Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân
Lam Sấu Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: ĐẠP THANH
“Anh biết lái không?”
Đi đến cuối cánh đồng cải dầu, trước mắt xuất hiện một con sông nhỏ, bên bờ cỏ mùa xuân xanh tươi sinh trưởng mạnh mẽ, cây liễu cũng khoác lên một lớp lụa xanh, thoải mái vươn cành trong gió.
“Chúng tôi đều gọi nó là hoa nở tháng Sáu, không biết tên khoa học của nó là gì.” Trịnh Hảo giới thiệu với anh, “Đến tháng Sáu, nó sẽ nở rất nhiều bông hoa trắng nhỏ, rất đẹp.”
Hàn Triệt rốt cuộc sinh nghi: “Nhiều tên cỏ dại như vậy, cô đều nhớ được hết sao?”
“Chỉ là ông chủ thôi.” Hàn Triệt nhíu mày, ánh mắt dần tối lại, “Tôi tưởng rằng, ít nhất cô sẽ coi tôi như một người bạn.”
Trịnh Hảo chửi xong, liền chuyển chủ đề: “Nói đến đây, tôi biết một phương pháp gọi là phương pháp sờ lá. Khi anh cảm thấy trong lòng bị áp lực và khó chịu, có thể tìm một ít cây xanh, nhắm mắt lại, sờ vào lá của nó, dùng đầu ngón tay cảm nhận mạch và xúc cảm của nó, sờ nhiều lần sẽ giúp tâm hồn anh từ từ bình tĩnh lại.”
Hàn Triệt nhăn mặt phàn nàn: “Đi du xuân sao không tìm một bãi cỏ tốt hơn? Trong thành phố có nhiều công viên như vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quay lại cánh đồng hoa cải, Hàn Triệt đi như bay nên nhanh chóng bỏ xa, không nghe thấy tiếng động phía sau, lại không kìm được mà quay đầu nhìn lại.
“Không phải.” Trịnh Hảo thở hổn hển: “Tôi muốn nuôi nó.”
“Đến đây, thử lại một lần nữa.” Trịnh Hảo nở một nụ cười bí hiểm, “Tôi đảm bảo lần này sẽ không bịa nữa.”
Trịnh Hảo ở phía sau thò đầu ra, vừa chỉ huy vừa mắng mỏ, như một huấn luyện viên lái xe dày dạn kinh nghiệm.
Hàn Triệt dừng bước, nhìn theo bóng lưng của cô rồi hỏi: “Vậy bây giờ, cô có cảm giác gì đối với tôi?”
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một chiếc lá, anh nắm lấy nó, chậm rãi vuốt v3. Mặt trước của lá mịn màng và lạnh lẽo, mặt sau có kết cấu thô ráp, có thể cảm nhận được các gân lá, viền lá không đều, sờ vào giống như những con sóng nhấp nhô.
Hàn Triệt không hé răng.
Hàn Triệt gào lên: “Nói thì dễ lắm! Người bị trúng độc có phải cô đâu!”
Trịnh Hảo có vẻ nghiêm túc: “Nhà tôi có nhiều cây xanh, đủ cho nó ăn thật lâu.”
Đi đến bờ sông, nước sông trong veo nhìn thấy đáy, thỉnh thoảng có thể thấy những đàn cá nhỏ bơi lội giữa các khe đá.
Hàn Triệt đi theo sau lưng cô, lầm bầm: “Rõ ràng là do cô khởi xướng trước.”
“Ngồi ở phía sau khó chịu quá.” Hàn Triệt khó khăn đứng dậy: “Hay là cô ngồi phía sau, để tôi chở.”
Hàn Triệt tỏ ra nghi ngờ, cuối cùng vẫn chọn tin tưởng cô. Anh nhắm mắt lại, để cho cô dẫn dắt tay mình, từ từ đưa vào một bụi cỏ.
“Đây là cái gì?” Anh từ từ mở mắt, cúi đầu nhìn xuống, những chiếc lá ở đầu ngón tay xanh tươi như muốn nhỏ nước, chúng mọc trên một cây bụi thấp.
