Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 75: Chợ phiên
Sống ở Thương Dạ Địa gần một năm trời, Tịch Chiêu nhận ra một điều, khẩu vị của người bên này hoặc là ngọt, hoặc là mặn. Khác hẳn với Huyễn Linh Địa thích vị chua hoặc là cay. Còn với Tịch Chiêu, dường như nó không có sở thích quá lớn với ăn uống, nó chỉ thích nếm thử những thứ mới lạ.
“Ngon đúng không? Quả này đem về cho mẫu thân ta ngâm thành nước uống còn ngon hơn nữa.” Đại Hải Cẩu đắc ý nói.
Ngày hôm sau có hai ba đứa trẻ đến tìm Tịch Chiêu muốn bái nó làm sư phụ, Tịch Chiêu cũng không nói là nhận dạy chúng. Nhưng mà mấy hôm sau lần lượt nhiều đứa trẻ khác tìm đến, thậm chí ngay cả Đại Hải Cẩu cùng Tiểu Hải Cẩu cũng đến. Cuối cùng Tịch Chiêu trở thành thủ lĩnh của đám trẻ.
“Chút bản lĩnh quèn thế này mà muốn đi bắt nạt người khác, các ngươi nghĩ ai cũng có thể bắt nạt sao? Cút về nhà luyện thêm trăm năm nữa đi, may ra có thể đỡ một đòn của ta.”
Tiểu Hải Cẩu và Tô Hàm Ngư ở bên cạnh giới thiệu cho nó đủ loại quà vặt, đồ chơi. Với chúng, Tịch Chiêu hẳn là một công tử nhà cao cửa rộng nào đó lưu lạc dân gian, cho nên những thứ phàm tục này chắc hẳn nó chưa bao giờ thấy.
Một ngày này trưởng thôn dắt mấy đứa trẻ trong thôn lên thị trấn để tham gia chợ phiên. Chợ phiên nơi này cứ ba tháng tổ chức một lần, người ở các thôn làng xung quanh thị trấn kéo đến bày hàng buôn bán náo nhiệt đông đúc.
“Còn ta…”
Mấy đứa trẻ vâng dạ sau đó cùng nhau hòa vào dòng người đông đúc.
Nói rồi Tịch Chiêu ghét bỏ đứng dậy phủi phủi tay, lững thững đi về.
“Mẫu thân nói lệ chi mặc dù ngon ngọt nhưng tính nhiệt. Ta từ nhỏ thường phát nhiệt trong người nên mẫu thân cũng không cho ăn.”
Ngựa của vị thiếu gia kia giật mình, hai chân trước chồm lên hí vang một tiếng. Trong lòng Tịch Chiêu rơi bộp một cái, rắc rối đến rồi.
“Các ngươi đi chơi một vòng đi, nhưng mà đừng đi xa quá đấy. Thị trấn đông đúc, huynh đệ muội nhớ nhìn chừng nhau. Đợi bán được cá ta sẽ mua đồ ăn ngon cho.” Nói rồi lão dốc trong túi ra mấy đồng xu đưa đám nhóc, lại dặn dò, “Trước tiên cầm cái này mua quà vặt ăn đi.”
“Là kẻ nào chặn ngựa của Trình thiếu gia? Chán sống rồi sao?” Tên nô tài xuống ngựa nhìn đám trẻ quát to.
Đang suy nghĩ miên man thì phía trước truyền ra tiếng huyên náo. Mọi người vội vàng dạt sang hai bên đường. Mấy đứa trẻ cũng kéo Tịch Nhiên nép sang một bên.
Thị trấn này tuy không quá lớn, nhưng mà đương lúc chợ phiên nên người đông mườm mượp. Tịch Chiêu nhàn nhã theo sau Đại Hải Cẩu đi dạo khắp thị trấn. Nó hứng thú nhìn lấy những gian hàng náo nhiệt hai bên đường, mặc dù ở Huyễn Thiên Địa nó chạy ra ngoài chơi không ít lần, nhưng mà đây là lần đầu dạo phố phường mà không cần để ý phía sau lưng có người đang đuổi bắt nó về. Ít nhất là tạm thời người ta tìm không tới chỗ nó.
Nó làm sao mà nói được là Huyễn Linh Địa không có quả lệ chi cho nên nó không được ăn, đành lấy tạm một cái cớ mà vừa rồi nó nghe người bên đường nói chuyện với nhau về quả lệ chi này.
Tịch Chiêu nhận quả lệ chi từ tay Đại Hải Cẩu, học theo mấy đứa nhỏ bóc vỏ quả, để lộ thịt quả bên trong mọng nước. Cắn thử một miếng, nước từ thịt quả tràn ra ngập trong khoang miệng cùng với vị ngọt không thua gì kẹo đường.
Tịch Chiêu cúi đầu cười cười nhìn thoáng ngọc bội bên hông, sau đó lơ đãng nói.
Tịch Chiêu bất giác nở cụ cười, cả người nó bản chất tính hàn, còn sợ chút nhiệt hoa quả hay sao. Khi đó nó cũng cười mẫu thân nó lo lắng hồ đồ, nhưng mà nghĩ lại, hẳn là người mẫu thân nào cũng vậy đi.
Tịch Chiêu ngồi lên người Đại Hải Cẩu, ngước nhìn trời xanh trong lòng cảm thán, trước kia nó cũng bị Miêu Vô Hối ngồi lên như vậy sau khi ăn một chiêu nằm đất. Tịch Chiêu cứ ngồi như thế từ trưa đến xế chiều mặc cho Đại Hải Cẩu gào la thế nào hay Tiểu Hải Cẩu và đám trẻ ở một bên hù dọa. Đoán chừng sắp đến giờ cơm tối, Tịch Chiêu mới chầm chậm lên tiếng, gương mặt không chút cảm xúc.
