Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Tâm cảnh (2)
Nam tử nhìn chăm chăm Sơ Âm một lúc, sau đó mới dè dặt hỏi ngược.
“Phu quân, tại sao ta không bao giờ có thể nhìn rõ gương mặt chàng?”
“Nhìn không rõ có thể sờ mà. Cảm giác sờ chẳng phải chân thật hơn mắt nhìn sao?”
Chương 4: Tâm cảnh (2)
“Chiêu nhi!” Sơ Âm gào lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần nữa tỉnh giấc, Sơ Âm nằm một mình trên giường, vẫn căn phòng ấy. Bên ngoài là tiếng trẻ con nô đùa. Nàng chống tay ngồi dậy, mang giày bước xuống giường. Cơ thể vì nằm lâu trên giường mà bước đi có phần khó khăn. Nàng dùng sức mở cửa, trước mắt nàng là tuyết trắng xóa một mảnh, phu quân và nhi tử nàng đang nặn người tuyết trong sân. Đứa trẻ chợt ngẩn đầu lên nhìn thấy nàng, nó híp mắt cười rồi phủi tay lao đến ôm chân nàng.
Lại một mùa đông tuyết rơi dày, Sơ Âm đã ở nơi này hai năm kể từ khi nàng tỉnh dậy. Đến bây giờ nàng vẫn chẳng nhớ gì cả, nhưng nàng không bận tâm. Nàng sống rất tốt, vậy nên chuyện gì đã quên cũng không cần cố nhớ lại.
Lúc ban đầu nàng còn ngại ngùng với vị phu quân này, nhưng cuối cùng qua hai năm, nàng động tâm rồi. Sơ Âm ngắm nhìn gương mặt chàng thật lâu, sau đó buộc miệng hỏi.
Sơ Âm cảm thấy hoang đường hết sức. Dù không nhớ gì quá khứ nhưng nàng không thể tin được là mình vừa có phu quân vừa có nhi tử thế này. Nghĩ đến đây đầu óc Sơ Âm trở nên đau đớn kịch liệt, nàng ôm đầu ngất đi.
Trong lòng Sơ Âm giống như được rót một dòng nước ấm. Nàng không bài xích người phu quân này, không bài xích đứa con trai này, có lẽ đây thực sự là gia đình nàng. Không hiểu sao trong lòng nàng tự nhiên mà tin tưởng và chấp nhận như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng mỉm cười đón lấy chén thuốc, một hơi uống hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Linh chủ! Linh chủ! Sơ Âm nó…”
“Nàng là Sơ Âm, không sai. Nàng còn là nương tử của ta. Nơi này là nhà của chúng ta.”
Nam tử ngạc nhiên bổ nhào tới sờ tay lên trán nàng, không trả lời mà lẩm bẩm.
“Mẫu thân! Mẫu thân tỉnh rồi! Chiêu nhi xin lỗi người, là tại con nghịch ngợm khiến mẫu thân rơi xuống hồ…”
Tịch Nhiên cùng lúc mở mắt, không đợi Tam trưởng lão nói hết câu chàng đã đứng dậy, phẩy tay một cái liền biến mất. Mà bên trong gương đồng của Tam trưởng lão lại xuất hiện hình bóng của Tịch Nhiên.
Sơ Âm gạt tay nam tử, bình tĩnh hỏi lại.
.
Sơ Âm ngước nhìn xung quanh, nơi đây là một căn phòng xa lạ, lại có phần xa hoa. Màn che trướng rũ, hương xông thơm ngát, nội thất tinh xảo. Nàng mờ mịt hỏi người duy nhất ngồi bên cạnh mình.
Phu quân nàng cũng chú ý, chàng mỉm cười bước đến tháo áo choàng của mình khoác lên người nàng. Giọng ấm áp cưng chiều mà nhắc nhở.
Thế nhưng khi nàng mở mắt ra thì trước mặt nàng là phu quân đầm đìa máu tươi, xung quanh tiếng la hét thảm thiết của hạ nhân. Nàng hoảng sợ đứng dậy, nhưng phu quân đã gục xuống nền tuyết lạnh. Nàng nhớ tới nhi tử liền lập tức xoay lưng đi tìm, nhưng không cần nàng tìm thấy, một tên hắc y nhân đang nâng kiếm xuyên qua tim con trai nàng.
