Lữ Hành Giả Khải Huyền
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Hộ Tống
Minh Nhất bị chính những suy của mình làm cho bật cười.
"Lòng kiên nhẫn của ta không nhiều."
Độc Cô Việt ánh mắt phát lạnh, thò tay xuống vặn cổ đối phương nghe cái "rắc".
Một tên tặc mi thử nhãn đứng cạnh tên thủ lĩnh hài hước hỏi:
Đám sơn tặc kia trông cũng không phải hiền lành gì.
----
"Không biết các ngươi là ai nhưng đừng xen vào chuyện bao đồng."
Lão phu xe chỉ là người thường, dù đang sợ phát run vẫn cứng miệng nói:
Tên cầm đầu thấy người tới có một tên còn cao hơn mình một tiểu cảnh giới liền uy h·i·ế·p.
"..."
Nhìn Độc Cô Việt đang nằm ngửa ra trên ngựa chơi cái chong chóng hắn mới mua lúc nãy bên đường, Minh Nhất thấy niềm tin của mình lại bất ổn.
Cái thế giới này hình như ai cũng thích có biểu tượng riêng.
"Đi thôi! Vừa đi vừa nói!"
Sao các ngươi không cướp hai người chúng ta? Là khinh thường bọn ta sao?"
"Không... không... th-tha ta.."
"Rất rối não à?" Minh Nhất tay trái xoa cằm.
Nhiều thứ quái lạ là bị cuốn vào chuyện phiền phức nhiều. Mà chuyện phiền phức thì là hại nhiều hơn lợi.
"Hai người các ngươi muốn c·h·ế·t!"
Ai mà biết được dưới bề ngoài tùy ý kia sẽ là cái gì. Thợ săn khát máu?
Bạch Yên vẫn cứ là Bạch Yên, cái cảm giác sáng dậy hút vài hơi thật quá thư thái.
Lúc này Độc Cô Việt và Minh Nhất đang ngồi vắt vẻo trên một ngọn cây cách đó không xa, thu hết mọi chuyện xảy ra vào trong mắt.
Tên kia sắc mặt hơi tối xuống.
Không ai có thể luôn chắc chắn mọi chuyện luôn đi theo dự tính.
Cái nhiệm vụ này vậy mà lại là màu lục, tức chỉ dành cho Nội Cương cảnh trở lên.
Nhìn quanh đường xác nhận ngoài phân c·h·ó và lá cây ra sẽ không có bí bảo gì Minh Nhất liền quay người đi về nhà trọ.
Còn chưa đợi Minh Nhất nói gì thì Độc Cô Việt đã từ trên cây nhảy xuống. Thấy vậy Minh Nhất cũng nhảy xuống theo.
Minh Nhất cũng không ý kiến, vụ này đối phương giỏi hơn hắn.
Nhìn vẻ mặt Độc Cô Việt có phần "nghiêm túc" Minh Nhất hỏi lại:
"Đa ta hai vị công tử này đã ra tay tương trợ."
"A ta ấy à? Ta dùng tay, một tay chưởng sinh tử, một tay khống luân hồi..."
Rồi ngón tay vàng của ta đâu? Đôi mắt này ngoài nhìn thấy linh khí ra thì còn có cái tác dụng gì nữa đâu?
"Xấu nhất?"
Đúng lúc này một tiếng nhẹ nhàng từ trong xe ngựa truyền tới:
Hình như đó giờ chưa có vấp té nhặt được bảo bối, cũng chưa có kiểu đi đâu cũng bị trào phúng?
Một tên bị chém đứt chân trái đang lê lết về sau xin tha. Minh Nhất nhìn cũng không thèm nhìn một đao chặt xuống. Tên cuối cùng!
Đây không phải mùi của cô nàng tên Lăng Thanh Thiền kìa sao? Trong xe hình như có một người, lại như hai người.
Sáng nào cũng thế, vừa tỉnh giấc là hắn sẽ làm vậy. Không phải tình cảm đặc biệt gì cả, hắn chỉ đang tự nhắc nhở bản thân.