Trịnh Hảo thầm giật mình, ngoảnh đầu lại thấy anh vẫn đang cười.
“Đi dạo không phải là để giẫm lên cỏ sao, anh xem tôi này,” Cô nhấc một chân lên, đôi giày thể thao đã bám đầy bùn đất, không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu, “Về nhà rửa sạch là được rồi.”
Hàn Triệt bật cười không kìm được.
Lá thứ ba vừa mỏng vừa nhọn, sờ vào hơi sắc, Trịnh Hảo nói đây là “cỏ xanh răng cưa”, bây giờ vẫn là giai đoạn lá non, qua một tháng nữa, nó sẽ sắc như lưỡi dao.
Cô ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Hàn Triệt: “Thử xem.”
Trịnh Hảo đối đáp trôi chảy: “Cỏ cuộn lông ngắn, thường mọc ven sông, trâu nước rất thích ăn nó.”
Nhánh liễu nhẹ nhàng vươn qua đầu, Hàn Triệt ngẩng đầu nhìn lên, những cành cây mảnh mai treo đầy lá non xanh mướt, màu sắc dịu dàng và tươi mát.
“Cảm giác chẳng có tác dụng gì.” Hàn Triệt miệng thì nói vậy, nhưng cơ thể vẫn thành thật ngồi xuống đối diện với Trịnh Hảo.
Động đậy…
Trịnh Hảo sửa đúng: “Tôi đang nói về sự thay đổi cảm xúc của mình đối với anh, đó là chuyện riêng tư.”
Trịnh Hảo cười đến nỗi ngã ngửa ra sau.
Hàn Triệt tiếp tục im lặng.
“Lần đầu tiên ngồi xe điện mà muốn nôn, tôi thật sự hết chịu nổi rồi.” Cô xoa ngực, bình tĩnh lại những cơn cuộn lên trong dạ dày, liếc nhìn Hàn Triệt với vẻ khó chịu: “Anh cứ ngoan ngoãn ngồi phía sau đi, đừng có làm loạn nữa được không?”
Anh nghe thấy tiếng cười khúc khích của Trịnh Hảo: “Không đúng, đoán lại.”
, tức là để chúng ta bước vào thiên nhiên, tiếp xúc với môi trường xanh, hít thở không khí trong lành, từ đó giảm bớt căng thẳng, làm dịu những cảm xúc tiêu cực.”
“Xuống đây nào.” Cô hét lên với anh.
(forest bathing) được dựa trên một tập tục của Nhật Bản gọi là “shinrin-yoku,” có nghĩa là “đắm chìm trong bầu không khí của rừng”. Mặc dù tắm rừng bắt đầu ở Nhật Bản vào những năm 1980, nhưng gần đây nó đã trở nên phổ biến hơn trên toàn thế giới. Tắm rừng đã trở thành một phương pháp trị liệu tâm lý lành mạnh, thân thiện với môi trường trong một thế giới công nghệ bão hòa của chúng ta. Chỉ đơn giản là đi bộ và thư giãn trong kiểu trải nghiệm đắm chìm giữa những tán cây cũng có thể mang lại nhiều lợi ích sức khỏe khác nhau. [Nguồn: tamlyvietphap.vn]
Hàn Triệt bó tay: “Có đường đâu.”
Hàn Triệt lặng lẽ ghi nhớ trong lòng. Anh dự định nuôi một chậu cây ở nhà, coi như là sự thay thế cho mèo con.
Hàn Triệt im lặng một lúc, rồi nói: “Tôi còn nghe nói về một liệu pháp ôm cây
“Cô dạy tôi đi. Cô còn học được thì chả lẽ tôi lại không học được.”
Ông chú tài xế yên ắng được một phút, nhưng không chịu nổi sự tĩnh lặng, lại bật loa xe lên và bắt đầu phát sách nói:
“Không nói về công việc nữa.” Trịnh Hảo vẫy tay với Hàn Triệt, “Tiếp tục tiến về phía trước.”
Trịnh Hảo khoanh tay: “Vậy thì anh nói xem nên làm thế nào?”
