Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ
Tô Thập Ngũ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42
Tạ Tử Hàm gật đầu: “Chúng ta đừng trêu đàn em Chu nữa, mặt cô bé sắp đỏ bừng rồi, không phải thì không phải, mau ăn cơm thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không phải.” Hạ Minh Vũ siết chặt cây bút trong tay, “Trưa mai cậu có rảnh không, tớ muốn mời cậu ăn cơm.”
Nhưng cô vẫn chột dạ.
*
Nói xong, anh ta quay đầu ra cửa: “Mời vào.”
Cô cũng không biết tại sao.
Chủ đề nói chuyện đã thay đổi, Chu An Nhiên gắp miếng sườn từ từ gặm, thầm mong đàn anh Củng gì đó đừng hỏi lại lần hai.
Chu An Nhiên: “…”
Chu An Nhiên: “…”
Vị trí ngồi của đám con gái các cô đối diện với cánh cửa.
Chu An Nhiên mím môi, không nhịn được hỏi thêm một câu: [Sao thế?]
Chu An Nhiên đang uống trà sữa người nào đó mang tới, hương vị ngọt thanh tràn ngập trong khoang miệng.
Tác giả có lời muốn nói:
*
Cô vội lắc đầu: “Không phải, cậu ấy là bạn học cấp ba của em.”
Thích một người có lẽ là như vậy.
“Không sao đâu, giải đáp thắc mắc cho cậu cũng đồng thời giúp tớ nắm vững kiến thức mà, không cần mời tớ ăn đâu.”
Sau khi trở lại phòng tự học, Chu An Nhiên và các bạn đợi đến khi đóng cửa mới đi.
Cửa phòng bỗng nhiên bị gõ.
Cô vẫn không kiểu thích từ chối thẳng mặt như thế này.
Chương 42
Gửi từ hai mươi phút trước.
C: [Vậy ngày kia thì sao?]
Tạ Tĩnh Nghị liếc nhìn thứ cô đang cầm trên tay, nửa là hóng hớt, nửa là không tin: “Bạn học cấp ba cố ý mua trà sữa cho cậu?”
Nét mặt Củng Vĩnh Lượng đột nhiên trở nên khó coi, nhưng ngay lập tức khôi phục sự bình tĩnh.
Chu An Nhiên cảm giác tim mình như bị sợi dây vô hình trong tay anh kéo lên cao.
Ngay cả Củng Vĩnh Lượng cũng cười nói: “Xem ra lần sau phải đến sớm hơn rồi.”
Rõ ràng là không tin lời cô nói mà.
Nhiều ánh mắt nhìn mình như thế mà người ngoài cửa không hề cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí anh cũng không nhìn những người khác, khẽ buông tay xuống, bước đến trước mặt Chu An Nhiên. Anh đặt trà sữa lên bàn, một tay khác thì tùy ý mà cũng như rất quen thuộc đặt lên lưng ghế ngồi của Chu An Nhiên.
Chu An Nhiên nhìn đồ ăn trên bàn còn thừa hơn nửa: “Chắc phải một lát nữa.”
Nhưng chàng trai ngồi cạnh Củng Vĩnh Lượng cũng là một người khác tới đây ăn ké, hình như tên là Phục Hiểu Phong, tự nhiên lúc này lại cười lạnh: “Hot boy cái gì, tôi thấy trông cũng bình thường.”
Càng ngày càng rối.
Một giây sau, cửa bị mở ra từ bên ngoài.
“Vậy trưa thứ ba được không?” Hạ Minh Vũ hỏi cô.
“… Cũng không phải.”
Chu An Nhiên trầm mặc.
Kỳ thi giữa kỳ đang tới gần, hôm sau, Chu An Nhiên cùng mấy người bạn cùng phòng dậy sớm tới phòng tự học, bốn người ngồi vào một cái bàn lớn dành cho sáu người.
Chu An Nhiên cũng cười, nói nhỏ: “Đúng là trùng hợp.”
“Tớ không chú ý. Tớ chỉ nghĩ nếu anh ta cũng là thủ khoa thì sẽ nói là ‘Đây là đại học A, chỗ nào mà chẳng có thủ khoa chứ, năm ngoái anh cũng vậy’.”
Thôi.
Tạ Tử Hàm phản ứng đầu tiên.
Cánh cửa lại khép lại.
Rõ ràng hiện tại cô không có quan hệ gì với anh.
Tiếng điện thoại lại vang lên.
