Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
U Phi Nha
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 964: Liên minh - đuổi cô đi
“Nhưng tôi chỉ nhận ra được mỗi anh thôi, hay là các anh tự giới thiệu với tôi đi! Phải rồi, tôi là Phương Viện Viện, vừa đến thủ đô được hai ngày! Các anh cứ gọi tôi Viện Viện là được!”
Tề Tiểu Tô cảm giác khí thế của Vệ Thường Khuynh hơi thay đổi, chỉ sợ anh không nhịn được nữa nên cô vội nói với anh ở trong đầu: “A Khuynh, anh cố nhịn một chút đi.”
Mạt Na và bà Vệ cùng nghĩ đến điểm này.
Cô thật to gan!
Tại sao bà ta phải hoan nghênh cô gái này chứ?
“Ý của tôi rất rõ ràng, tôi và đám Quân Lương cùng một đội, nếu tôi bị chủ nhà đuổi ra ngoài thì bọn họ cũng sẽ nghĩa khí đi cùng theo tôi.”
“Tề Vân Diên!” Cuối cùng bà Vệ cũng không nhịn được nữa, phải tiến lên một bước. “Sao cô lại đến đây?”
Đây chính là Tề Vân Diên đấy à!
“Em không cần nhường nhịn bà ấy đâu.” Vệ Thường Khuynh nói.
Tề Tiểu Tô nhìn bà ta bằng ánh mắt phẳng lặng như tờ, không đoán ra được suy nghĩ gì.
Giờ còn muốn đuổi cả Tần Tốc ra ngoài cơ đấy.
Liệu bữa tiệc này có thể thuận lợi mà tổ chức tiếp được không?
Chương 964: Liên minh - đuổi cô đi
Tề Tiểu Tô mỉm cười, không tiếp tục trả lời anh mà nói với bà Vệ: “Bà nói vậy là không đúng rồi, tôi tuân theo quy củ của trường đua ngựa là trả sạch tiền thay cho Tần Tốc rồi mới đưa anh ta đi, hơn nữa, tôi còn đang thuê anh ta làm trợ lý cho mình, Tần Tốc hiện đang được coi là người có công việc hợp pháp, không có cái gì là không đúng cả. Còn chuyện nói anh ta không được tiếp xúc với đám Quân Lương, tôi nghĩ, chắc hẳn quân đội cũng không có văn bản rõ ràng về việc cấm chỉ anh ấy không thể gặp bọn Quân Lương đâu nhỉ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu nói hiện giờ chuyện gì làm cô tức giận nhất, vậy thì chính là việc bà Vệ này hoàn toàn không hề suy nghĩ gì cho anh.
Cô đã từng nghĩ, bà Vệ có lẽ sẽ là một người rất nghiêm khắc, hoặc lạnh lùng, nghiêm túc, thậm chí là sắc bén, cay nghiệt, nhưng cô chưa từng nghĩ tới bà ta lại mang một cảm giác lạnh lùng xa cách thế này.
Tề Tiểu Tô đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng, đau lòng cho Vệ Thường Khuynh.
Bà ta quay sang nhìn Phương Viện Viện, đang muốn mở miệng giới thiệu thì Phương Viện Viện đã nhanh chân bước tới trước mặt đám Hạ Kế Dao, đôi mắt linh động mở to sáng lấp lánh, cô ta nói một cách hưng phấn: “Cuối cùng tôi cũng được gặp các anh rồi, chiến đội Diệm Ưng! Anh là Hạ Kế Dao phải không? Tôi vẫn luôn nghe nói anh có gương mặt rất xinh đẹp! Giờ được gặp đúng là đẹp thật đấy, đẹp gấp mười lần tôi luôn!”
Tề Tiểu Tô ngây người.
“Cô có ý gì?”
Vệ Thường Khuynh vẫn đứng sau lưng cô, anh hơi cúi đầu không nhìn ai hết, giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất có thể.
