Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
U Phi Nha
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 409: Đi kiếm một khoản tiền lớn
Thế này đúng là....
Văn Nhĩ Định sờ sờ cằm: “Chúng tôi tin tưởng Tề tổng trong nửa tháng là có thể kiếm được tiền.”
“Nhiều như vậy sao! Chất lượng đều là...” Nhớ tới mấy viên ngọc trước kia Tề Tiểu Tô cầm ra, Nghiêm lão có chút mất bình tĩnh.
“Thành phố N, thời gian là sau hai ngày nữa, tôi quen ban tổ chức, tham gia không thành vấn đề. Nhưng cháu có nhiều nguyên thạch như vậy, tốt nhất là chia ra, nếu không sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý.”
Tề Tiểu Tô trưng ra vẻ mặt ngây ngô: “Hết tiền rồi?”
Mặc dù nghe hình như rất thảm, nhưng Tề Tiểu Tô nghe cô ấy nói như vậy không biết tại sao vẫn buồn cười.
“Có ba cách, thứ nhất, ra nước ngoài đánh cược một vòng, ít nhất một hai nghìn vạn không thành vấn đề, nhiều quá sẽ khiến người khác chú ý, không đủ khiêm tốn sẽ gây ra phiền phức.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Lăn lộn trong thị trường chứng khoáng mấy ngày, có bản Hệ thống giúp đỡ, kiếm máy chục nghìn vạn là chuyện nhỏ.”
Tề Tiểu Tô đỡ trán. “Cho nên tiếp theo tôi lại phải đi kiếm tiền rồi à.”
“Vậy cậu nghiên cứu thị trường chứng khoán trước đi, trong tay tôi vẫn còn hai nghìn vạn, giao hết cho cậu.”
Một người đi bán mấy viên thì không sao, nhưng nếu như một người lập tức cầm ba mươi viên ngọc nguyên thạch thượng hạng đến, vậy tuyệt đối là trái bom nặng ký, đến lúc đó sợ là cô sẽ bị rất nhiều người để mắt tới.
Tề Tiểu Tô không hề muốn gây phiền phức.
Tề Tiểu Tô thở phào một hơi. “Anh nói đi.”
Tề Tiểu Tô gật đầu: “Không sai, mấy bên này có thể chắc chắn, còn về bỏ vốn định mức, Văn tổng, Julia, hai người đi đàm phán đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bên Thịnh Tề Minh Cơ, chúng ta hợp tác với tập đoàn Lập Hoa, mảnh đất điện ảnh và sơn trang nghỉ dưỡng Minh Quang là hợp tác với giải trí Đông Thần và Chúc Tường Đông đúng không?”
Bây giờ người có tiền lương cao nhất trong công ty chính là Văn Nhĩ Định và La Thành Giang, tiếp đó chính là Julia, cho nên tổng số tiền lương mỗi tháng cũng là một khoản tiền không nhỏ.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe cô nói như vậy, Nghiêm lão vẫn suýt nữa nghẹn c·h·ế·t.
“Tổng cộng chỉ còn lại bảy vạn ba nghìn sáu trăm tám mươi mốt tệ thôi!” Julia hạ thấp giọng. Lời này không thể để cho nhân viên bên ngoài nghe được, sợ dao động lòng người, bọn họ vẫn luôn cho rằng Thịnh Tề là công ty giàu có, dẫu sao phúc lợi cũng tiêu chuẩn. “Còn nửa tháng nữa là phát lương rồi, khoản tiền này ngay cả phát lương cho Văn tổng và La tổng hai người bọn họ cũng chưa đủ.”
“Ách, ba mươi viên.” Tề Tiểu Tô để lại mấy viên, ngộ nhỡ đến lúc Hệ thống Tiểu Nhất cần bổ sung năng lượng thì sao? Đối với việc làm này của cô, Hệ thống Tiểu Nhất rất tán thưởng.
“Thứ ba, bán ngọc trong không gian đi, lại đến hội đấu giá ngọc một chuyến, cũng giành được vài nghìn vạn nữa.”
“Còn nữa, chẳng lẽ hội đấu giá ngọc đúng lúc lại mở vào khoảng thời gian này sao?”
Cô lập tức gọi điện thoại cho Nghiêm lão.
Phụt.
Đúng vậy! Cứ như vậy, ít nhất cũng có mấy trăm triệu tệ, có thể duy trì hoạt động của công ty trong khoảng thời gian này, đến lúc đó có tiền vay còn có những bên hợp tác khác rót vốn vào, cô bên này có thể từ từ kiếm tiền tiếp.
Nghiêm lão cười ha ha: “Cái này không thành vấn đề, tôi nhận thầu cho cháu năm viên.”
“Bà chủ cố lên.” La Thành Giang rất bình tĩnh nói một câu.
Nghĩ như vậy, Tề Tiểu Tô liền có được hướng đi.
“Đương nhiên đều là đồ tốt rồi, có một viên kém nhất, ít hơn một trăm vạn cháu cũng không bán.”
Tề Tiểu Tô hiểu lời của Nghiêm lão.
Julia nói: “Chúng ta còn có một cách, đó chính là vay ngân hàng, nếu như chúng ta có thể có nhà nước ủng hộ là tốt nhất, có điều bây giờ dùng tên của Tề tổng, tin chắc sẽ có không ít ngân hàng hào phóng chịu bỏ tiền ra.” Bây giờ ở thành phố D danh tiếng của Tề Tiểu Tô có lẽ còn vượt qua cả Thị trưởng và Bí thư rồi ấy chứ.
Tề Tiểu Tô nghe mà mắt phát sáng.
