Lữ Hành Giả Khải Huyền
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Lẩn Trốn
"Nghỉ ngơi đi! Sáng mai chúng ta sẽ đưa ra kế hoạch cụ thể." Độc Cô Việt nói.
Nhìn những ngón tay nhầy nhụa của chính mình Minh Nhất nở nụ cười, Độc Cô Việt cũng cười lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Độc Cô Việt mạnh nhất thì đi cùng hai nữ tử đằng sau, trên vai hắn vác thêm hai cái sọt trống không.
Giang Lạc Huyên không ý kiến gì chấp nhận, nha hoàn Tịch Nhi kia thì sắp khóc.
"Nên chuẩn bị bất cứ lúc nào." Độc Cô Việt gật đầu.
"Ngươi muốn... sống sót sao?" Độc Cô Việt hỏi một câu rất nghiêm túc.
Phu xe đang đi lấy cỏ sau xe cho ngựa ăn.
"Ồ?" Minh Nhất kinh ngạc.
Minh Nhất để ý câu "chia đều" của Độc Cô Việt, hắn khẽ nói:
Cả đám cứ đi vài giờ lại dừng chân cho hai cô nàng nghỉ ngơi, thi thoảng còn vẫy cả người qua đường xin đi nhờ.
"Có cần ta đi ra ngoài cho ngươi tiện nói lung tung không?"
"Hôm nay liền biến kỵ binh thành bộ binh."
"Vậy xin nhờ hai vị!"
"Hy vọng ngươi có thể bình yên."
----
Nàng tức giận bản thân mình, cũng giận những kẻ đã khiến nàng chật vật như bây giờ.
Minh Nhất thì đốt một đống lửa lên ngồi bên cạnh lau chùi Lạc Nguyệt Ảnh, Giang Lạc Huyên và Tịch Nhi ngồi bên cạnh tò mò nhìn hắn.
Giang Lạc Huyên sững sờ, môi hơi mím lại, nắm chặt những ngón tay.
Nhưng chủ nhân của đôi mắt ấy không hề biết ngay từ đầu bản thân đã bại lộ trước mặt hai thợ săn trẻ.
Trông cả ba cứ như nông dân mới từ trên núi hái lượm đi xuống.
Minh Nhất nhạy cảm nhất nên chủ động đi trước mấy nghìn mét dò đường, nếu thấy không đúng liền để ký hiệu cảnh báo.
Việc duy nhất nên làm bây giờ là cố gắng sống sót. Muốn như vậy thì tốt nhất nên dựa vào hai người thanh niên này.
Độc Cô Việt tiếp tục trêu ghẹo nói.
"Ngươi tin tưởng ta như thế?" Minh Nhất nhướng mày hỏi lại.
Xe ngựa tiến lên trong sự im lặng ngột ngạt, mỗi người đều mang ý nghĩ, cảm xúc của riêng mình.
Giang Lạc Huyên trả lời.
-Ha ha... Ha ha... Ha ha ha ha...
Tràng cười không có chứa mảy may một tia cuồng nhiệt hay điên loạn nào, chỉ đơn thuần chứa sự vui vẻ, phần rất nhỏ có một chút mỉa mai.
Không chơi với các ngươi! Để ý xe ngựa? Bọn ta liền đi bộ tới Thủy Nguyệt Thành, lại còn cải trang mà đi.
Tới sao? Tới thì chúng ta trốn!
Hơn nữa mang theo hai người là có chủ đích, cùng lắm Minh Nhất và Độc Cô Việt chia nhau vác người chạy.
Sau vài lần đấu tranh tâm lý thì Giang Lạc Huyên lẫn Tịch Nhi đều quyết định nghe theo.
Giang Lạc Huyên nhìn theo, lòng mang áy náy.
Nhóm bốn người bắt đầu lên đường.
Giang Lạc Huyên giật mình, sắc mặt hơi tối lại hỏi Độc Cô Việt:
"Đây đã là tên thứ tư, cái lũ c·h·ó điên cắn chặt không thả này!" Độc Cô Việt nhìn cái đầu được Minh Nhất xách quay lại khẽ chửi bậy.
Hắn chỉ vào lão phu xe nói tiếp:
Cái biểu tượng giờ chẳng khác nào một tọa độ thu hút địch nhân. Hơn nữa khả năng cao kẻ địch đã biết rằng chúng bị phát hiện.
Lão phu xe im lặng gật đầu xé mấy tấm vải trùm xe rồi cô đơn rời đi.
"Bọn ta sẽ không nhìn trộm, yên tâm rất sạch sẽ, không có ghẻ lở gì cả đâu."
Độc Cô Việt chơi ác còn bôi đen mặt hai người kia, theo lời hắn là bớt đi phiền phức không cần thiết.