“Vậy cũng được, nhưng ngày mai tớ thật sự không rảnh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tha hương nơi đất khách quê người bỗng gặp được cố tri
Như thể… Không thể nghe người khác hạ thấp anh.
Kim bảng đề danh thì.
Tạ Tĩnh Nghị ngồi cạnh đẩy cô: “Bạn cậu kìa.”
C: [Không có gì.]
Giọng điệu cũng rất quen thuộc.
Phục Hiểu Phong: “Quá bình thường, chả hiểu cậu ta tỏ vẻ ngầu làm gì.”
“Đàn em Chu.”
Chu An Nhiên đi vào phòng, vừa ngồi xuống thì Tạ Tĩnh Nghị nhích tới gần.
Chu An Nhiên thoáng thở phào, cũng khẽ đáp: “Ừ.”
Chu An Nhiên: [Sáng ngày kia chắc là sẽ đi.]
Chu An Nhiên ngồi ngoài mép bàn, sau khi mở sách ra, cô thoáng nhìn thấy có người ngồi xuống vị trí trống đối diện, hình như là con trai, cô cũng không để ý.
Chàng trai cao lớn đứng ngoài cửa, hôm nay anh vẫn mặc nguyên bộ đồ màu đen, gương mặt không có biểu cảm gì, đẹp trai lạnh lùng.
Sau khi chạm mắt với cô, Hạ Minh Vũ mỉm cười, sợ làm phiền người khác nên nói rất nhỏ: “Trùng hợp quá nhỉ.”
Chu An Nhiên chớp mắt: “Cậu còn bài nào muốn hỏi à?”
Ngồi cạnh Tạ Tử Hàm là một đàn anh cùng phòng thân thiết với anh ta, lúc này cũng cười theo: “Vậy là giống lão Tạ với đàn em Bách trước đây, đang ở trong giai đoạn mập mờ đúng không? Tôi nói mà, nếu đàn em Chu có bạn trai sao lại không nghe thấy tiếng gió gì chứ.”
Tạ Tử Hàm nhìn cô với vẻ mặt trêu ghẹo, không biết là có tin hay không.
Chu An Nhiên: “…?”
Trong lòng Chu An Nhiên không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Cô vội lắc đầu, mặt hơi nóng: “Không phải ạ.”
Chu An Nhiên: “…?”
“Đúng vậy.” Bách Linh Vân cũng đồng ý, “Hai hôm trước có bạn cấp ba nhắn tin cho tớ nói cuối tuần sẽ tới Bắc Kinh, một bạn học khác cũng muốn tới trường chúng ta tham quan, hỏi tớ có muốn đi chung không, tớ vui lắm. Hồi cấp ba suốt ngày gặp nhau trong lớp không cảm thấy gì, sau khi tốt nghiệp mới muốn gặp lại bạn cũ.”
Hôm sau tan học muộn, về đến ký túc xá thì cũng không có nhiều thời gian làm việc khác.
Chu An Nhiên từ từ uống một ngụm trà sữa.
Cô không nỡ kết thúc câu chuyện như thế.
C: [Tớ cũng muốn tình cờ gặp cậu.]
“Xin lỗi.” Chu An Nhiên tạm dừng, mặc dù đề nghị của người nào đó không đáng tin lắm nhưng cô vẫn quyết định tin tưởng anh một lần, “Có người không cho em kết bạn Wechat với người khác phái.”
Trong lúc do dự, điện thoại lại vang lên.
“Đương nhiên là không rồi, Tạ Tử Hàm không thân thiết với anh ta, nếu anh ấy vì bạn bè mà tức giận với tớ, thế thì tớ không cần bạn trai này nữa.” Bách Linh Vân cũng mỉm cười, “Hơn nữa được thấy cậu mắng người khác, dù Tạ Tử Hàm tức giận cũng đáng mà.”
Chu An Nhiên ngẩng đầu.
Chu An Nhiên: “…”
“Không phải chỗ nào cũng có đâu.” Chu An Nhiên lại đặt chiếc đũa vừa mới cầm lên xuống, “Cả nước tổng cộng có 34 khu hành chính cấp tỉnh, nếu tính theo tiêu chuẩn này thì một năm cả nước chỉ có 34 thủ khoa tỉnh khối khoa học tự nhiên. Tỉnh của bọn em là một tỉnh lớn, mức độ thi đại học khó khăn thế nào mọi người cũng biết rồi, năm nay điểm của cậu ấy cao hơn người đứng thứ hai của tỉnh 10 điểm, dù sao em cũng không thể theo kịp.”