Khả năng nói dối không cần chuẩn bị, bị phát hiện mà không thấy xấu hổ của cô, anh thật sự không thể theo kịp.
Quay lại bên xe điện, vẫn là Trịnh Hảo ngồi ở ghế trước, Hàn Triệt thì đang kẹt ở ghế sau với tư thế vặn vẹo.
hay sâu lông là một loài bướm đêm thuộc họ Erebidae. Nó được tìm thấy ở Nhật Bản, Đài Loan, Hàn Quốc, Trung Quốc và Việt Nam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là loại cỏ dại duy nhất mà anh biết.
, tức là khi cô cảm thấy tâm trạng mình bị đè nén, tràn đầy năng lượng tiêu cực, hãy tìm một cái cây và ôm lấy nó, cô sẽ có thể trao đổi năng lượng với nó.”
Trịnh Hảo nghiêm mặt nói: “Dù sao đi nữa, hôm nay anh đừng mong động vào chiếc xe này của tôi.”
Hàn Triệt: “…”
Chiếc lá thứ tư có hình dạng giống như lông vũ, rất giống với cây xấu hổ, nhưng khi bị người chạm vào, lá không khép lại. Trịnh Hảo gọi nó là “cỏ mặt dày”, nghe có vẻ nghi ngờ, như thể đó là cái tên do cô tự đặt… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến khi kéo gần một khoảng cách nhất định, Hàn Triệt mới nhìn rõ, cô thật sự còn cầm theo con sâu lông đó!
“Hả?” Hàn Triệt ngẩn người.
“Yên tâm đi, rắn sợ lạnh lại sợ nóng, bây giờ vẫn chưa ra khỏi hang đâu.”
Trịnh Hảo sờ vào vị trí trái tim, chân thành nói: “Trong lòng tôi coi anh là bạn bè, nhưng không thể nói ra. Bởi vì khi đã là bạn bè, tôi sẽ không tiện nhận tiền của anh nữa.”
Sau một lúc lâu, anh mới lên tiếng: “Tôi đã từng học một số liệu pháp tâm lý, có một loại gọi là tắm rừng (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh lại nhắm mắt, dưới sự hướng dẫn của Trịnh Hảo, dùng ngón tay vuốt v3 chiếc lá thứ hai.
Hàn Triệt đứng yên với vẻ mặt không bằng lòng.
Hàn Triệt: “…”
Nhìn vào chiếc túi nhựa màu vàng lớn phía trước, ông chú taxi mặt mày rầu rĩ, “Không nhưng mà, xe của cô ấy chỉ chạy được 20 km/h, tôi chạy như thế này tốn điện…”
là một phương pháp cổ xưa giúp thanh lọc năng lượng cơ thể thông qua trường năng lượng của cây, có tác dụng làm sạch cảm xúc tiêu cực, dưỡng sinh và cân bằng năng lượng của luân xa gốc. Cây cối sẽ giải phóng một loại tinh chất thực vật, chất này có thể giúp chúng ta thư giãn tâm trạng và giảm căng thẳng. Rõ ràng là bạn đang ôm cây, nhưng lại có cảm giác như cây đang ôm bạn, khiến bạn cảm thấy rất thoải mái.
Chú taxi vừa đủng đỉnh lái xe vừa trò chuyện với Hàn Triệt: “Này chú em có phải cãi nhau với bạn gái không? Hay là hai người đang chơi trò tình thú của các cặp đôi?”
Cô suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời: “Tôn trọng.”
[31]Sâu róm
Trịnh Hảo tức giận mắng: “Không biết là kẻ đáng chém ngàn đao nào tùy tiện lau nước mũi lên cây, thật là thiếu đạo đức!”
Anh mở mắt, thấy Trịnh Hảo một tay nắm lấy cổ tay mình, tay kia hướng lòng bàn lên, bên trong đang nâng một chiếc lá.
Định thần nhìn kỹ, trên lá còn có một vật thể dài màu đen đầy lông lá đang động đậy.
