Lữ Hành Giả Khải Huyền
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: Rời đi
Cười lên một tiếng nghe chua xót, hắn vậy mà lại để một giấc mơ dọa ra bộ dáng thất hồn lạc phách.
Này là Minh Nhất mới nghĩ ra, ghi lại mấy cái vấn đề làm hắn tò mò. Chỉ thấy có từng gạch đầu dòng, lần lượt là:
Tiếng hét truyền ra, kéo theo đó là tiếng "vù vù" từng đạo mũi tên bay ra, khung cảnh xung quanh Minh Nhất liền trở thành cát sỏi mù mịt.
Một câu "Thế giới này có làm ngài hài lòng chứ?" ẩn chứa rất nhiều thông tin. Ngoài ra, người kia còn đang nhắc nhở hắn rời xa cái "bể máu" nào đó.
Tính cách hắn là như vậy, hẹn năm ngày liền muốn năm ngày, tuyệt không muốn năm ngày lẻ một phút.
Tu luyện một hồi về sau, Minh Nhất tinh thần sáng láng. Từ xương cốt, huyết nhục, đủ loại khí quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g lẫn tinh thần đều truyền ra sự thoải mái.
Cái môn công pháp này Minh Nhất tu luyện coi như cũng đã lâu, coi như đã có chút hiểu. Về căn bản thứ này rất ôn hòa êm dịu, cảm giác giống như phụ trợ hơn. Mỗi thời khắc tu luyện đều thông qua cọ rửa linh khí để nâng cao tố chất thân thể, ngày càng thích hợp hơn với tu luyện.
P/s: cầu đánh giá!
Giờ chạy liền phải ngoái lại chặn tên, rất nguy hiểm! Xông lên chặt c·h·ế·t hai ba tên, lúc đó mới có khả năng luồn lách.
Người nam tử trung niên mang dáng vẻ hiền lành, trong mắt hơi mang theo e ngại nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Nhất xuống giường, ngồi thừ người bên trên ghế suy nghĩ.
Năm ngày sau, Minh Nhất đúng hẹn đến lấy đồ rồi trả nốt phần tiền còn lại.
Nghĩ là làm, Minh Nhất xộc ra cạnh một gốc cây khác, nhưng không nhắm vào đằng sau mà trực tiếp đạp lên thân cây đổi hướng ngược lại.
Ngựa vẫn cứ đi, đôi lúc dừng lại một chút. Minh Nhất ngồi im trên lưng ngựa, không nhúc nhích mảy may. Sắc trời dần dần đổi từ xanh lam sang màu đỏ rực của hoàng hôn...
Minh Nhất đảo mắt, xung quanh vẫn là căn phòng thuộc nhà trọ hắn thuê tối qua. Này mới đem lại cho hắn chút bình tĩnh an tâm.
Bản thân Minh Nhất không truy cầu trường sinh bất tử, hắn rất rõ ràng, sống càng lâu chưa chắc là tốt. Đôi khi, trường sinh không phải một món quà, nó là một sự nguyền rủa.
Nghĩ nghĩ, Minh Nhất chú thích thêm vài dòng:
Đợt mưa tên qua nửa phút mới dừng, sau đó là tiếng hí thảm của con ngựa.
"Ra vậy, vậy bỏ đi. Ngươi đo kích cỡ rồi làm cho ta vài bộ y phục chất lượng tốt nhất ngươi có thể làm. Chỉ chọn màu đen và trắng, giá cả không thành vấn đề."
"Híííí!"
Nhưng Minh Nhất liền không để ý thứ này, trên tay hắn đang là một quyển sách nhỏ, cúi đầu ghi ghi chép chép.
Trên thế giới thật có trường sinh hay không Minh Nhất không rõ, chỉ biết tuổi thọ của tu luyện giả rất dài. Mấy nghìn năm hay mấy vạn năm tuổi thọ với tu sĩ tầng thứ ba chỉ là thường thức.
Bị đánh lén, Minh Nhất đẩy tay lấy đà đứng trên lưng ngựa rồi nhún người nhảy thêm cái nữa. Tay hắn bắt lấy một cành cây, nhanh chóng lẩn người ra sau thân cây ẩn núp.
"Chư Tà Dị Tịch."
"Không biết các ngươi là ai và vì sao lại làm vậy. Nhưng hôm nay phải bỏ xuống vài mạng cho ta."