“Thẳng thắn mà nói, ngoại trừ cái thân phận mẹ của anh ra thì bà ấy đối với em chỉ là người xa lạ, chuyện giữa mẹ chồng con dâu phải từ từ mới thành được, hiện giờ giữa chúng ta còn không có bất cứ mối quan hệ nào, cho nên không cần tức giận.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn nữa, bà ta còn nói ra lời mà cô không hề nghĩ tới.
Thái độ và ngữ khí của Mạt Na như đặt mình vào vị trí người nhà của bọn họ.
Bọn Xa Vũ đều cuống cả lên.
“Tôi nghe bọn Quân Lương nói hôm nay bà Vệ mới khách, mà tôi vẫn luôn muốn đến Vệ gia nên đành không mời mà tới, bà Vệ không chào đón tôi sao?” Tề Tiểu Tô nói.
Chuyện không để bọn họ tiếp xúc với nhau chắn chắn không dám phơi bày ra ngoài ánh sáng.
Nhưng hiện tại xem ánh mắt bà Vệ nhìn cô, vẫn lạnh lẽo như cũ khiến người ta cảm thấy gần như là vô tình và tàn nhẫn vậy.
Thực tế thì hiện tại, Tề Tiểu Tô đúng là đang cướp đi sự chú ý của tất cả mọi người ở đây, nên hầu như không ai nhìn đến anh cả. Thậm chí bọn họ còn vô thức cho rằng anh chính là vệ sĩ của Tề Tiểu Tô.
Không ngờ nàng dâu xấu lại gặp mẹ chồng trong tình huống như thế này.
Hai người cùng hô lên.
Cả đám đều rất ngạc nhiên, không ngờ cháu gái cao quý của Thủ trưởng ban chấp hành lại nhiệt tình như vậy khi nhìn thấy họ.
Hạ lệnh đuổi khách một cách rất thẳng thắn.
Tần Tốc được một cô gái tên là Tề Vân Diên đưa đi.
“Cô đã biết Hạ Kế Dao rồi, còn đây là Tần Tốc, Tần Tốc, bố tôi và Tướng quân Mali đều đang tìm anh đấy, còn cả Thiếu tướng Bành nữa, hiện tại anh có ổn không? Sao hôm qua anh không tới tìm tôi trước?” Nhìn thấy Tần Tốc, Mạt Na tỏ ra khá ngạc nhiên, sau đó ánh mắt không tự chủ mà chuyển sang Tề Tiểu Tô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật ra nếu bà Vệ thật sự là một người mẹ một lòng nghĩ cho con trai, vậy thì bà ấy sẽ biết đội viên của chiến đội Diệm Ưng có ý nghĩa thế nào đối với Vệ Thường Khuynh, cuộc sống của Tần Tốc ở trường đua ngựa Lạc Phi vô cùng khó khăn, Tề Tiểu Tô là người đưa anh ta ra ngoài, nếu đứng ở góc độ mẹ của đội trưởng bọn họ, thì bình thường ra bà ta hẳn nên vui mừng cho Tần Tốc, cho dù không quá cảm kích với cô thì ít nhất cũng phải tỏ ra khách sáo chứ.
Vệ Thường Khuynh hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: “Em không tức giận à?”
Phương Viện Viện cũng chỉ cười.
Hệ thống Tiểu Nhất chặn Vệ Thường Khuynh, nói thầm với Tề Tiểu Tô: “Khi ở chung với Thiếu soái, lúc nào bà ấy cũng trưng ra cái vẻ này hết.”
Nói gì thì nói đây cũng là lần đầu tiên mẹ chồng gặp mặt con dâu mà, làm sao bây giờ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không biết cô đã chọc phải phiền phức gì à?
