Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 120: Băng Long 2
- Được rồi, việc dọn dẹp này, ta sẽ đích thân làm chuyện đó. Suy cho cùng việc quan trọng nên tự tay làm là tốt nhất…
Kiến Long nghe Trần Cảnh đồng ý đi thì liền mừng quýnh, vội nắm tay Trần Cảnh mà kéo vào vết nứt hư không rồi biến mất.
Kiến Long cay đắng đáp lời, tay hắn không khống chế được sực mạnh mà bóp nát chén trà trong tay thành bột mịn. Sau khi lấy lại được chút bình tĩnh thì hắn mới từ từ kể lại:
Trần Cảnh ngạc nhiên mà há miệng to bằng trái trứng. Anh chính là người du hành chính hiệu, nhưng chỉ dám nói dối chứ không dám khoe khoang như vậy. Bên Hiên Viên sơn hình như cũng có một người nhưng giống anh, cũng ẩn nấp rất kỹ.
- Chặn cửa khiêu chiến là một hình thức sỉ nhục nhau phổ biến ở các tông môn ở tòa thiên hạ bên kia nhưng bên này của chúng ta đâu có phong tục này? Các ngươi cứ g·iết sạch bọn ngu ngốc ấy vậy là xong chuyện rồi còn gì?
- Kiến lão nghĩ Thiên Hưng là tên đần sao? Hắn có mặt ở khắp mọi nơi với đủ kiểu hình dạng khác nhau, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì không tài nào phát hiện được. Lần đó hắn cho Nguyệt Hoa ăn phân thân của mình để củng cố cảnh giới, rồi lại diễn một màn kịch nồi da nấu thịt cho chúng ta xem, sau lại diệt đi Thiên Bình bịt đầu mối cùng nhiều chuyện khác nữa. Khi chúng ta biết thì tất cả đã an bài xong hết rồi.
- Bọn chúng hình như được Văn Thánh thu nhận, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh, không thể dùng tiêu chuẩn của chúng ta để so sánh. Nên bọn chúng có đầy đủ cơ sở để công khai thân phận của mình. Một lúc ra sáu người vậy thì hẳn là Quân Tử học cung còn ẩn chứa nhiều người du hành hơn nữa. Đây là đang cảnh báo với Long tộc chúng ta cũng như các tộc còn lại.
Vậy nên nếu bây giờ đâu đó xuất hiện vài người xuyên không như vậy cũng chả có gì hiếm lạ nhưng một lúc sáu người, lại con huênh hoang, đi tuyên truyền thân phận của mình như vậy thì quả là trên đời khó thấy.
- Có chắc là người du hành không? Thường thì người du hành sẽ mang đến kiên thức mới lạ từ nền văn minh của thế giới khác. Là con át chủ bài của các thế lực cũng như là đối tượng nghiên cứu của mấy tên điên. Sáu tên đó cứ thế mà bô bô ra, ngại mạng mình quá dài rồi sao?
- Hình như các ngươi mập hơn trước thì phải? Chắc nên giảm lượng đồ ăn của các ngươi xuống mới được.
- Quân Tử học cung ba hôm trước dẫn theo một đám lít nhít đến trước Nam Thiên Môn chặn cửa. Tất cả tu sĩ dưới phá hư cảnh đều có thể tham gia.
- Chuyện mà để Kiến lâu chủ đánh giá là thú vị vậy thì không thể coi thường, ta tất nhiên có hứng thú. Mời lâu chủ nói.
Trần Cảnh hơi há miệng tỏ vẻ ngạc nhiên, một lúc sau anh mới chậm rãi nói:
- Mã a… Mã a a a…
Trần Cảnh đành chẹp miệng một cái, anh hô lớn:
Trần Cảnh nghe giọng nói thật quen thuộc thì nhíu nhíu mày ngước nhìn, hóa ra kẻ tới là Kiến Long. Anh lắc lắc đầu, toàn thân thoát lực. Kiến Long thấy Trần Cảnh tạm trời não vẫn bị chấn động thì cũng không lấy làm lo lắng mà kéo ra một cái ghế rồi tự tay đỡ anh ngồi xuống.
Kiến Long tạm không nói, hắn nhìn vào trong lều nơi Trần Cảnh đang bị móc thận mộ lúc lâu rồi mới nói:
Chương 120: Băng Long 2
- Trần Cảnh thánh tử quả thật thiên phú bất phàm, vừa đặt chân đến Long Trì quốc ta đã đại náo một trận sau đó thì bế quan ngộ đạo suốt bảy ngày bảy đêm. Vậy Trần thánh tử đã ngộ ra được chút nào chưa?
- Phải!
Kiến Long thấy Trần Cảnh nói nhẹ như lông hồng thì liền chẹp miệng một cái mà nói:
Tiểu Dương bệ hạ nghe xong thì gật đầu đồng thuận nói:
Kiến Long nhìn Trần Cảnh, tay xoay chén trà mà ung dung đáp:
- Bọn hắn có sáu người du hành, khác với Trần thánh tử, thánh tử là có được truyền thừa từ người du hành nhưng bọn chúng lại chính là những người du hành đến từ thế giới khác.
- Vậy e là không hay lắm, dù sao thì trong mắt thế nhân thì người gây chuyện là Trần Cảnh, thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn chứ không phải ta nên thánh tử phải tự mình giải quyết lấy. Mà ta hôm nay đến không phải vì việc này mà là có chuyện thú vị liên quan đến Hiên Viên sơn, liệu Trần thánh tử có hứng thú?
