Kẻ Bắt Cóc
否极泰来
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1
Tần Lãng bất đắc dĩ nói: “Được thôi.”
Tôi bật khóc: “Xin lỗi, cháu quên kích hoạt SMS ngân hàng!”
Chương 1
“Vậy phải viết thế nào đây?” Tôi cầm giấy bút lên “Hay là anh viết giúp em đi.”
Anh ta nghe xong liền cụp mi xuống, tỏ vẻ không hài lòng với giá này.
Tần Lãng là phú nhị đại điển hình, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, môi đỏ răng trắng, cực kì ưa nhìn.
Anh ta hỏi ngược lại tôi “Em thực sự nghĩ rằng anh chỉ đáng giá nửa triệu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Lãng thường ngày u sầu đa cảm, đôi khi rơi lệ không có lý do.
“Em định đòi bao nhiêu?” Giọng anh nghe thật trong sáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Anh ta xoa xoa cánh tay bị đau của mình rồi cầm giấy bút lên.
“…”
P/s: bài học rút ra: cái gì cái làm thẻ ATM rồi thì đăng kí SMS đi, không thì internet baking.
TÔI:???
Nhưng là một kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c mới vào nghề, tôi vẫn không thể xuống tay đâm c·h·ế·t anh ta.
Anh ta lắc đầu.
Bức thư anh ta viết có nội dung như sau: Này, cha Tần kia, bây giờ con ông đang ở trong tay tôi! Mau chuyển 500.000 tệ vào khoản sau. Nếu không một cọng tóc c*̉a con trai ông c*̃ng đừng nghĩ tới! Đừng gọi cảnh sát, nếu không tôi sẽ g·i·ế·t con tin!
Chỉ có điều……
“Không biết, em viết thư như nào? Đọc tôi nghe thử.”
Tôi nghĩ anh ta có vẻ mắc bệnh nặng nên ngập ngừng nói: “Vậy 5.000 vạn?”
Vậy nên, trong cơn tuyệt vọng tôi đã liều lĩnh b·ắ·t· ·c·ó·c Tần Lãng, con trai út ông chủ tập đoàn nhà họ Tần, định tống 500 vạn (cỡ 17 tỷ VNĐ).
Chẳng ngờ, phú nhị đại này lại mắc chứng trầm cảm, còn chưa kịp moi tiền thì tên oan gia này cứ ba ngày lại tìm đến cái c·h·ế·t.
Không thể không nói, anh ta không chỉ đẹp trai, đến chữ viết c*̃ng thuộc dạng đỉnh.
“Anh không chạy đâu” anh ta nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa viết, tôi vừa hỏi Tần Lãng “Ba anh sao không chuyển tiền cho em? Lẽ nào c*̃ng cho rằng giá này quá thấp?”
Tôi lắc đầu chắc nịch: “Không được, em chỉ cần 500.000”.
Tôi định cởi trói cho anh ta, nhưng rồi tôi nghĩ, lỡ anh ta bỏ chạy thì sao?
“…”
Tôi là một kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không vô duyên vô cớ g·i·ế·t con tin.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc liền cảm thấy lời anh ta nói rất có lý, vừa định bỏ lá thư vào phong bì thì anh ta đột nhiên nói: “Hay em tống hẳn 5.000 vạn luôn đi, anh cảm thấy mình xứng đáng hơn nhiều.”
Nhưng tôi thực sự rất cần tiền.
Tôi nghĩ mình đã làm anh ta khóc.
“Hình như em quên kích hoạt SMS ngân hàng rồi.”
Tôi do dự, vẫn không dám cởi trói.
Tôi mơ thấy mình bị cảnh sát bắt, chú Tần đứng bên cạnh hét lên: “CMN chú đã chuyển cho cháu 13 lần 500.000 tệ rồi. Má nó cháu tống một lần luôn không được à. Cứ chuyển từng đợt như vậy mệt c·h·ế·t đi được!”
Trần đời sao lại có người hoàn hảo như vậy cơ chứ?
Tôi quyết định ngày mai sẽ chuyển bức thư này, nhưng đêm đó tôi lại có một giấc mơ.
“Như vậy trông mới dữ được.”
Anh ta thở dài, như thể cho rằng nó còn quá thấp.
Được thôi, chính câu này c*̉a anh ta đã khiến tôi tin rồi, tôi cởi dây trói.
Sau khi bàn bạc giá cả với anh ta, tôi ngồi bên cạnh anh ta, lần nữa viết một lá thư t·ố·n·g· ·t·i·ề·n ông chủ tập đoàn họ Tần.
“Tần Lãng, viết như này liệu có ổn không?” Tôi nhìn bức thư t·ố·n·g· ·t·i·ề·n anh ta viết liền lâm vào trầm tư.
Anh ta mở đôi mắt ngái ngủ của mình hỏi tôi có chuyện gì vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chưa đủ dữ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ tới nghĩ lui tôi liền quyết định sẽ đáp ứng mong muốn c*̉a anh ta: “Vậy anh phải trả thêm tiền!”
Tại sao lại nói là lần nữa, BỞI VÌ, đây là bức thư thứ mười ba tôi viết!
“Vậy anh mặc cả đi?”
Tôi cần tiền, thực sự cần tiền.
Cuối cùng một ngày, anh ta nói: “Anh không muốn tự vẫn, em cứ g·i·ế·t anh đi.”
Tôi giật mỉnh tỉnh giấc, trán đẫm mồ hôi lay lay Tần Lãng: “Tần Lãng Tần Lãng, anh mau tỉnh dậy đi!”
Tôi tên Lâm Nhã, là một kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c, một kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c nghèo khổ tội nghiệp.
Tôi “e hèm”môt tiếng rồi bắt đầu đọc bức thư: “Chú Tần, chào chú. Dạo này chú thế nào? Cháu đã b·ắ·t· ·c·ó·c con trai út Tần Lãng của chú rồi, làm phiền chuyển giúp cháu 500.000 tệ, số thẻ của cháu là 62167xxxxxxxx, cảm ơn chú! KHÔNG THỂ gọi cảnh sát, nếu không cháu sẽ g·i·ế·t con tin trước khi cảnh sát đến.”
Tôi có tội.
Anh ta ủ rũ nói: “Anh thực sự là người không có giá trị mà…”
Sống tới từng này tuổi tôi c*̃ng chưa nhìn thấy người con trai nào đẹp trai như vậy, chưa được nhìn thấy nên không khỏi muốn sờ lần hai.
Liền an ủi anh ta từ tận đáy lòng: “Anh đừng sợ, em chỉ trói anh để t·ố·n·g· ·t·i·ề·n thôi, em sẽ không g·i·ế·t anh đâu.”
Tôi giơ năm ngón: “500.000”
Tôi nói “Vậy em giảm giá cho nhé?”
“Anh thực sự không chạy” anh ta còn bổ sung thêm 1 câu “Người Trung Quốc không lừa dối người Trung Quốc.”
Thế giới của người giàu, tôi không những không hiểu mà còn rất sốc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.