C: [Ngày mai cậu có tới thư viện không?]
Tạ Tĩnh Nghị đang cố không hỏi chuyện Chu An Nhiên, nghe vậy thì không nhịn được: “Trần Lạc Bạch mà trông bình thường á?”
Chu An Nhiên chậm rãi ngẩng đầu: “Nhưng đàn anh Phục đã nói vậy thì không biết anh là thủ khoa của tỉnh nào? Thi đại học được bao nhiêu điểm?”
Tạ Tĩnh Nghị lại sát vào gần hơn, thì thầm với cô: “Linh Vân bảo tớ nói với cậu, nếu Củng Vĩnh Lượng lại hỏi, cậu muốn từ chối thì cứ từ chối, đừng suy nghĩ nhiều.”
Cô hỏi thêm một câu thì cũng không tính là quấy rầy đâu đúng không?
Chu An Nhiên: “…”
Cô không nén nổi hỏi: [Sao vậy?]
“Chu An Nhiên.”
Chu An Nhiên thấy anh tới đưa trà sữa cho cô thật thì cũng ngẩn người, cô gật đầu, không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành khô khan nói: “Cảm ơn cậu.”
Dịch nghĩa:
Thật ra cô cũng không ngờ mình sẽ lên tiếng.
“Nói vậy cũng đúng.” Tạ Tĩnh Nghị lại cảm thấy rất hợp lý, “Có bạn nữ học cùng khoa với tớ, hồi cấp ba tớ không thân với cậu ấy, mấy ngày đầu lên đại học, tớ cũng với cậu ấy cũng không quen biết gì nhiều, gặp cậu ấy thì có cảm giác cực kỳ thân thiết, nhanh chóng thân quen.”
Căn phòng chìm vào sự yên lặng ngắn ngủi.
Tai Chu An Nhiên hơi nóng nên, cũng may cô xõa tóc, trời lại tối nên chắc không bị phát hiện: “Tình cờ là cậu ấy với bạn ở gần đây, mua thừa một ly, bỏ đi thì lãng phí nên mang qua cho tớ.”
Nếu lượng đường để nguyên thì cô cũng không nỡ vứt đi, chắc chắn sẽ cố mà uống hết.
Mặc dù không biết tâm tư của anh, nhưng vẫn không muốn để anh hiểu lầm.
Cô nàng chỉ vào cái bát trước chỗ ngồi: “Sườn vừa mới mang lên, tớ gắp cho cậu mấy miếng đó.”
“Có lẽ hơi nóng đấy, cẩn thận.”
“Đây là đại học A, chỗ nào mà chả có thủ khoa.” Phục Hiểu Phong cười lạnh.
Hạ Minh Vũ chỉ vào cuốn sách trên tay: “Từ cấp ba đến giờ tớ hỏi bài cậu nhiều như vậy, tớ nên mời cậu đi ăn mới phải.”
Chu An Nhiên gật đầu: “Được.”
Chu An Nhiên giật thót.
Từ trước đến nay Hạ Minh Vũ đều ít nói, chào hỏi xong thì bắt đầu nghiêm túc tự học.
Sao đột nhiên lại hỏi cô chuyện này?
Điện thoại rung lên.
Là vậy sao.
Hạn hán lâu ngày bỗng có trận mưa rào ngọt như nước cam lồ
Nguyên Tông?
Động phòng hoa chúc dạ,
“Ngày mai tớ tan học muộn, buổi trưa khá ít thời gian.” Chu An Nhiên tò mò hỏi, “Nhưng sao tự nhiên cậu lại muốn mời tớ ăn cơm?”
Trần Lạc Bạch trả lời câu hỏi của cô.
“Có thể là…” Cô ngập ngừng, “Vì ở đại học A cậu ấy chỉ có tớ là bạn nữ học cùng cấp ba chăng.”
Hóa ra là vì chuyện này.
Sao tự dưng ai cũng muốn mời cô ăn cơm vậy?
Cho đến gần chín giờ tối, Hạ Minh Vũ nói có mấy vấn đề muốn hỏi cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc thấy tên mình trên bảng vàng (đỗ tiến sỹ).)
Bây giờ anh đối xử tốt với cô là vì cô là bạn học nữ cấp ba duy nhất của anh ở trường?