Sáng sớm hôm sau, trước cửa sổ phòng Minh Nhất khói trắng nghi ngút.
Cảnh tượng có lẽ sẽ rất trang trọng nếu đổi thành người khác đến.
----
Minh Nhất suy đoán chắc là con riêng hay tình nhân gì đấy.
Độc Cô Việt chỉ tên thủ lĩnh rồi lao lên. Lạc Nguyệt Ảnh đã ra khỏi vỏ, Minh Nhất cũng lao lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Suy nghĩ đến trường hợp bết bát nhất để đưa ra đối sách phù hợp vẫn nên có.
Cả hai ghé qua trại ngựa trong Diệu Âm Thành mua hai con, cứ thế phóng tít mù theo hướng Đông Bắc ngoài thành.
Cả hai đi tới như vào chốn không người.
Một chiếc xe ngựa lướt qua trước mặt Minh Nhất, mũi hắn nhích nhích.
Tại Thủy Nguyệt Thành thì Giang gia là gia tộc buôn bán có tiếng, sinh ý rất tốt.
"Chuẩn bị đi, khảo hạch của ngươi tới rồi!"
Nội dung đái khái là bảo vệ một cô nương Dẫn Linh cảnh về tới Giang gia thuộc Thủy Nguyệt Thành.
Biết đâu thứ mà ngươi thấy chỉ là thứ người khác muốn cho ngươi thấy?
"Cảm giác ta rất giống hạng tiểu nhân? Ha ha! Tiểu nhân thì tiểu nhân, sống đủ thoải mái là được."
"Ai thuê chúng ta là cái gì? Chúng ta... aaaaa!"
Trong mắt Minh Nhất lóe lên vài tia khác lạ, nhiệm vụ khảo hạch của hắn vậy mà lại là hộ tống người khác.
Minh Nhất vừa đi đường vừa suy nghĩ chuyện không đâu.
Từ đó có thể nhìn ra lần này Minh Nhất chủ yếu đi theo sau hỗ trợ Độc Cô Việt.
Ánh đao lướt qua chém tay chân rụng tứ tung, tiếng kêu la không dứt.
"Ai thuê các ngươi đến?"
Ngoài Sơn Dao thôn- một thôn nhỏ cách Diệu Âm Thành vài tiếng đi đường đang có một màn thú vị xảy ra.
"Thế thì giữ ngươi lại làm gì?"
Một đám sơn tặc mặt mũi bặm trợn, râu tóc xồm xoàm khoảng mười mấy tên đang đứng chặn một chiếc xe ngựa mới ra khỏi thôn không xa.
Này chắc chắn là do tên Độc Cô Việt kia! Chính xác! Do hắn ảnh hưởng ta!
Độc Cô Việt hoa tay múa chân thành hình bát quái, mồm miệng liến thoắng.
Minh Nhất nhún vai tùy ý, lấy mặt nạ ra đeo lên, hắn khẽ hỏi:
"Không-không biết! Bọn ta chỉ là nhận được yêu cầu chặn g·i·ế·t người ở đây thôi! Không biết ai làm chủ!"
Miệng hắn lảm nhảm:
Minh Nhất biết buổi sáng mình xong, còn chưa đợi cho hắn lên tiếng Độc Cô Việt đã nhanh nhảu:
"Uy uy! Hai tên tiểu tử kia đứng lại!" Vài tiếng hô vang lên.
"Chắc chắn! Nhiệm vụ lần này sẽ là hộ tống, ta cũng tham gia."
"Tốt nhất là có thể âm thầm đi sau, không gặp mặt trực tiếp. Trên xe ngựa có ký hiệu của Giang gia."
Nhỡ mà nhiều quá thì sao? Chạy chứ sao!
Người có người này người kia, không thể đánh giá qua bề ngoài.
"Thế thì phải g·i·ế·t hết thôi..."
"Giang gia rất làm người ta sợ hãi nha! G·i·ế·t hết các ngươi diệt khẩu là xong rồi.
