Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Gặp lại cố nhân 2
Sau đó hắn cầm lấy bình rượu đổ lên đầu nàng ta, rồi tụt quần mình xuống. Đám người ở dưới lúc này cũng nâng chén lên hò hét, hình như còn vỗ tay.
- A aaaa!
Sau một hồi tán loạn, rất nhanh bọn tạp nham này vậy mà vẫn còn tụ tập lại được. Trần Cảnh thấy vậy thì quyết định bắn phát thứ hai. Lần này anh chọn bắn xuyên táo, bọn ngốc kia vậy mà lại xắp thành hàng như q·uân đ·ội. Anh lập tức nhắm vào vơi gây sát thương nhiều nhất và bóp cò.
Làm vậy tuy linh hoạt, kiếm sẽ thành một con cá và vùng được bao phủ sẽ như một hồ nước nhưng điểm yếu là rất dễ bị cường giả truy tung ngược hay khiến kẻ thù ở xa biết phạm vi mà né nên thường dù có phi kiếm thì tu sĩ cũng chỉ dùng ở khoảng cách gần đến trung, hiếm khi họ dùng nó để t·ấn c·ông tầm cực xa dù họ làm được điều ấy.
- Ngu ngốc, hẳn là hắn đã đái phải con thú gì đó bị nó cắn cho đây mà. Ở nơi rừng thiêng nước độc này b·ị t·hương nặng chính là c·hết. Cho nó đi thanh thản một chút, hôm nay chúng ta đã mất quá nhiều anh em rồi. Đêm nay phải mở tiệc tẩy trần bằng trinh nữ mới được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một tiếng hét chói tai vang lên, ngay lập tức một đám người lập tức từ trong hang chạy ra bâu lấy tên xấu số kia. Tất cả nhìn hắn đều ái ngại, hạ bộ đã bị một thứ gì đó bóp nát, kéo cả bàng quang ra bên ngoài cơ thể.
Chương 4: Gặp lại cố nhân 2 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Cảnh lúc này núp ở một nơi cao hơn, anh đã quan sát và nghe hêt tất cả. Tên thư sinh này rất mạnh, ra tay cũng rất quyết đoán, có thể chính là trại trưởng mà đám người này nhắc tới.
Cầm nó trên tay, Trần Cảnh mỉm cười cảm nhận độ nặng cùng vẻ ngoài hầm hố của nó. Anh cắn ngón tay rồi vuốt ve, tay Trần Cảnh lướt đến đâu, ngay lập tức máu tươi hóa thành phù văn và in tới đó. Một lúc sau, khi mặt trời vừa khuất bóng thì cây s·ú·n·g cuối cùng cũng hoàn thiện.
- G·i·ế·t! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Cảnh tặc lưỡi lẩm bẩm. Sau đó anh thu hồi Thiên Ti, biến nó thành một cái dù lượn và bay về hướng cái hang.
Trần Cảnh sau khi thu thập mọi thứ về địa hình xong thì lập tức rút lui. Anh tìm tới một cái cây rất cao trong vùng đầm lầy này và ở tại đó. Từ cái cây này đến cái hang phải tầm một ki lô mét nhưng với tầm nhìn mở rộng của Trần Cảnh, bọn chúng làm gì anh đều biết.
- Về lý thuyết thì chỉ cần biết cấu tạo, Thiên Ti có thể hóa thành mọi thứ, kể cả mô phỏng sinh vật sống. Trước đây không có nhiều cơ hội thử nên giờ phải nhanh chóng làm chủ nó mới được. S·ú·n·g t·rường b·ắn tỉa lực điện từ SĐT 197SS tái tạo.
Tên thủ lĩnh bước tới và nói gì đó sau đó cả đám bắt đầu tiệc tùng bét nhè. Sau khi ăn uống no say, tên thủ lĩnh lảo đảo bước tới chỗ Miêu Nhân kia, hắn dùng dao bắt đầu xé mở quần áo của nàng.
Sau một hồi tính toán, Trần Cảnh quyết định đêm nay lúc bọn chúng chè chén sẽ ra tay, hiện tại cần chuẩn bị vài thứ trước. Từ những gi học được sau khi c·hết “Hụt” hai lần, anh quyết sử dụng tất cà kiến thức sao cho phù hợp, không bên trọng bên khinh nữa. Dù sao mỗi nền văn minh đều có ưu, nhược điểm riêng mà.
Trần Cảnh nghe được đoạn hội thoại này thì chỉ lắc đầu, chuyện này dẫu sao cũng không hiếm lạ. Nhưng mà không hiểu sao Trần Cảnh lại rất giận, là giận dữ hay là ghê tởm cũng không rõ. Hiện tại trong lòng Trần Cảnh sát khí bỗng tuôn trào, xem ra đám người này sắp gặp tai họa rồi.
