Huyền Thiên Vũ Tôn
Tây Quan Lạc Thủy
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 348: Các ngươi phải nuôi ta...
Thanh âm trầm thấp lấn át tiếng thì thầm trong cung điện.
Lúc này.
"Ha ha ha!"
"Thiên Đạo vô thường, mỗi thời đại, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện mấy thiên tài yêu nghiệt như vậy, tựa như vị Khí Thần Tông lúc trước kia.
Khi thần bắt đầu đổ máu, thần kia, liền đ·ã c·hết!
Oành!
Chương 348: Các ngươi phải nuôi ta...
Vừa nghĩ tới biểu tình của tộc trưởng Vu gia, lão phu không nhịn được muốn cười."
Toàn bộ Thanh Khâu, vũ lực trở thành phương pháp duy nhất để giải quyết mâu thuẫn.
Cơ nghiệp vạn năm, từ khi Hề Thần sáng tạo ra đế quốc khổng lồ từ Thiên Nguyên đại lục tới nay, một đêm đã sụp đổ.
Trên lưng hổ.
Một tiếng hô vang.
Long xà lên lục địa, hoàng thất sụp đổ mà loạn tượng nổi lên.
"Đồ Ma Giáp, chúng ta nhất định phải có được Đồ Ma Giáp, có Đồ Ma Giáp, thực lực Nhậm gia chúng ta sẽ tiến thêm một bước.
Hơn trăm chiến sĩ Man tộc mặc hắc giáp trường đao bày trận đứng yên.
"Còn có rượu!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ha ha ha!"
Lục Khê ném một cái đầu vào góc tường, ngồi đối diện Tần Thanh.
Chúng ta và Vu gia tìm ngàn năm cũng không có đầu mối, lại để cho hắn thoải mái đạt được.
Bên cạnh Hoàng đế Nhậm Thiên Vận.
"Tộc trưởng có lệnh, nhất định phải đạt được Đồ Ma Giáp, hơn nữa, tìm cơ hội đạt được võ đạo bí kíp trên người Khương Lạc.
"Là thủ hạ của Thiết Diện!"
Trên Thiên Nguyên đại lục.
Tần Thanh có chút mệt mỏi bóp trán.
Trảm Đế Hoàng Vu Kỷ, tàn sát rất nhiều hoàng tử.
Trong cung điện, một đám người Nhậm gia cùng cất tiếng cười.
Chờ Tần Thanh bước vào tửu lâu, một cái bàn lớn nhất đã được dọn dẹp sạch sẽ, mang trà xanh lên.
Tiếng bước chân cắt đứt sự yên tĩnh của cung điện.
Đường phố vốn chật chội trong nháy mắt trở nên rộng rãi.
Nói cho cùng, Khương Lạc vẫn chỉ là võ giả Luyện Thể Cảnh nho nhỏ của Thiên Nguyên đại lục mà thôi, không cần khẩn trương quá mức.
Đế quốc Thanh Khâu.
Bệ Ngạn khẽ vuốt cằm chào hỏi Nhậm trưởng lão ở cửa.
Lập tức duỗi bàn tay ra chậm rãi nắm chặt.
Nam tử bên cạnh được xưng là trưởng lão chậm rãi đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đi tới trước cửa điện, nhìn về phương xa.
Bỗng dưng.
"Tên này sao lại tốt số như vậy? Không chỉ có thiên phú võ đạo xuất chúng, mà còn có thể có được Đồ Ma Giáp của Khí Thần Tông.
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Bây giờ chúng ta phải suy nghĩ làm thế nào để tranh thủ được lợi ích lớn nhất cho gia tộc trong loạn lạc sau này."
Nguyễn Cung gật đầu: "Không sai, lúc ta rời khỏi gia tộc, Vu gia tộc trưởng tự mình đến Nhâm gia chúng ta, muốn mượn dùng đại trận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám người xuất hiện ở cửa.
Ánh mắt lại một lần nữa rơi vào mật tín trên tay, trong ánh mắt thỉnh thoảng tán thưởng, khi thì kiêng kỵ, khi thì lại hiện lên vẻ hả hê.
Thỉnh thoảng có người rút đao khiêu chiến, tiếp theo liều mạng chiến đấu.
Đội ngũ thiết kỵ dừng ở trước một tòa tửu lâu.
Nhâm trưởng lão nhìn bóng người Khâu Bằng rời đi, trong ánh mắt hiện lên một tia tức giận: "Cái ả Đào Ngột này, thật sự là không thể nói rõ nặng nhẹ."
Một người một kiếm g·i·ế·t vào hoàng cung.
Nhâm trưởng lão nổi lên ý cười hỏi.