(Nhà thơ Uông Thủ từng viết 4 câu thơ về bốn việc đại hỷ trong cuộc sống:
Chu An Nhiên gật đầu đồng ý.
Tha hương ngộ cố tri;
Chu An Nhiên cúi đầu, lại gắp miếng xương sườn từ từ gặm.
Rửa mặt xong, Chu An Nhiên bò lên giường, tiện tay mở khóa màn hình điện thoại vừa nãy cô về tiện tay vứt sang một bên, bỗng nhiên phát hiện có tin nhắn mới.
Chu An Nhiên: “…”
Vẻ ngoài của cô thuộc kiểu ngoan ngoãn.
Chu An Nhiên nhìn chằm chằm màn hình, không biết nên nhắn lại thế nào.
“Đúng vậy.” Bách Linh Vân không đi với bạn trai mà đi cùng bọn cô, “Nhưng mà Nhiên Nhiên, sao cậu chắc chắn anh ta không phải thủ khoa tỉnh vậy, năm ngoái cậu chú ý thông tin cả nước à?”
Cô thầm thở dài.
Trái tim rơi xuống thật mạnh.
Củng Vĩnh Lượng cười nói tiếp: “Năm nay người ta là thủ khoa khối khoa học tự nhiên tỉnh phía Nam, tỏ vẻ chút cũng bình thường mà.”
Có thể anh chỉ tò mò hỏi vậy chứ không để ý cô có tới thư viện với chàng trai khác hay không.
Chu An Nhiên cũng không phải người nói nhiều, cả ngày ngồi chung bàn học, hai người cũng không nói chuyện được mấy câu.
Chu An Nhiên nhớ tới cuộc gọi vừa nãy, vội vàng buông đũa xuống, lấy khăn lau miệng.
Chu An Nhiên: “Cảm ơn.”
“Nhưng sau này có thể tớ vẫn còn làm phiền cậu. Bài tập Tiếng Anh thì không sao, tớ có thể đi hỏi người khác, nhưng bài tập mấy môn chuyên ngành của các cậu thì tớ chưa tìm được ai để hỏi cả. Nếu không cho tớ mời, tớ cũng ngại không dám hỏi bài cậu nữa.” Hạ Minh Vũ mím môi, “Tớ cũng chỉ mời cậu đến căn tin ăn thôi, không mất nhiều tiền, cũng không mất nhiều thời gian của cậu, cứ coi như bạn học cũ gặp nhau tâm sự đi. Chúng ta lên đại học lâu rồi mà chưa nói chuyện nhiều với nhau.”
Trần Lạc Bạch, cậu không biết xấu hổ gọi đây là tình cờ gặp sao?!
Biết vậy đã không nghe anh lấy cớ này.
Đôi lúc cô cũng rất ghét bản thân nhàm chán như vậy, không tài nào nghĩ ra đề tài thú vị mà vẫn giữ ý để nói chuyện cùng anh.
Chu An Nhiên ngẩng đầu, thấy Hạ Minh Vũ ngồi đối diện.
“Ha ha ha ha ha ha.” Tạ Tĩnh Nghị vẫn còn cười, “Đúng vậy, anh ta còn dám nói Trần Lạc Bạch trông cũng chỉ bình thường, sự tự tin này không phải ai cũng có, tớ còn muốn nói lại cơ, không ngờ cậu đã lên tiếng trước rồi.”
Chu An Nhiên: “…”
Chu An Nhiên ngẫm nghĩ.
Đêm động phòng hoa chúc (đêm tân hôn)
Anh mua ly trà sữa ít đường.
Cô cũng rất muốn biết.
Tạ Tĩnh Nghị thò qua, chọc khuỷu tay vào người cô: “Tớ nhịn cả buổi tối rồi, ở trước mặt đám con trai nên tớ không tiện hỏi, bây giờ cậu thành thật nói cho tớ biết, người ‘không cho cậu thêm Wechat người khác phái’ là ai? Cậu và Trần Lạc Bạch là như thế nào? Không phải là cậu ấy chứ?”
“Dù bỏ đi thì phí nhưng sao không đưa cho người khác mà lại đưa cho cậu?” Rõ ràng Bách Linh Vân cũng không tin.
Chu An Nhiên nhắn tin giải thích: [Không phải, chỉ tình cờ gặp nhau thôi.]
C: [Nguyên Tông nhìn thấy.]