Đi nơi khác cũng tốt, Minh Nhất cũng không có ý định ở lại Diệu Âm Thành quá lâu. Phân bộ của Công hội Nhất Thống khắp nơi đều có, không lo không có việc để làm.
"Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ thoáng cái liền giúp Minh Nhất cải biến tâm tình của mình, buồn bực vô cớ cấp tốc hóa thành hư vô.
Chương 48: Rời đi
Bể máu... dù chưa biết nó là cái gì, nhưng khung cảnh giấc mơ đêm qua... Minh Nhất thật không dám quên.
Cất sổ, tâm trí Minh Nhất chìm vào trong thân thể mình.
----
Minh Nhất cúi thấp người, lộn một vòng sang gốc cây nhỏ hơn đằng trước rồi vội vàng đứng thẳng để che chắn.
Hắn chỉ cần mạnh lên để sẵn sàng đối mặt bất cứ tình huống nào, cùng lắm thì tùy hứng.
Ở khoảng cách này, có lẽ hắn chặn được!
"Ngài nhìn, những đường may đều là làm thủ công, kể cả dệt cũng thủ công, không có dấu hiệu dùng dụng cụ hỗ trợ. Hơn nữa cái chất liệu này... ta thật chưa thấy bao giờ!"
-Khí vận chi tử(nữ)?!
"Loạt xoạt!"
Minh Nhất nhoáng tay một cái, mũi tên nhắm thẳng ngực hắn vừa tới cách người một mét đã bị chém làm đôi rơi xuống. Thị lực Minh Nhất rất tốt, khả năng cảm nhận còn trên cả tuyệt vời.
-Người che mặt cạnh bia mộ, bể máu.
Vừa rồi đám người kia chỉ khoảng hơn mười tên, tất cả cũng chỉ là Nội Cương cảnh. Có năm hay sáu tên gì đó cầm cung.
Xung quanh Minh Nhất hiện tại là một vùng hoang sơn dã lĩnh, tứ phía cây cối mọc um tùm, không có lấy một bóng người, trước mắt là một tòa núi hoang.
Có ai đó muốn kết nối với hắn, người có thể làm được việc đó trên đời kiểu gì cũng không thiếu.
Những điều này đều bao gồm những bí ẩn mà Minh Nhất muốn biết, dòng đầu tiên và thứ hai ra là bắt buộc. Mấy cái khác thì tùy duyên, biết thì tốt không liền thôi.
-Thân thế.
Hắn muốn rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này Minh Nhất mới rút ra tinh thần để ý cảnh vật xung quanh.
"Tuyệt Thích!"
"Ha ha!"
Minh Nhất ló đầu ra, trong lòng mộng bức.
Minh Nhất lao lên như gió theo hình chữ z, liên tục chém mất mấy mũi tên có thể trúng người hắn.
Suy nghĩ mười giây, Minh Nhất cho ra quyết định: Đánh!
Nấn ná thêm chút nữa, Minh Nhất đi dọc theo đường phố rộng lớn. Tới mua một con ngựa, cứ vậy dắt theo ngựa đi tới cổng thành.
Như vậy, nghe rất giống trường sinh? Bất tử bất diệt chi thân? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Nhất chưa rõ ràng người kia nói tới "bể máu" là thứ gì, nhưng chắc chắn không khỏi cùng hắn có liên quan.
Tất nhiên là Minh Nhất cũng không bài xích, hắn vốn đã cô đơn, chỉ là không biết nếu tương lai có thể hắn sẽ như thế trong vài vạn năm hay mười mấy vạn năm liệu hắn sẽ chịu được?
Minh Nhất suy nghĩ rồi dần dần chìm vào tu luyện, thế giới bên ngoài liền không còn ảnh hưởng tới hắn.
Người thợ may lại lấy thước ra đo người Minh Nhất, dưới sự thúc ép muốn nhanh chóng và cả một túi hoàng kim thì liền vỗ ngực cam đoan nhiều nhất năm ngày liền xong.
-Diệu Âm Thành, Thủy Nguyệt Thành.
Thế giới này, cường giả cùng bậc thánh thần đều không khác nhau, trái ý cường giả, kia là muốn c·h·ế·t.
Có trời mới biết tên kia là nhắc nhở hay ra lệnh, nhỡ đâu thật phải có loại điên dở không nói lý, quạt qua một bàn tay hắn liền c·h·ế·t rồi.
Này không biết là độc gì, hơi sơ xuất một cái liền muốn về chầu ông bà ngay. Minh Nhất giơ thân đao nằm ngang ra, chưa được vài giây liền "cong" một tiếng, mũi tên chạm tới thân đao.