Sau khi nói xong, liền xoay người rời khỏi đại điện.
"Tần Thanh, đời này, ngươi và Khương Lạc đều phải nuôi ta."
Trong đại điện hoàng cung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dưới tình huống đảm bảo lợi ích của Nhâm gia, để Thanh Khâu càng loạn càng tốt.
————
Phía sau.
Một tiếng hổ gầm vang lên làm tất cả võ giả trên đường phố dừng bước.
Chẳng qua, cuối cùng lại có thể thế nào?
Xung quanh thôn trấn nhỏ bé, vô số võ giả tụ tập.
Nhậm Thiên Vận nói xong.
Cộc cộc cộc...
"Nhậm trưởng lão nói rất đúng."
Người cầm đầu rõ ràng là Uyển công chúa đã lâu không gặp.
Mà trên quảng trường bên ngoài cung điện.
Nhậm Nguyên Minh nhìn chằm chằm chén rượu trên tay, trong mắt hiện lên một tia lo âu và bất an.
Tần Thanh quay đầu, lộ ra một tia như trút được gánh nặng.
Thực khách đang hối hả sớm đã trốn sang một bên.
Bọn họ muốn tới Thiên Nguyên đại lục, chỉ có thể mượn nhờ Nhâm gia chúng ta."
Cơ nghiệp vạn năm của Thanh Khâu cứ như vậy bị bao phủ trong dòng sông thời gian, trở thành lịch sử.
"Quản đủ no là được, những thứ khác các ngươi để ý."
Hoàng đế đế Đại Càn mặc cho thiên vận thở dài một tiếng.
Trong tiếng vó ngựa dồn dập.
Mi Chu Bằng bình tĩnh.
Rống!
Người c·h·ế·t đi, giống như c·h·ó c·h·ế·t bị người kéo lê trong rãnh nước bẩn ném ra ngoài trấn.
"Bái kiến Nhâm trưởng lão, Tuân Kham phụng mệnh tộc trưởng đến đây, cũng mang đến viện quân của gia tộc."
Một đội trọng giáp kỵ binh mười người chạy như bay đến.
"Khặc khặc khặc, Vu gia nhất định đã tìm tộc trưởng, thông đạo bọn họ ở An Khê thành đã bị hủy, hiện tại.
Lấy sức một người, lật tung Hộ quốc thần thú, bát sí bích sơn khuyết.
Nhưng tộc trưởng còn chưa đáp ứng yêu cầu của đối phương."
Hiện tại Khương Lạc kia đã điên, không đáng lo.
Đế Hoàng mặc cho thiên vận cùng một đám hoàng tử xúm lại.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê.
Cách thành Thanh Khâu An Khê mười dặm.
"Đầu của Hôi cốc."
Ầm ầm...
——————
Huống hồ.
Trấn Qua Thủy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một tiếng kêu trong trẻo vang lên ở cửa.
Đây là cơ hội ngàn năm một thuở."
Một gã nam tử trung niên trường bào màu xanh rèn vuốt râu, trong đôi mắt tinh quang thỉnh thoảng hiện lên.
Thiên hạ kinh ngạc.
Bỗng nhiên.
Nhâm trưởng lão cười ha hả: "Tộc trưởng anh minh, nếu là ta, sẽ nhân cơ hội này làm thịt đối phương thật đau.
Xem ra, có ít người Tiên Thiên đã là Vận Mệnh chi tử."
Còn không phải là tông môn bị diệt, ngàn năm sau, hóa thành một bộ bạch cốt?
Chén rượu nặng nề rơi xuống bàn.
Phía dưới là chỗ ngồi.
Chỉ có một người dùng Liệt Văn Hổ làm tọa kỵ, đó chính là Thiết Diện.
Nhiệm vụ của ta, chính là tận lực ngăn chặn Khương Lạc, tranh thủ nhiều hơn cho Nhâm gia."
Oành!
Tiếng người huyên náo.
Nhị hoàng tử Nhâm Nguyên Minh đồng dạng thở dài một tiếng, ngẩng đầu đem rượu trắng trong chén nuốt vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiết Diện!
Về phần Vu gia.
Không còn hoàng thất Thanh Khâu!
"Mau tránh ra!"
Thành Tích Bạch.
Tần Thanh cau mày, ánh mắt nhìn về phía An Khê Thành.
Cầm đầu là một con Liệt văn hổ hùng tráng, khiến cho võ giả hai bên đường hoảng sợ tránh né.
"Thật là không thể tưởng tượng nổi, Vu gia lại có thể nằm trên người một võ giả Luyện Thể Cảnh nho nhỏ."
Trong hoàng cung trống trải vang vọng hồi âm.
Vu gia sẽ không bỏ qua như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.