âm giữaphòng khách và phòng ngủ rất tốt, nhưng có lẽ là vì sợ đánh thức người ngủ bên trong,giọng nóicủa anh so với bình thường nhỏ hơn rất nhiều.
Khương Ngâm tiếp tục cười cười cùng anh nói tiếp: “ ‘Một ngày vi sư chung thân vi phụ’* câu nói này anh từng nghe qua đi, ba tôi giống như ba ruột anh, mẹ tôi cũng giống như mẹ ruột anh, anh còn cùng anh trai tôi quan hệ tốt như vậy, giống như anh em ruột thịt, vậy nên quan hệ tôi và anh, hẳn là sẽ không tồn tại việc thiếu nợ đi?”
“… Ăn ăn ăn, con tiếp tục ăn!”Lương Văn gắp thức ăn cho cô, thì thầm trong miệng: “Không tim không phổi, đến tiếng ngườiđềukhông nói.”
“Nghe ý tứ này của em——”Doãn Toại lặp đi lặp lại suy nghĩ của cô, trong nháy mắt tựa hồ lĩnh ngộ được trọng điểm gì đó, lông mày nhíu lại, biểu tình hơi giật mình:“Sao lại nghe có chút giống như đang cầu hôn?”
Vừa lúc cóđèn đỏ, Doãn Toại dừng lại, nghiêng đầu nhìn kỹ mặt cô chốclát: “Không có gì để giải thích sao?”
“Vẫn chưa có.”
“Cảm ơn giáo sư, con vừa ăn một cái, rất ngon.”
Khương Ngâm không muốn bị Doãn Toại đưa về nội thành, suy nghĩ làm sao để không cùng anh rời đi, bên kia lại nghe được Khương Bẩm Hoài nói muốn tìm Doãn Toại đánh cờ.
*Một ngày vi sư chung thân vi phụ: Một ngàycũnglà thầy, suốt đời mới là cha.
Lại nói hôn một chút thì có cái gì không được, chưa nói đến đó cũng là nụ hôn đầu của cô đấy, cô là con gái so với anh không phải ăn thiệt thòi hơn à?
Khương Ngâm mấy lần muốn nói chút gì đấy, nhưng lại không tìm được lí do gì để mở miệng.
REPORT THIS AD
Một tiếng hô ngọt ngàochết ngườithình lình truyền đến bên tai: “Doãn ca ca?”
“Được, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, nhớ uống nước đường đỏ.”
Doãn Toại hạ mi, đốt ngón tay gõtrên tay láimấy lần, đèn xanh sáng lên, anh khởi độngxeđi tiếp.
Lương Văn lautay từ phòng bếp ra: “Anh con không biết chạy đi đâu rồi, con lại không lái xeđến, làm sao tự mình về nội thành?”
Cô ở cửa nam đại học C đợi mười phút, xe được gọi đến đều bị sinh viên ngăn lại.
Doãn Toại này tâm trả thù cũng quá mạnh đi, nhưng mà nếu người đó là cô, cô cũng sẽ không chịu bỏ qua nếu không có sự giải thích rõ ràng.
“Thời gian còn sớm, con đón xe là được.”
“Đừng khách khí, cứ coi đây nhưnhà mình.”Lương Văn cười đáp, mới không nhanh không chậm tiếp lời Khương Bẩm Hoài:“Nóthìcó thể có chuyện gì, tôiở phòng bếp nói nó hai câu, bảo nó đối với chuyện tình cảm để tâm một chút, đoán chừng không thích nghe. Nó có đức hạnh gì ôngcòn không biếtsao, nhắc đến việc này liền nói có một đống công việc phải bận rộn.”
Chođến khi từtrong đơn nguyên ra, Khương Ngâm mới phát giác được cả người thở ra một hơi.
Khương Ngâm lần này vui như điên: “Ba mẹ, con trở về còn có mấy bức ảnh phảisửa một chút, liền đi trước, hôm nào trở lại thăm hai người.”
Khương Ngâm rơi vào đường cùng,chuẩn bị gọi điện thoại cho Khương Bái, hỏi anh ở đâu, vừa cầm điện thoại di động lên, một chiếc xe dừng ở trước mặtcô.
“Các người không gấp gáp, chỉ có một mình tôi vội thôi được chưa?”Lương Văn không nóinổiliếc ông một cái, lại dùng khuỷu tay đụngđụngKhương Ngâm đang vùi đầu ănbên cạnh, bồn chồn nói:“Từ lúc nào con ăn cơm lại an tĩnh như vậy, hôm nay câmhả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khó trách ông nội con sốt ruột, con xem Khương Bái cũng như con vậy, côvàgiáo sư Khương của con đều sầu c·h·ế·t rồi.”
Ở cùng Doãn Toại lâu như vậy, cô có chút hít thở không thông! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đường về nội thành, hai người đều không nói chuyện.
Doãn Toại liếcmắtnhìn cô một cái: “Về nội thành có chút việc, khôngcó chơi cờ.”
“Tôi không có!”
Khóe môi Doãn Toại khẽ nhấc, nhẹ nhàng thở hắt ra, ngữ điệu mang theo vài phần lười biếng: “Ngheem phân tích cólý có cứ như thế,chuyện lần trước tôi nhặt được điện thoại di động của em, liền không tìm em đòitrả ơnnữa, em khôngcònnợ tôi cái gì cả.”
Lương Văn còn tha thiết cùng Doãn Toại nói chuyện phiếm: “Con đã tốt nghiệp hơn bốn năm, tuổi tác cũng không kém bao nhiêuso với Khương Bái, người trong nhà không có thúc giục kết hôn?”
Quên đi.
“Công việc mặc dù quan trọng, nhưng hôn nhân đại sự c*̃ng rất trọng yếu, làm trưởng bối cũng muốnquan tâmđếncác con.”Lương Văn dừng một lát, lại như lơ đãng mở miệng:“Bất quá với điều kiện này của con, mặc dù tạm thời không có ý định kết hôn, bạn gái chắc là có rồi nhỉ?”
REPORT THIS AD
Cũng đúng, việc này từ trước đến nay anh luôn nhớ rõ hơn cả cô.
Thân hình Dương Thưhơi dừng lại, chậm rãi đi qua.
Khương Bái tự nhiên giúp cô nâng lên: “Trong nồi có nấu cháo, đói thì nói, tôimúc ra cho em.”
Khương Ngâm: “…”
Bắt gặpDương Thư đứng ở đằng,thần sắc anh hơi sững sờ, bước chân dài đi tới: “Đỡ hơnchút nào không?”
Khương Ngâm kẹpmiếng sủi cảo bỏ vào trong chén: “Anh con còn chưa tới ba mươi đâu, mẹ gấp làm gì?”
Quả nhiên, điều nên đếncuối cùng vẫn sẽ đến.
“Thế nào?”Bàn tay thon dài,trắng trẻo của Doãn Toại tùy ýcầm tay láitiếp tục láixe, trầm tư chốc lát, có chút hoang mang mở miệng:“Hay là em cho rằng, tôi đang nói việc khác?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.