Không phải là không tò mò hay không muốn điều tra, mà là lấy cái gì ra để làm? Lòng hiếu kỳ hại c·h·ế·t mèo, người kia có bản ý tốt xấu đều không biết. Bản thân hắn thì yếu gà, còn đội phương rất rất rất mạnh. Là mạnh ngang Đại Tư Tế cái cấp độ kia, có khi còn hơn.
Điều này nói lên rằng có thể người kia đã lưu tâm đến hắn. Bị một tồn tại như vậy âm thầm để ý thì trải nhiệm tất nhiên sẽ không tốt. Nhưng ít nhất có khả năng hiện tại sẽ không chạm mặt.
"Phạch!"
----
Minh Nhất nhớ rõ mô tả trong mấy trang đầu của công pháp này, "tu luyện đến cấp độ tối thượng, thân thể vĩnh tồn, bách độc bất xâm".
Một mũi tên đã cắm tại cành cây ngay trên đầu hắn. Xoạt một tiếng, Lạc Nguyệt Ảnh ra khỏi vỏ. Đã là lần thứ hai rồi, lần thứ hai đang cưỡi ngựa bị đánh lén.
Trong tay Minh Nhất tuy có phù chú của Đại Tư Tế đưa cho, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật là hắn yếu nhớt.
Hạ quyết tâm, Minh Nhất tạm thời muốn bỏ qua chuyện này.
Cung tên này uy lực cũng không khỏi quá lớn một chút. Còn may chỉ là tên bay nhanh thôi, vừa rồi dùng đao thử xem lực hắn cũng không thấy có quá nhiều trắc trở.
Giấc mơ chắc chắn không chỉ là giấc mơ! Thế giới này còn thiếu điều quái lạ sao? Câu trả lời tất nhiên là không.
Đối phương dường như biết đến hắn. Không phải là cái kiểu biết Lý Minh Nhất là một thuộc thế lực này hay đi ra từ đâu này kia. Mà là thân phận Xuyên Việt giả của hắn, này khả năng nguy hiểm!
Bốn giây! Khoảng sáu mươi lăm mét! Trong lòng Minh Nhất mặc niệm.
-Kẻ thù của Đại Tư Tế.
"Thật quên mất, đồ lão già đó đưa đều không có thứ nào đơn giản." Minh Nhất nghĩ thầm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn dường như đang dung nhập vào thế giới này, đã vô thức coi nơi đây là ngôi nhà thứ hai của mình.
"Bôi độc lên mũi tên?"
----
Hơn nữa, tuy người đó chỉ nói vài ba câu nhưng Minh Nhất để ý được một chi tiết rất quan trọng: "còn quá sớm để gặp nhau"!
----
Minh Nhất chỉ không muốn đến tư cách để c·h·ế·t cũng không có, có vậy thôi.
-Quỷ tộc và Thủy Nguyệt bí cảnh.
"Bị phát hiện, bắn tên!"
Hắn mới "ra đời" chưa bao lâu, mọi ân oán nếu có đều xuất phát từ Diệu Âm thành này, vậy liền rời xa nó nha.
Minh Nhất khoát tay với chủ hiệu may. Hắn đúng thật không nghĩ y phục trước đó Đại Tư Tế đưa cho trông bình thường hóa ra lại quý đến vậy.
Thêm một loạt tên nữa sượt qua, liếc nhìn con ngựa đang giãy dụa, máu chảy ra từ người nó đã biến thành màu đen tím.
Nhưng trừ tấm áo choàng được đưa trước ngày Minh Nhất rời đi thì y phục còn lại cũng chỉ là phàm phẩm. Chiến đấu mấy lần đã rách vài lỗ.
-Phán Quyết giả (?)
-Liệp huyết.
[Ta tuy không thể làm gì ngươi, nhưng ta có thể lựa chọn cách ta c·h·ế·t.]
Khung cảnh này rất yên tĩnh, vừa đáng sợ lại bình yên.
"Đại nhân, cái này ta thật làm không được!"
Trên giường, Minh Nhất mở choàng mắt rồi ngồi phắt dậy. Sau lưng áo ướt đẫm mồ hôi, trong lòng hắn buông xuống một tràng kinh hoảng.
"Tên kia đánh tới! Sẵn sàng nghênh địch!"
Không có liền thôi, vừa nhìn Minh Nhất liền nhíu mày. Đằng trước có người! Còn không ít.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.