Trịnh Hảo nhặt một viên đá và ném vào dòng sông, nó phát ra một tiếng kêu nhẹ, làm bắn lên một chuỗi bọt nước.
Trịnh Hảo phấn khởi chạy xuống bờ ruộng, lao vào bụi cỏ, làn váy bay phấp phới phía sau.
“Tôi biết rồi, cỏ đuôi c·h·ó!” Anh hớn hở kêu lên.
[29]Tắm rừng
Sau ba giây đối mắt, anh đã thua cuộc.
Mặc dù xác suất cây liễu bên cạnh bị chùi mũi là rất nhỏ, nhưng không thể đảm bảo sẽ không có những thứ kỳ quặc khác… Anh đã mất hứng thú với việc tiếp xúc gần gũi với nó.
Trịnh Hảo chỉ vào dưới chân mình, “Đâu chả là đường.”
“Yên tâm đi, vừa nãy thứ mà anh chạm vào là cái này.” Cô như biểu diễn ảo thuật lấy ra một cọng cỏ đuôi c·h·ó từ trên đầu, “Tôi chỉ dọa anh thôi.”
[30]Ôm cây
“Gì đây? Cô còn muốn dọa tôi nữa?” Anh có vẻ cảnh giác.
Sau đó, đầu ngón tay của anh chạm vào một thân lông mềm mại—
“Rồi sao?” Hàn Triệt vừa hỏi vừa quay đầu nhìn cây liễu bên cạnh, dang tay ra khua khoắng, vẻ nóng lòng muốn trải nghiệm.
Vì vậy, Trịnh Hảo xuống xe, dành một phút để hướng dẫn đơn giản về xe điện cho Hàn Triệt.
Thôi kệ, chẳng thèm đôi co với kẻ khùng.
“Được rồi. Chỉ cần không trở thành kẻ thù, thì thế nào cũng được.”
Không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, cô hơi ngờ ngợ nên quay đầu lại nhìn, thấy Hàn Triệt vẫn đứng trên bờ ruộng, cúi đầu nhìn xuống như đang tìm kiếm điều gì.
Hàn Triệt: “…”
*
Cô ôm ngực, chạy đến bên đường nôn khan một hồi.
Hàn Triệt cố gắng ngả người ra sau hết cỡ, không dám mở mắt, vừa tức vừa giận: “Lấy nó ra lấy nó ra đi! Cô lại để tôi sờ vào nó, cô không biết sâu róm có độc sao?”
Không nhưng mà, cô có bị khùng không vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trịnh Hảo đưa lá lên trước mắt, chăm chú ngắm con sâu, ánh mắt tràn đầy niềm vui: “Tôi quyết định gọi nó là Trịnh Mỹ Lệ.”
[30]
Nhắm mắt lại, các giác quan khác trở nên nhạy bén và rõ ràng: giọt sương mát lạnh, thân cây dẻo dai, phiến lá mỏng manh, trong không khí trong lành thoang thoảng hương thơm của cỏ cây…
Trịnh Hảo vội vàng đuổi theo: “Vậy lát nữa chúng ta sẽ về bằng cách nào?”
Anh đợi ở đó một lúc lâu, rốt cuộc mới thấy bóng dáng của Trịnh Hảo xuất hiện ở cuối con đường hẹp. Cô đi từng bước nhỏ, trên tay dường như đang cầm một thứ gì đó, nên không dám chạy quá nhanh.
Chiếc xe điện lắc la lắc lư, đi rồi lại dừng, Trịnh Hảo thực sự không thể chịu đựng thêm nữa, bèn kêu dừng xe.
Hàn Triệt ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm nhận được cổ tay của mình bị một bàn tay mềm mại nắm lấy, sau đó từ từ hướng xuống đất.
Hàn Triệt: “???”
á.” Trong mắt Trịnh Hảo là nụ cười xấu xa sau khi thực hiện được trò đùa, đưa lá cây đến trước mặt anh, “Mới vừa rồi tôi phát hiện trên cây, anh nhìn kìa, to quá đi.”