Hơn nữa sau lần vừa rồi nàng còn đoán ra hai người trước mắt dường như cố ý xuất hiện để bảo vệ nàng.
Đối phương đã gấp điên lên rồi, nhưng cũng rất lì lợm, bắt đầu phái cả những tên thám tử đi dò la theo.
Con ngươi đen nhánh của Minh Nhất dưới lớp mặt nạ nhìn thẳng Giang Lạc Huyên làm nàng hơi mất tự nhiên.
"Dùng cách cuối cùng?" Minh Nhất hỏi lại Độc Cô Việt.
Độc Cô Việt thoải mái trả lời.
Giây phút vừa rồi có một đôi mắt oán độc đã lướt qua hai thân ảnh nhuốm máu, chất chứa sự thù hận và không cam tâm.
-Ahahahahaha!
Lần này đi thêm hơn ba giờ cũng không thấy có mai phục, cả đám chọn một chỗ đất trống bỏ hoang để nghỉ lại.
Có giỏi đoán xem bên nào đúng.
"Vị Giang gia chủ kia xem ra rất để ý Giang Lạc Huyên." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dẫn Linh cảnh đỉnh phong cũng có thể dùng để đột phá Nội Cương.
Độc Cô Việt lủi đi đặt mấy cái bẫy đơn giản xung quanh. Chúng chẳng có công dụng gì ngoài báo hiệu có người tới gần cả.
Hai người thay nhau canh chừng xung quanh, một đêm thường thường không có gì lạ trôi qua.
Khẽ bình ổn cảm xúc xong nàng nhìn Độc Cô Việt nở nụ cười rạng rỡ:
"Phải... ph-ải!" Giang Lạc Huyên ấp úng rồi nói phu xe đánh thẳng xe về phía trước.
"Ta canh chừng trước, lát nữa tới phiên ngươi."
Nàng đã nghĩ kỹ một số việc, có một số thứ không phải nàng hiện tại có thể thay đổi.
"Ngươi biết rồi." Độc Cô Việt băng bó vết thương trên vai đi tới.
Ngưng Linh Đan là loại đan dược dùng cho Nội Cương cảnh tu luyện, tác dụng giúp đẩy nhanh quá trình ngưng tự linh khí trong mỗi người.
Đây là nguyên tắc riêng của hắn, hắn sẽ chẳng phí công cứu một người không có ý chí cầu sinh.
Giang Lạc Huyên lắc đầu nói ra:
"Rất tốt!" Độc Cô Việt gật đầu: "Vậy từ mai hãy nghe theo chỉ đạo của ta! Ta đảm bảo có thể để ngươi bình an tới Thủy Nguyệt Thành."
Ai là người muốn g·i·ế·t nàng? Vì sao hai người này lại bảo vệ nàng? Tại sao lại là nàng?
"Ngươi đánh xe đi về thôi, không muốn c·h·ế·t thì xé rồi đốt cái biểu tượng Giang gia trên xe luôn."
Minh Nhất bỗng quay sang, từ tốn hỏi:
Minh Nhất chẳng rõ tại sao tên kia lúc nào cũng tràn đầy sức lực, rõ ràng hôm qua hắn mới bị thương.
Một hạt giống nhen nhóm trong đầu Giang Lạc Huyên.
Còn may Minh Nhất để ý tiểu tiết nên âm thầm g·i·ế·t c·h·ế·t trước khi chúng kịp báo cáo hay bắn tín hiệu gì.
Minh Nhất đề nghị Độc Cô Việt nghỉ ngơi trước.
Giang Lạc Huyên trong lòng ấm ức mà không dám nói, đã có lúc nào nàng trải qua khổ sở như vậy.
Minh Nhất tay cầm một tấm bản đồ, chỉ vào một chỗ áng chừng nói:
Nàng khẽ nói trong lòng, thầm cầu mong địch nhân không để ý tới lão phu xe.
"Đa ta công tử đã xem trọng. Chỉ tiếc Lạc Huyên phúc mỏng sợ không hưởng được điều đó."
"Hiện tại chúng ta là đồng đội." Độc Cô Việt giơ nắm đấm trước mặt Minh Nhất.
"Hai vị chú ý thân thể." Giang Lạc Huyên gật đầu dẫn nha hoàn Tịch Nhi của nàng về xe ngựa.
Chương 22: Lẩn Trốn
"Đừng đừng đừng! Ta giỡn đó!" Độc Cô Việt cười ha hả vỗ vai Minh Nhất, rồi hắn đổi giọng nói với Giang Lạc Huyên:
Đã hơn năm ngày trôi qua, mọi chuyện diễn ra gần đúng với Độc Cô Việt dự đoán.
"Ngươi là người thông minh chẳng nhẽ lại nhìn không ra?" Độc Cô Việt cười nói: "Một lần là trùng hợp, hai lần cũng có thể trùng hợp, nhưng nhiều hơn thì sao đây?"