Chu An Nhiên cũng không biết có phải cô nhìn nhầm không.
Chu An Nhiên cụp mắt, thở hắt ra.
Hiện giờ Chu An Nhiên đã khôi phục sự bình tĩnh, có hơi xấu hổ, cô nhìn Bách Linh Vân: “Lúc đó tớ không nhịn được, liệu có ảnh hưởng tới cậu và đàn anh Tạ không?”
… Quả nhiên là không đáng tin mà.
Củng Vĩnh Lượng quơ quơ điện thoại: “Kết bạn Wechat không?”
Mấy chàng trai đang quay lưng về cửa thấy vậy cũng đồng loạt xoay người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy à….” Trần Lạc Bạch khẽ cong môi, buông tay ra, “Vậy tớ không đợi cậu nữa.”
Sau đó Tạ Tử Hàm cười trước tiên: “Hóa ra đàn em có bạn trai rồi à.”
Anh đã chủ động đưa trà sữa cho cô rồi.
Cậu ta đã nói vậy rồi, Chu An Nhiên không thể từ chối.
Sau khi kết thúc buổi liên hoan, Tạ Tĩnh Nghị lấy lý do muốn đi mua văn phòng phẩm nên kéo mấy cô gái đi hướng ngược lại, kéo dãn khoảng cách với đám con trai kia, sau đó cô ấy bắt đầu nói ra rả: “Ha ha ha ha ha, vẻ mặt hồi nãy của Phục Hiểu Phong có thể khiến tớ cười cả đời.”
“Đây chính là hot boy nổi tiếng của Học viện Luật đúng không.” Anh ta dừng lại, nhìn về phía Chu An Nhiên, “Đàn em Chu, cậu ta chính là người ‘không cho em thêm Wechat của bạn khác phái’ à?”
Không hiểu sao cô lại có tật giật mình.
Nhưng rõ ràng tiếng lòng của cô không được nghe thấy.
“Không phải, không có người nào hết, lúc nãy tớ chỉ nói bừa thôi. Tớ đã nói cậu ấy là bạn cấp ba của tớ rồi mà.”
Chu An Nhiên: [Mai tớ tan học muộn, chắc là không đi.]
Sợ làm phiền những người khác nên Chu An Nhiên và cậu ta đi ra ngoài hành lang, sau khi giải đáp xong mấy câu hỏi của Hạ Minh Vũ, cô đang định quay trở về phòng tự học thì bỗng dưng bị Hạ Minh Vũ gọi lại.
Hình như là bạn cùng phòng của anh, là chàng trai đã gọi cô là “bạn học nữ của Trần Lạc Bạch”.
Tạ Tĩnh Nghị suýt nữa trợn mắt, đang muốn nói lại thì bỗng nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng.
Tim Chu An Nhiên đập lệch một nhịp.
Người trong phòng không ai nghi ngờ cô nói dối, ít nhất thì mấy chàng trai xa lạ cũng không hề hoài nghi.
Căn phòng yên tĩnh trong chớp mắt.
Tạ Tĩnh Nghị và Bách Linh Vân đều nhận ra anh, Vu Hân Nguyệt cũng từng được Tạ Tĩnh Nghị cho xem không ít ảnh của anh, khi thấy anh xuất hiện bên ngoài, ba người đều khá sửng sốt.
Cửu hạn phùng cam lộ,
Hai giây sau.
Tạ Tử Hàm sửng sốt: “Là phục vụ sao, đồ ăn chúng ta gọi mang lên hết rồi mà?”
Chu An Nhiên: “…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật trùng hợp.
Trần Lạc Bạch vẫn đặt tay lên lưng ghế của cô: “Lúc nào cậu về trường?”
C: [Hôm qua cậu và Hạ Minh Vũ cùng tới thư viện?]
Ngay cả Vu Hân Nguyệt cũng nói: “Gặp lại bạn cũ nơi đất khách quê người chính là điều vui nhất trong bốn niềm vui lớn của cuộc sống, tớ và Nhiên Nhiên lên đại học cũng mới quen nhau mà.”
Người đó không phải anh mà chỉ là nhân vật hư cấu của anh thôi.
Chu An Nhiên: “…”
Đầu ngón tay cô dừng lại trên màn hình, lại gửi thêm một tin: [Sao cậu biết?]
Vừa gặm xong miếng xương, thanh âm của Củng Vĩnh Lượng lại vang lên.
Dù sao cô đã phủ nhận rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.