“Ê ê ê, đi rồi à?” Trịnh Hảo vội vàng đuổi theo.
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, để cho không khí trong lành mát mẻ thấm vào tâm hồn.
“Tôi không hiểu những lý thuyết này, chỉ biết chỗ nào làm tôi thoải mái thì tôi sẽ tới đó. So với thành phố lớn, văn phòng, gian hàng viết chữ, tôi vẫn thích những nơi như thế này hơn, đầy cây xanh, nhìn vào là thấy tâm trạng tốt lên.”
Con sâu tên là Trịnh Mỹ Lệ đã được Trịnh Hảo bỏ vào một cái hộp bảo quản thực phẩm, trên nắp hộp có một lỗ thông khí, Trịnh Hảo còn hái nhiều lá cây, tạo cho nó một tổ nhỏ tạm thời.
Những lời này đã gợi nhắc cho Hàn Triệt, anh lo lắng hỏi: “Ở đây sẽ không có rắn chứ?”
Trịnh Hảo hỏi ngược lại: “Đối với sếp thì không nên tôn trọng sao?”
“Thật sao?” Hàn Triệt cười nhẹ, “Vậy tháng Sáu tôi sẽ quay lại xem thử.”
Anh chợt tỉnh táo lại, vội vàng bò dậy, lao ra bờ sông rửa tay. Có lẽ do chân yếu cộng với mặt đất lầy lội khiến anh trượt chân, suýt nữa lao đầu xuống sông.
“Sâu róm
“Sờ cái nào trước tiên?”
“Không đúng sao?” Hàn Triệt nhíu mày, “Vậy thì tôi không biết.”
“Được liền.”
Cỏ dại ướt át lướt qua ống quần của anh, mặt đất lầy lội và nhớp dính, mỗi bước đi chỉ nghe thấy tiếng “bẹt”, khi nhấc chân lên, mặt giày đã đầy bùn.
“Nhìn xem, anh đã sợ đến mức nào.” Trịnh Hảo từ từ đứng dậy, đi đến bên sông, đỡ anh dậy.
“Đây là cái gì?”
[31]
Ngồi lên xe, Hàn Triệt chỉ huy tài xế: “Chú đi theo xe của cô ấy.”
Mắt của Hàn Triệt sáng lên.
Khi mở mắt, anh cúi nhìn chiếc lá này, nó có màu xám xanh, cả hai mặt đều phủ đầy lông tơ dày.
Khi bắt đầu lại, Trịnh Hảo vừa ngồi vững ở phía sau, Hàn Triệt xoay bên tay phải, chiếc xe điện lắc lư lao về phía trước. Anh vội vàng xoay bên tay trái, chiếc xe điện đột ngột dừng lại.
Chiếc lá này có xúc cảm thật kỳ diệu, sờ vào thấy mềm mại và mịn màng, giống như đang sờ… tai của một chú mèo con.
Hàn Triệt: “…”
Suối nhỏ róc rách, chim hót líu lo trên ngọn cây, như thể tiếng vẫy gọi của thiên nhiên.
Hàn Triệt mặt mày u ám, lạnh lùng nói: “Cho chú thêm một trăm nữa, không được nói gì.”
Hai cánh tay của ai đó vừa mở ra định ôm lấy thân cây, nhưng lại ngập ngừng buông xuống, nhất thời không biết để đâu, chỉ đành ngượng ngùng gãi mũi.
“Cô trốn, anh đuổi theo, hai người họ có chạy đằng trời…”
“Á!!!” Hàn Triệt sợ hãi kêu lên một tiếng, ngồi phịch xuống đất cỏ.
Anh bỗng nghĩ ra điều gì đó, run rẩy giơ tay lên, vô cùng kinh ngạc nói: “Cái mà tôi vừa chạm vào chính là nó.”
Anh nhìn xung quanh, mới nhận ra rằng các loài cỏ dại và hoa dại ở đây khá phong phú.
“Tuỳ cô thôi.” Anh quay đi rồi lại quay lại, cảnh cáo cô với nét mặt nghiêm túc: “Hai người hãy giữ khoảng cách với tôi.”