Tam trưởng lão ngồi nhìn chăm chú vào gương đồng. Bốn đứa cháu kia của ông vẫn an an ổn ổn, tuy là có gặp qua chút nguy hiểm nhưng vẫn không đến mức đáng lo ngại. Nhưng tâm cảnh của Sơ Âm làm ông thấy lo lắng. Những gì trải qua trong tâm cảnh rất ấm áp yên bình, Sơ Âm lại không nhớ gì cả, cứ như vậy tận hưởng cuộc sống vô âu vô lo. Bất giác lão cảm thán, đây chẳng phải là cuộc sống đáng ao ước của rất nhiều người sao, càng là như vậy càng dễ luân hãm trong mộng. Lão ngước nhìn nén nhang đã cháy một phần ba, phía Linh Tâm Cầu bắt đầu có biến hóa.
Nam tử buồn bã gật đầu. Bỗng cửa bật mở, một bóng người nhỏ nhắn chạy vụt từ ngoài vào nhào lên giường ôm lấy nàng.
“Ra ngoài phải khoác thêm áo. Trời lạnh lắm rồi.”
“Nàng, còn nhớ mình là ai không?”
Lúc này bên ngoài sân phủ Linh chủ mấy đứa trẻ khảo nghiệm cũng sắp xong cả rồi, Tam trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng Sơ Âm trong gương đồng thì vội hô hoán lên.
.
“Sao cơ, ta…ta thành thân rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mau uống thuốc đi, thân thể nàng vẫn còn chưa khỏe hẳn. Phu nhân của một đại phu có tiếng như ta không thể bệnh mãi không khỏi được.”
“Ôi có phải ngã xuống nước nên sốt đến hỏng đầu óc không? Quái lạ, không có sốt mà. Hay là đập đầu vào tảng đá nào dưới hồ? Nhưng ta đã kiểm tra, không có v·ết t·hương mà…”
Nói rồi chàng kéo tay nàng sờ lên mặt mình. Nàng theo đó mơn man gương mặt mà nàng mơ hồ không nhìn rõ. Từng góc cạnh, xương gò má, mắt mũi miệng nàng đều sờ qua, sau đó nhắm mắt chậm rãi ghi nhớ trong lòng.
Một kiếm kia như xuyên thẳng vào tim nàng, nứt toác. Cảnh tượng này có chút quen mắt, dường như nàng đã từng chứng kiến vào khoảnh khắc nào đó. Trong đầu nàng bây giờ chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh phu quân đầy máu tươi và con trai bị xuyên tim, đôi mắt nàng nhiễm đỏ, tơ máu hằn lên trong mắt.
“Trả lời ta, đây là chỗ nào?”
“Mẫu thân, người tỉnh rồi.”
Nam tử ánh mắt thương tâm nhìn nàng. Hồi lâu mới lên tiếng.
Người rời khỏi tâm cảnh đầu tiên là Mặc Hiên, vượt qua thành công. Mặc Hiên có thể xem là đứa lớn nhất, vậy nên vượt qua sớm nhất không có gì lạ. Chỉ là dù ra khỏi tâm cảnh, trên người Mặc Hiên lại trông hết sức chật vật. Tóc mai tán loạn, vết máu trên người cũng không biết là của kẻ địch, của yêu thú hay là của chính bản thân hắn nữa. Từ lúc ra khỏi tâm cảnh, ánh mắt Mặc Hiên gắt gao nhìn Linh chủ trên cao kia, không biết đang nghĩ gì. Tịch Nhiên hé mắt nhìn hắn, phẩy tay một cái lập tức có người tiến đến đưa Mặc Hiên đi điều trị.
“Đây là đâu? Còn nữa, ngươi là ai?”
Một lát sau lại có thêm vài đứa trẻ xuất hiện, có những đứa vượt qua khảo nghiệm, lại có những đứa thất bại. Nén nhang vẫn còn một nửa. Tam trưởng lão lo lắng nhìn vào gương đồng, tự hỏi khi nào thì Sơ Âm mới nhớ ra nàng đang trong tâm cảnh.
Nàng ngồi trong đình viện khoác áo lông, đưa mắt nhìn xa xa. Phu quân nàng từ phía sau bước đến, trên tay mang một chén thuốc ấm đưa cho nàng.
“Mẫu thân?” Nàng đưa mắt ngơ ngác nhìn nam tử bên cạnh. Chỉ thấy nam tử gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta? Ta là Sơ Âm, là…” Là ai nữa nhỉ? Nàng nghĩ mãi cũng không nhớ được rốt cuộc mình là ai, đành rũ mắt ảo não. “Ngoài cái tên này ta cũng không nhớ chính mình là ai.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.