Minh Nhất nhận ra Độc Cô Việt có suy tính riêng nên cũng không can thiệp.
Nhưng nàng không trách Độc Cô Việt, hắn chỉ đang bảo vệ nàng.
"Trừ đi phần của Công hội thì còn hơn năm ngàn linh thạch hạ phẩm cùng bốn bình Ngưng Linh Đan, chia đều ra chúng ta đều kiếm bộn."
Độc Cô Việt gật đầu xong lấy ra mấy bộ y phục sờn cũ đưa cho hai người kia đi thay.
Giang Lạc Huyên nghe thế cũng suýt khóc theo nha hoàn của nàng.
Minh Nhất mà cởi mặt nạ ra các ngươi sẽ thấy hối hận đấy, rất soái nha."
Nhưng thực sự có thể như thế? Không! Giang Lạc Huyên đã bị hãm vòng cái vòng xoáy mang tên "vận mệnh" này từ lâu.
"Dậy thôi! Hú hú!" Độc Cô Việt hú hét.
"Ta muốn!" Giang Lạc Huyên nhìn thẳng Độc Cô Việt.
"Báo đáp? Lấy thân báo đáp là được." Độc Cô Việt quay về chế độ thiếu đánh.
Giang Lạc Huyên cười buồn.
Một cái cụng tay được thực hiện.
"Cái vụ này kiếm được bao nhiêu mà ngươi lao tâm khổ trí quá vậy?"
"Hảo ca ca! Ngươi thật quá tốt với ta." Độc Cô Việt cười hề hề: "Lát nữa đổi ca."
"Đừng suy nghĩ gì, nhanh chóng đi khỏi đây tìm chỗ nào đó kín đáo một chút nghỉ ngơi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng là phàm nhân đấy? Bắt nàng đi bộ thật? Tất nhiên nàng không dám nói, cũng chẳng ai muốn nghe.
Tất nhiên là có bảo vệ cũng không thể ngủ chung được, đấy là làm bậy, vi phạm quy tắc của Công hội Thợ săn.
Nàng không biết, cũng không muốn biết. Không có gì là tự nhiên cả, bản thân nàng không muốn bị cuốn vào cái vòng xoáy này.
"Hai vị có bị sao không?" Giang Lạc Huyên xuất hiện phía trước cắt ngang màn "tâm sự" ngắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đoàn người mặc đồ tang bước đi trong những tiếng "ò í eeeee" kéo dài không dứt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không có! Ta chỉ nhìn rõ vị ân nhân đã cứu ta thôi! Chỉ tiếc bây giờ không có gì để báo đáp hai vị."
Minh Nhất đã gỡ mặt nạ ngồi hút Bạch Yên hỏi một câu đầy thâm ý.
"Độc Cô công tử nói thế là có ý gì?"
Một ngôi làng nhỏ đang treo đầy vải trắng xuất hiện trước mắt đám Minh Nhất. Ánh tà dương buông xuống mang theo nét đượm buồn.
Giang Lạc Huyên trầm mặc, nàng đầu óc nhanh nhạy tất nhiên cũng nghĩ tới điều này.
Mặt trời vừa mới nhô lên không cao.
Từ cái giây phút mà nàng được sinh ra. Mọi chuyện tới là lẽ tất nhiên không thể tránh.
"Không đáng ngại! Ta cũng không bị thương."
"Vậy cứ đi thẳng, thi thoảng vòng vèo thêm vài đường hình tròn rồi quay ngược lại."
"Công nhận!" Độc Cô Việt tán thành.
Nhóm ba người "vô hại" đi tới gần, Độc Cô Việt liền nói:
"Theo ý ta ấy, ngươi tốt nhất đừng nên đến cái Giang gia c·h·ó má gì ấy, bây giờ quay đầu vẫn kịp."
"Tốt!"
Minh Nhất nói với Giang Lạc Huyên, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với nàng.
"Nếu vượt qua lần này, ta sẽ tìm ra và cho các ngươi nếm trải thứ đau khổ gấp trăm lần."
"Ngươi không cần vội từ chối như thế! Chê ta cũng được, nhưng ở đây đâu phải có mỗi ta.
Tầm này Minh Nhất và Độc Cô Việt đã mặc kệ ai là chủ mưu, nhiệm vụ hộ tống chứ không phải nhiệm vụ điều tra hay g·i·ế·t người.
"Làm sao? Để ý hắn rồi?" Là Độc Cô Việt trở về.
"Cút!"
Có câu nói như nào nhỉ? Hai từ "yên tâm" mới chính là thứ làm cho người ta không yên tâm.
----
"Chúng ta đang ở gần đoạn này! Theo ước lượng thì đi bộ tám ngày sẽ tới nơi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.