- Nếu bọn chúng đã xuất hiện ở đây thì có nghĩa là bọn chúng không quá quan trọng, rồi sẽ có vài kẻ ngu ngốc bất chấp tất cà mà g·iết chúng, sáu người đi có khi chỉ một người về. Vậy không bằng chúng ta ra tay trước, ta thực sự muốn xem kẻ xuyên không như bọn chúng có gì khác người mà dám ngạo mạn như vậy.
Trần Cãnh gãi gãi đầu khó hiểu, anh đứng dậy đi vài vòng rồi quay người lại hỏi:
Trần Cảnh trầm tư một hồi rồi nói:
Tiểu Dương bệ hạ lúc này dường như cũng bắt đầu suy tư, hắn hạ giọng nói:
Trần Cảnh thở dài, anh ngồi xuống tự rót cho mình một chén trà rồi phân tích: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Ài, bọn chúng tới chặn cửa bình thường thì c·hết chắc. Nhưng lần này có Văn Thánh tới nên chúng ta đành phải chấp nhận đề nghị của bọn chúng.
Ngay lúc này thì có hai bóng người đẩy cửa bước vào, một đôi tay mềm mại đỡ Trần Cảnh đứng dậy. Còn chưa đợi anh hiểu ra điều gì thì ngay lập tức một bóng người quen thuộc đã bước với và vỗ vào lưng Trần Cảnh một cái “Bốp” thật vang. Hắn cười hì hì mà nói:
Kiến Long nghe vậy thì mỉm cười nói:
Trần Cảnh lúc này mới để ý tới Kiến Long đang ngồi nhìn mình thì cũng ngồi xuống bàn rót trà mời hắn rồi nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Thiên kiếp buông xuống là điều không thể tránh khỏi, Long Trì quốc nếu muốn yên ổn vượt qua nhất định phải nắm trong tay Băng Long chân chính. Không biết tên cáo già Thiên Hưng kia bằng cách nào đó đã phục sinh Thiên Hồ hoang thần, nhưng xem ra chỉ là bản tàn khuyết. Chúng ta đã chuẩn bị sẵn một ngàn dặm sơn mạch cùng trăm vạn vật tế vậy mà dùng tới chưa đến một phần mười, thua xa những gì được ghi chép trong sử sách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiến Long thấy cá đã cắn cầu thì liền thu cành, nói ngay vào chính sự:
Kiến Long nghĩ vậy thì liền liếc xuống chỗ đó của Trần Cảnh một lúc ra vẻ tiếc rẻ. Cuối cùng thì Trần Cảnh đã sắp xếp lại được toàn bộ ký ức. Tất cả chỉ dừng lại ở việc dạy học cho đám người kia là hết, phía sau không có gì cả.
- Vậy các ngươi thua rồi đúng không?
- Vậy thì đi thôi!
Trần Cảnh vừa xoa xoa vừa hắng giọng trách móc. Ngay lập tức mấy con rồng này liền thu nhỏ hình thể mà bay đến quấn lấy cổ Trần Cảnh mà dụi mà cọ cọ làm nũng. Trần Cảnh bị cù nhột thì cười lên ha ha một cách thoải mái. Sau khi đùa giỡn với đám ấu long xong thì tâm hồ cùa Trần Cảnh cũng hoàn toàn ổn định trở lại.
- Mấy đứa! Tập hợp! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiến Long đứng cạnh cũng vuốt râu tiếp lời: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“ Bảy ngày bảy đêm, không ăn không uống liên tục sủng hạnh gần trăm người. Vậy mà chỉ có bảy người mang long thai, xem ra tỉ lệ thụ thai khác loài quả thực thấp đến đáng sợ!”
Trần Cảnh nghe vậy thì sắc mặt có hơi đen lại, anh khó hiểu nói:
Sau khi sai hai thị nữ kia đi lấy điểm tâm sáng thì Kiến Long ngay lập tức dùng nhãn thuật đi sâu vào tiềm thức của Trần Cảnh, sau khi xác định không để lại chút dấu vết nào thì liền mỉm cười mà ngồi đó, giúp Trần Cảnh ổn định lại tiềm thức.
Bảy ngày sau, Trần Cảnh tỉnh dậy trong mê man, đầu của anh đau kinh khủng. Trần Cảnh loạng choạng bước xuống giường nhưng ngay lập tức chới với mà ngã ra đất.
- Hắn không phải tên đần nhưng chúng ta cũng không phải kẻ ngốc. Vạn vật đều có biến số và tên suy thận kia là một cái biến số lớn nhất mà chúng ta cần phải nắm cho chắc. G·i·ế·t bỏ chắc chắn là không thể nào, làm như thế chẳng khác gì t·ự s·át nhưng cũng không vì vậy mà để cho con cáo già đó một tay che trời. Ta đã niệm chú để hắn dựng thương suốt bảy ngày bảy đêm không ngã, ngươi nên tận dụng quãng thời gian này mà vắt kiệt hắn đi. Cuối cùng thì xóa sạch ký ức của hắn về chuyện xảy ra ngày hôm nay, phàm là những người gặp nó, sau khi đẻ trứng thì đều phải g·iết sạch rõ chưa?
- Chuyện rắc rối lần này là do ngươi làm, ngươi tự mà dọn lấy! Ta không rảnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.