Là hai cha con Lăng Thanh Thiền, bọn họ rời đi. Minh Nhất cũng chẳng tiến lên chào hỏi. Không có ý nghĩa gì.
"Thân phận nàng có lẽ sẽ hơi đặc biệt." Độc Cô Việt trả lời.
"Lừa người, toàn là lừa người!"
Hắn không rõ ràng Độc Cô Việt mạnh tới đâu, ít nhất là cảm giác hiện tại đánh không được.
Đầu tên này tuy có vẻ hơi "bay bổng" nhưng chắc chắn sẽ không phải hạng ngu dốt.
"..."
Trên thực tế thì hắn cũng không bài xích Độc Cô Việt, chỉ hơi sợ mấy cái suy nghĩ "quái đản" của đối phương.
Cái này chắc chắn, chỉ là không biết cụ thể đối phương mang đến bao người, tới bao nhiêu đợt.
Nói tới, bên cạnh cũng không phải mỗi mình Minh Nhất.
"Ngươi chắc chắn?"
Ngước nhìn bên cạnh, Độc Cô Việt đang xoa xoa hai tay vào nhau, một chân thì dẫm lên vai tên thủ lĩnh lúc này đã bị đánh gãy tứ chi.
Tên vừa hỏi nhăn nhúm co người, sau đó hắn cười khằng khặc nói rằng:
Chỉ là hắn đến thế giới này cũng đã quá nửa năm, nhưng làm sao lại chẳng giống như văn học mạng.
Bên Độc Cô Việt thì bọn chúng còn thảm hơn. Chỉ nghe tiếng "bành bành bành" rồi bóng người như diều đứt dây bay lên không trung.
Vung đao chém hai đường vào không khí, Minh Nhất gật đầu hài lòng dắt lại vào bao.
Tiếng "chát" vang lên, Minh Nhất tự cho mình một tát, tự dưng làm người bình thường không muốn lại muốn khác thường.
Thật không rõ ràng cô nàng này sẽ là cái kiểu như nào. Lần hộ tống này cũng không phải do nàng treo nhiệm vụ.
"Ngươi tham gia?" Minh Nhất thầm cảm giác không ổn.
Đối với Minh Nhất thì tiếp xúc nhiều người là biết nhiều thứ quái lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời tiết hôm nay hơi khô hanh, mấy cơn gió sớm từ đằng xa thổi tới làm nổi lên một trận cát bụi mù mịt.
Ngựa đã bị thả đi từ nửa giờ trước.
Lúc này buổi sáng mới thực sự bắt đầu... Hoặc không! Giá mà thế thì tốt.
Tiêu chí của hắn chính là càng ít phiền phức càng tốt, bản thân hưởng lợi mới là thượng sách.
"Ồ đi về đâu cơ?"
"Trường hợp xấu nhất thì như nào?"
Tất nhiên Minh Nhất sẽ cố gắng hoàn thành trong khả năng của mình, nhưng khó quá thì đành chịu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
----
Độc Cô Việt hét toáng cả lên, hắn chỉ vào bản thân rồi lại chỉ vào đám sơn tặc đối diện.
"Đúng thế, ngươi và ta hai người bao hết vụ này."
"Ngươi dùng binh khí gì đấy?"
Minh Nhất gật đầu, vẫn còn trong dự tính.
"Càng lúc càng tự thích bản thân mình, ôi cái trí tuệ này."
Phu xe chỉ vào biểu tượng Giang gia trên xe quát lớn.
"Các ngươi biết xe này đi về đâu không mà dám đánh cướp."
"Thánh chỉ tới! Lý Minh Nhất có đây không?"
"Vì cái gì chứ? Rõ ràng các ngươi là ăn cướp!"
Là gia chủ Giang gia bí mật cho người đến yêu cầu với phân bộ.
Minh Nhất lắc đầu, ngu thì thôi hết nói nổi. Đã yếu thế hơn đối phương còn dọa nạt, đây là tìm đường c·h·ế·t.