Mạt Na đi tới, mỉm cười nói: “Để tôi giới thiệu vậy, họ đều ở trong bộ đội thời gian dài nên hơi khô khan, không biết cách nói chuyện đâu.” Nói rồi, cô ta giới thiệu theo thứ tự. “Đây là Quân Lương, Xa Vũ…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bị kiểu mẹ như thế này nuôi lớn mà hiện giờ anh vẫn có thể nhiệt tình như lửa như thế đối với cô thì đúng là hiếm thấy thật.
“Hôm qua tôi đã nghe thấy danh tiếng của cô Tề đây rồi, làm náo loạn cả trường đua ngựa Lạc Phi, gây thương tích cho người của quân đội, còn khiến rất nhiều xe của khách đến xem đua ngựa bị hủy hoại, còn cô thì đi thẳng một mạch. Hiện tại cô Tề xuất hiện ở trong nhà của tôi, khiến tôi thật sự cảm thấy hơi sợ hãi đấy.” Giọng nói của bà Vệ rất lạnh lùng, bà ta nhìn cô và nói tiếp: “Nhà chúng tôi rất nhỏ, không chịu nổi sức phá hoại của cô Tề đây, nên thật sự không dám hoan nghênh cô.”
“Thưa bà, tôi…” Sắc mặt Tần Tốc hơi trắng bệch.
“Tề Vân Diên!”
Tề Tiểu Tô có thể nhìn ra được từ trong nét mặt của bà Vệ rằng bà ta không chào đón mình, hơn nữa, còn đang suy nghĩ xem làm cách nào đuổi được cô đi.
Mạt Na và bà Vệ cùng đồng thời co rụt ánh mắt lại.
Sao cô dám?
Ngay cả Phương Viện Viện cũng mở to hai mắt nhìn Tề Tiểu Tô.
“Mấy cậu tới rồi à, vậy ngồi vào chỗ đi thôi.” Bà Vệ nói, sau đó lại hơi dừng lại, làm ra vẻ ảo não như thể mình đã quên một chuyện quan trọng nào đó, sau đó mới nói tiếp: “Đúng rồi, trước tiên phải giới thiệu một người cho mọi người biết đã.”
Tề Tiểu Tô vẫn mỉm cười: “Bà Vệ thật biết nói đùa, không có việc gì thì tôi làm sao lại đi phá hoại được?”
“Cô cứ mang Tần Tốc đi như thế còn không gọi là phá hoại?” Bà Vệ chuyển hướng sang Tần Tốc, trầm giọng nói. “Tần Tốc, cậu thông đồng với loại người này từ khi nào thế hả? Thường Khuynh không ở đây là các cậu muốn làm loạn luôn sao? Phía quân đội không cho cậu đến Vệ gia, không cho cậu tiếp xúc cùng bọn Quân Lương, vậy bây giờ cậu đang làm gì đấy? Cậu muốn hại bọn họ à?”
Bà Vệ quát lên: “Bây giờ cậu lập tức đưa cô gái này ra ngoài ngay cho tôi!”
Cô không biết Bành Khố Các đang tìm kiếm mình hay sao?
Tề Tiểu Tô không tránh né mà đón lấy ánh mắt của mấy người này, cô gật đầu: “Chào bà Vệ, cô Mạt, cô Phương, tôi là Tề Vân Diên.”
Hiện giờ Tần Tốc đang ở đây, như vậy thì cô gái này là…
Bây giờ lại còn dám đường đường chính chính đi cùng Tần Tốc đến Vệ gia nữa chứ!
Phương Viện Viện hưng phấn đánh giá bọn họ, cô ta nháy mắt, chờ họ tự giới thiệu.
“Cô Tề, tôi không cần biết cô là ai, ở nơi này cô không có tư cách nói chen vào như thế.” Bà Vệ lạnh lùng nhìn cô: “Nơi này là nhà của tôi, tôi nói không chào đón các người thì tức là các người phải rời đi.”
Đương nhiên không chào đón rồi!
Tin đồn không hề nói cô xinh đẹp đến mức này!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.