- Lũ ngu, những kẻ mạnh nhất đ·ã c·hết! Các ngươi không chạy đi mà còn ở lại đây hiến mạng để làm gì? Hoàng Tuyền, Vong Xuyên đại khai sát giới!
Trần Cảnh bước tới trước cửa hang, bọn giặc cỏ này đã chạy đi đâu hết. Xung quanh yên lặng đến đáng sợ…
Tên kia đau đến mức đầu óc mơ hồ, chỉ kêu được mấy chữ rồi lịm đi. Lúc này một tên dáng dấp thư sinh bước tới hắn nhìn tên này và nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Cảnh biết rõ điều này vì giặc c·ướp ở đâu mà chả vậy, anh vẫn còn một lần bắn nữa. Muốn sử dụng phi kiếm thì phải trải thần thức ra xung quanh trước, nơi thần thức vươn tới thì phi kiếm cũng có thể vương tới. Nó giống quan hệ giữa ra đa và t·ên l·ửa vậy.
- Cứu, cứu!
“Phíu”! “Ầm” Cảnh tượng kinh hoàng lần nữa được lặp lại. Lần nay là một dãy mười mấy người bị thôi bay nửa người trên, một số người thị bị đục lỗ tròn ngay giữa thân. Mặt đất chỗ đó cũng bị cày xới biến dạng. Người bị mảnh vụn văng trúng chảy máu hay thương tật khá nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Cảnh thu nhỏ hai thanh phi kiếm lại, biến chúng thành đ·ạ·n rồi nạp vào s·ú·n·g. Thông qua kính ngắm, Trần Cảnh thấy được đám người này đang đẩy thắp đuốc sáng rực và đầy một cái lồng ra ngoài.
Tên thủ lĩnh có vẻ khá cao hứng, hắn túm lấy đuôi nàng ta kéo lên định hành sự thì “Phíu”! “Ầm” Một âm thanh xé gió vang lên tiếp sau đó là một t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc. Tên thủ lĩnh thư sinh liền đứng đờ người ra.
Sau đó bọn chúng lôi từ trong lồng ra một “Con mèo” lớn. Nhìn thì hao hao giống Miêu tộc. Trần Cảnh lúc này hơi nhíu mày, bọn người kia trói nàng ta cúi gập người vào một cái bàn đá, hai chân dạng ra rồi cố định vào hai bên bàn.
Trần Cảnh nói thầm rồi tập trung tưởng tượng ra cây s·ú·n·g trường điện từ (Sniper Coil Gun) hiện đại nhất Việt Nam mà anh biết. Cây s·ú·n·g này tầm bắn tối đa lên tới ba ki lô mét, lại cực êm, độ giật thấp. Tổng cục quốc phòng S99 tạo ra dựa trên nguyên bản s·ú·n·g SV180 của Isarel vào nửa cuối chiến dịch “Sóng bạc”. Là cây s·ú·n·g gây tiếng vang lớn nhất thế kỷ 23, nó được người Mỹ gọi là tử thần câm lặng. Giúp Việt Nam vượt qua thế khó bảo toàn lãnh thổ của mình.
- Hết đ·ạ·n rồi, mấy nguyên liệu bình thường dù dùng phù văn gia cố cũng không thể chịu được uy lực của cây s·ú·n·g đặc biệt này. Đúng là kết hợp phù văn với v·ũ k·hí nóng là hướng đi đúng đắn, trước là pháo giờ là s·ú·n·g nhưng tiêu hao quá lớn. Mới có hai phát mà người muốn lả đi rồi, xương quai xanh hình như cũng rạn nứt, nếu không có phù văn gia cường, chắc chắn gãy ngay từ phát bắn đầu tiên.
Phần đầu của hắn cùng với mặt đất phía sau lưng đều bị cái gì đó thổi bay. Đám người ở dưới sau khi định thần lại thì liền ú ớ hét lên gì đó. Sau thì bỏ chạy tán loạn. Cũng phải, dù sao thì c·ướp vẫn hoàn c·ướp. Đầu lĩnh c·hết thì sẽ sụt giảm sĩ khí và tán loạn ngay, nhưng thường lúc này thể nào cũng có một vài người có mưu dồ lớn đứng ra thống nhất bọn chúng.
“Tồ tồ tồ” Một tên trong đám người đó bỗng chạy lại chỗ Trần Cảnh đang nấp, vạch quần đái thẳng vào bụi, trúng ngay mặt của anh. Trần Cảnh lúc này tức sôi máu, chiêu này sát thương không lớn nhưng sự sỉ nhục lại vừa đủ. Vậy là anh vươn tay ra, một trảo bóp nát cái thứ lủng lẳng ở trước mặt.
Từ một vài bụi cây gần đó, bỗng xổ ra mười mấy tên bặm trợn lao tới phía Trần Cảnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.