Minh Nhất lấy Lạc Nguyệt Ảnh ra lau lau, tiện thể quét thêm một ít dầu bảo dưỡng.
Như này là diễn viên quần chúng đi đâu hết rồi? Hay ta mới là quần chúng?
Độc Cô Việt trầm ngâm một lúc rồi trả lời.
"Các ngươi nói chúng ta à?" Độc Cô Việt tự chỉ vào mặt mình.
Cửa phòng Minh Nhất bỗng bị đạp bay. Độc Cô Việt hai tay bưng một cuộn giấy, đầu ngẩng cao hét:
"Nhìn chúng ta chắc chắn mạnh hơn họ, kiểu gì trên người đồ vật cũng giá trị hơn.
"Lúc đó thì từ nhiệm vụ hộ tống có thể sẽ biến thành nhiệm vụ dẫn người chạy trối c·h·ế·t."
"Ngươi dám nói chúng ta cút đi?" Độc Cô Việt móc móc lỗ tai.
Được rồi! Tên này còn mắc thêm chứng hoang tưởng nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhiệm vụ này khó không khó mà dễ cũng không dễ, đã bí mật yêu cầu có nghĩa hẳn phải có kẻ đến tập sát.
"Thứ trong tay ngươi dùng để g·i·ế·t người. Tổn thương người khác đủ nhiều, sẽ có ngày bị tổn thương lại đấy."
Hắn đang nhắc nhở người trong xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mở to mắt c·h·ó các ngươi ra nhìn xem đi! chúng ta là đi tới Giang gia Thủy Nguyệt Thành."
"Ngươi..." Phu xe sợ xanh mặt.
Hành trình của hắn mới bắt đầu, chơi thì chơi, đừng có thành chơi ngu là được.
Chỉ là đám sơn tặc nhỏ, đa số chỉ là Dẫn Linh nhập môn và tiểu thành. Minh Nhất đi vào như hổ lạc bầy dê, vung đao là có người c·h·ế·t.
Minh Nhất cảm giác ít nhất cũng nên biết đối phương chiến đấu bằng vũ khí gì.
Độc Cô Việt giơ lên một hình vẽ hai đồng tiền được cuốn trong sóng nước cho Minh Nhất xem.
Bọn ta nhiều người, hai tên các ngươi khôn hồn cút đi.
Độc Cô Việt hất hàm hỏi nhỏ.
Độc Cô Việt khẽ nhấn mạnh thêm mũi chân xuống một khúc, tên kia lại "a a" kêu thảm.
Minh Nhất nhìn Độc Cô Việt một cái, tên này nhìn như nói luyên thuyên nhưng thực chất không phải.
Chương 19: Hộ Tống
"Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua để lại tiền tài mua mạng."
Độc Cô Việt nhảy đến bên bàn bê chén trà lên uống, xong xuôi lại nói:
"Là nói hai người các ngươi. Không muốn c·h·ế·t thì nhanh quay đầu cút đi."
Nếu tiện có thể phối hợp hoặc đề phòng. Đúng! Tâm phòng người lúc nào cũng phải có.
Nói ra thì có phần kỳ quặc, nhưng mà những Công hội Thợ săn thường ít hoặc không nhận những vụ như ám sát hoặc g·i·ế·t người diệt khẩu.
Đi thì đi thôi, khảo hạch đến tất nhiên phải hoàn thành. Minh Nhất cũng chẳng có hành lý gì để thu thập.
"Muốn c·h·ế·t là các ngươi. Huynh đệ! Lên thôi, để tên kia cho ta."
Những người đi đường xung quanh là phải tỏ ra chán ghét, ánh mắt khinh bỉ sâu sắc rồi tránh xa ta mới phải chứ?
Sao mọi chuyện nó lại bình thường đến tầm thường thế này được? Vô lý hết sức.
Sẽ không có ai biết là chúng ta làm. Đó như thế không phải tốt sao?"
Mục tiêu tại một thôn trang cách đây cũng không xa, đi vài tiếng là tới.
Hộ tống thì ngược lại có rất nhiều.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.