Hàn Triệt không còn cách nào khác, đành phải đi theo con đường mà cô vừa đi qua, bước xuống một cách dè dặt.
“Có hiệu quả không?”
Ông chú tài xế ló đầu ra, gọi: “Trai xinh gái đẹp, xe hỏng à? Có cần bắt taxi không?”
Hàn Triệt cảm thấy ấm áp trong lòng, động tác cũng vô thức nhẹ nhàng hơn, kiên nhẫn vuốt v3 một lúc lâu.
“Nhả phanh! Tay trái của anh nhả ra, ơ ơ, bên phải đừng nhả! Anh không phân biệt được trái phải à?”
Hàn Triệt không muốn nói nhiều: “Cho chú thêm một trăm tệ.”
“Hôm đó tâm trạng tôi không tốt nên đã tìm một cái cây bên đường rồi ôm lấy nó, kết quả thì anh đoán xem?” Trịnh Hảo ngưng cười, biểu cảm trở nên bí hiểm.
“Làm gì vậy?” Trịnh Hảo ngoái lại liếc anh.
“…”Hàn Triệt nhíu mày lườm cô.
“Những bãi cỏ đó được cắt tỉa gọn gàng, tôi không thích. Cỏ mà, phải mọc lộn xộn mới đẹp.” Trịnh Hảo chỉ vào bờ sông, nơi bụi cỏ mọc um tùm gần bằng nửa người, “Anh xem, nó có thể mọc cao như vậy, cỏ trong công viên có làm được sao?”
Một cơn tức giận dâng lên trong lòng, Hàn Triệt nhanh chóng bò dậy, phủi bụi trên quần, rồi dậm dậm chân để rũ bùn, không ngoảnh lại mà trở về chỗ ban đầu.
Trịnh Hảo trợn mắt, tức giận nói: “Kết quả là tôi sờ phải một tay đầy nước mũi!”
Hai con lừa cứng đầu cứ thế đối đầu trong lặng yên, cho đến khi một tiếng ma sát của lốp xe vang lên, một chiếc taxi chậm rãi dừng lại bên cạnh họ.
Hàn Triệt quay mặt đi, cố gắng nhịn cười.
[29]
Anh thích mèo, thích đôi tai mềm mại của chúng, cái đầu ấm áp, đôi mắt như viên bi thủy tinh, dáng vẻ uể oải duỗi người, và cả tính cách ẩm ương của chúng.
“Ồ? Có độc hả?” Trịnh Hảo với thái độ không quan tâm, “Yên tâm đi, cho dù có độc, cũng chỉ nhẹ thôi, ngón tay sưng một hai ngày là hết.”
Trịnh Hảo cười nói: “Tôi đã nghe nói, cũng từng thử qua rồi.”
“Đương nhiên là không nhớ được.” Trịnh Hảo thẳng thắn thừa nhận, “Đều là tôi bịa ra cả.”
Chương 19: ĐẠP THANH
Thấy dáng vẻ chật vật của anh, Trịnh Hảo không nhịn được cười thành tiếng.
Hàn Triệt lúc này mới yên tâm, tiếp tục bước trên cỏ tiến về phía cô, ống quần nhanh chóng ướt sũng khiến anh cảm nhận được sự lạnh lẽo từ mắt cá chân.
Còn cái gì mà “phương pháp sờ lá”, có khi nào là cô bịa ra để xem tôi xấu hổ không?
“Được.”
“Anh hãy nhắm mắt lại đã.”
Thật sự cảm thấy lạnh lòng cho cây xanh nhà cô. Cũng là sinh mệnh, tại sao chúng phải hy sinh để nuôi sâu?
Ngồi ở phía sau, Hàn Triệt không những phải tiếp tục chịu đựng những cú quạt từ tay áo rộng, còn phải lo lắng đề phòng con sâu róm đó vượt ngục bò lên người mình, mặc dù khả năng này gần như bằng không.
Chiếc xe điện vừa mới chạy ra đường lớn, Hàn Triệt đã không chịu nổi, kêu dừng xe.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.