Tề Tiểu Tô ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Còn có chuyện như vậy sao? Vậy đúng là quá trùng hợp rồi! Phải tham gia thế nào? Ở đâu thế ạ?”
La Thành Giang nói tiếp: “Bên chỗ tôi muốn tìm thêm mấy nhà đầu tư, quan trọng nhất chính là cần kêu gọi thầu công trình xây dựng, bên này tiếp theo chính là buổi đấu thầu, chỉ có thành phố D khẳng định là không đủ, chúng ta phải hướng đến quốc tế, đã tìm thì phải tìm bên tốt nhất.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cảm ơn Nghiêm lão.”
Chương 409: Đi kiếm một khoản tiền lớn
Ba người nghẹn lời, Julia không nhịn được liếc cô: “Tề tổng, thân làm Boss cô không thể như vậy được! Cô tưởng là chỉ dựa vào mấy lời chúng tôi vừa nói là có thể tìm đủ được ba tỷ rưỡi kia sao? Trong tài khoản của công ty chúng ta bây giờ hết, tiền, rồi!”
“Để tôi tìm Nghiêm lão bàn bạc chút, muốn bán đi nhiều ngọc nguyên thạch trong thời gian ngắn như vậy, một mình tôi chắc chắn không được.” Tề Tiểu Tô có chút cấp bách.
“Đương nhiên, chúng ta có các bên hợp tác nữa mà, chắc chắn không cần Thịnh Tề chúng ta tự bỏ vốn. Tôi muốn xác định mấy nhà hợp tác trước mắt với Tề tổng.”
Văn Nhĩ Định thở phào: “Nếu có thể chắc chắn hợp tác với ba bên này, áp lực của chúng ta sẽ giảm đi không ít, phương án hợp tác cụ thể chúng tôi thỏa thuận xong sẽ giao cho Tề tổng xem.”
“Nếu như tôi không có tiền trả lương cho mọi người nữa, mọi người có từng nghĩ sẽ vứt bỏ tôi không?” Tề Tiểu Tô không nhịn được hỏi.
Nửa tháng trước Tề Tiểu Tô mới chuyển hai nghìn vạn từ tài khoản cá nhân qua đây, nhưng không ngờ trong chốc lát đã dùng hết rồi, giống như là ném một hạt cát vào trong hồ nước, không phát ra chút âm thanh nào.
La Thành Giang nói: “Đúng vậy, dự toán là bộ phận chúng tôi nộp lên.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vậy thì vẫn ổn.
“Được, vậy không phải mọi người đều phân công xong rồi sao?” Tề Tiểu Tô rất vô sỉ chớp mắt nhìn bọn họ, bày tỏ mọi người đều quyết định xong hết rồi, ai có việc của người nấy cả rồi, còn tỏ ra có chuyện quan trọng muốn bàn bạc tìm đến đây làm gì?
Đúng là đốt tiền mà.
Nghe được hai chữ tốt nhất này, Tề Tiểu Tô có cảm giác muốn day trán.
Tề Tiểu Tô sờ sờ mũi, cô bây giờ cũng không biết mình là nghèo hay là giàu nữa, theo lý mà nói, có nhiều ngọc tốt như vậy, bán hết đi cô đã có rất nhiều tiền rồi, nhưng lỗ hổng vốn bây giờ của công ty lại lớn như thế.
Còn hai mươi lăm viên, cô sáu viên, chia cho Lương Lệ bốn viên, lại đi tìm Chúc Tường Viêm giúp một tay, còn lại phải tìm ai đây?
“Chuyện này giao cho cô đàm phán đi.” Tề Tiểu Tô cảm thấy dựa vào người không chuyên như mình chắc chắn sẽ không bàn được.
Vì vậy, đêm nay quay về, Tề Tiểu Tô liền bàn bạc với Hệ thống xem phải kiếm tiền thế nào.
“Dự toán này đã bao gồm trong ba tỷ rưỡi rồi à?”
Nghiêm lão nghe lời cô nói mà kinh hãi: “Cháu có nhiều ngọc nguyên thạch muốn bán như vậy sao? Cụ thể là có bao nhiêu?”
Phụt.
“Nếu như vậy thì vừa khéo.” Hồi lâu ông mới bình tĩnh lại, nói: “Cuối tháng này mở hội đấu giá ngọc, trước lúc đó, trong giới có một tổ chức phi chính phủ, cơ bản đều là người yêu thích đấu đá tham dự, nhất định sẽ bán đá thô và nguyên thạch trong tay ra, cầm tiền đến hội đấu giá đọ sức một phen, nhiều năm rồi cũng hình thành một cái có quy mô như chợ phiên, rất nhiều ông chủ lớn của ngành châu báu, người sưu tầm ngọc, người yêu thích đều đến nơi đó mua, cháu mang những nguyên thạch này của mình tới đó tham dự đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy... nơi đó, chắc Nghiêm lão sẽ tham gia chứ? Chia sẻ giúp cháu mấy viên nhé?” Bây giờ quen thân với Nghiêm lão rồi, Tề Tiểu Tô cũng “vô sỉ” hơn.
“Chắc chắn là không rồi.” Julia đại diện cho ba người nói ra mấy chữ này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tốt nhất đại biểu cho cái gì, đắt đỏ.
“Đúng, cô rất may mắn, ngày trước thời gian hội đấu giá ngọc là ba bốn tháng, năm nay vừa vặn đẩy đến cuối tháng năm đầu tháng sáu, bản Hệ thống đã điều tra tài liệu rồi, tổng cộng mười ngày. Trước lúc đó, cô phải bán những thứ trong không gian kia đi mới có thể có đủ tiền, nếu không có, đến hội đấu giá ngọc cô cũng không có tiền dự thầu đâu.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.