“Chiêu ca, ở đây có quả lệ chi này, vận chuyển từ Tổ địa Dạ tộc xa xôi đến đấy. Chỉ có chợ phiên mùa hè mới có thôi, mùa khác không có đâu.”
Mà quả đúng như vậy. Tịch Chiêu nhìn que kẹo đường trên tay Tô Hàm Ngư hai mắt sáng lên. Trước giờ nó chưa từng thấy kẹo đường được tạo thành hình thù đủ dạng, óng ánh dưới mặt trời. Bên kia Tiểu Hải Cẩu cũng đưa cho nó một cái que kẹo trông như những đám mây, cắn vào một cái lập tức tan chảy trên đầu lưỡi, vị ngọt lan tỏa làm Tịch Chiêu sửng sốt không thôi.
“Hoa nhi, quay lại đây!!!”
Lần nào chợ phiên diễn ra trưởng thôn cũng dắt mấy đứa trẻ trong thôn đi xem náo nhiệt, chỉ có điều lần trước Tịch Chiêu cảm giác được khí tức quen thuộc của Linh tộc, cho nên trốn ở thôn chài không dám bước ra cửa nửa bước. Mặc dù ẩn giấu khí tức tốt lắm rồi, nhưng mà cẩn tắc vô áy náy, nó còn chưa muốn về.
Chỉ thấy một đứa trẻ chừng bốn tuổi cầm một que kẹo đường đang chạy ra trước móng ngựa của vị thiếu gia kia. Tịch Chiêu dợm bước định kéo đứa bé lại nhưng mà Đại Hải Cẩu nhanh hơn một bước lao ra ôm lấy đứa bé kéo vào bên đường. Nữ tử kia chạy đến đỡ lấy đứa bé trong lòng Đại Hải Cẩu.
Đại Hải Cẩu trước đây là thủ lĩnh của đám trẻ trong thôn, lớn hơn Tịch Chiêu mấy tuổi, thân thể to khỏe tính tình nóng nảy dữ dằn. Nó có một đứa em trai gọi là Tiểu Hải Cẩu, thân thể gầy còm nhưng tính tình cũng không khá hơn bao nhiêu.
“Thật sao? Trước giờ ta đều không được ăn những thứ này.”
Đội người ngựa chuẩn bị đi đến trước mặt Tịch Chiêu thì bên cạnh nó vang lên tiếng quát khẽ của một nữ tử.
Chỉ thấy một đội người ngựa hùng hổ đi tới, phía trước là một tên nô tài luôn miệng hét.
Tịch Chiêu đứng một bên nhìn đội người ngựa này nhíu nhíu mày. Thiếu gia phách lối như vậy nó còn chưa từng thấy qua. Ở Huyễn Linh Địa, nhất là tại Linh thành, không có ai dám phách lối như vậy. Thiếu Linh chủ như nó còn chưa phách lối đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước mặt, Đại Hải Cẩu xoay người lại đưa cho Tịch Chiêu một thứ quả tròn nhỏ, vỏ màu nâu đỏ, trông nhám nhám sần sùi, gọi là quả lệ chi. Đại Hải Cẩu toét miệng vừa cười nói vừa chia quả cho mấy đám nhóc phía sau.
Chương 75: Chợ phiên
“Đúng rồi, mẫu thân ta cũng nói không nên ăn lệ chi nhiều quá, trong miệng sẽ phát nhiệt.”
“Tại sao?” Mấy đứa trẻ đồng loạt thốt lên. “Tuy chỉ mùa hè mới có, nhưng đâu hiếm lạ gì.”
Nó nhớ đến Huyễn Thiên Địa tuy không có lệ chi, nhưng có bồ hòn gai. Quả bồ hòn gai này cũng tính nhiệt như lệ chi, vỏ màu đỏ, bên ngoài đầy gai mềm, nhưng bên trong thịt quả lại ngọt ngào. Tuy rằng không ngọt lịm như lệ chi, nhưng mà cũng tính là một loại quả ngọt, còn có vị chua nhẹ. Sơ Âm cũng không có cho nó ăn nhiều loại quả này, thực sự là sợ nó phát nhiệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trưởng thôn mang theo mấy đứa trẻ đi đăng ký một gian hàng sau đó tìm một chỗ bày các loại cá khô ra, lão nói với mấy đứa trẻ.
“Năm ngoái ta lén ăn một hơi cả chùm, sau đó miệng thực sự phát nhiệt, đau vô cùng.”
Lần này nguy cơ qua đi, Tịch Chiêu đường đường chính chính cùng trưởng thôn và mấy đứa trẻ lên thị trấn tham gia náo nhiệt, vui không kể xiết.
Hai huynh đệ này trước đây chuyên ức h·iếp đám trẻ trong thôn, lúc Tịch Chiêu vừa đến thôn không lâu, Đại Hải Cẩu đã dắt đám trẻ đến muốn cho Tịch Chiêu biết ai là thủ lĩnh nhỏ trong thôn. Nhưng chưa thể hiện được uy áp thì đã bị Tịch Chiêu hạ đo đất.
Mấy đứa trẻ vừa đi vừa nói đến kinh nghiệm thương đau khi ăn quả, không để ý ánh mắt Tịch Chiêu đã về một nơi xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù trong thôn mấy đứa trẻ tôn Tịch Chiêu làm thủ lĩnh, nhưng mà lần này ra ngoài Tịch Chiêu không có quen thuộc hoàn cảnh, cho nên để Đại Hải Cẩu đi trước dẫn đầu.
“Mau tránh đường, Đại thiếu gia xuất hành!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngọt thật.” Tịch Chiêu bật thốt nên lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.