Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Nàng có thể lựa chọn, nhưng ta không thể (2)
“Dừng. Đều không có làm tới cuối cùng, không tính.”
Tịch Nhiên nhướng mắt, chậm rãi cởi linh phục, lộ ra thường phục bên trong. Sơ Âm càng lúc càng đỏ mặt, nhìn thấy chàng lại tiếp tục muốn cởi áo, mới sợ hãi kêu lên.
“Gia gia con nhớ người quá đi mất.”
Tam trưởng lão nhìn một màn mắt lớn trừng mắt nhỏ, không biết cháu gái mình hôm nay lấy lá gan của ai mà dám trừng Linh chủ. Lại nghe qua giọng Linh chủ không vui thì len lén lau mồ hôi, thận trọng nói.
Chương 12: Nàng có thể lựa chọn, nhưng ta không thể (2)
“Nàng thích thứ này sao?”
Sơ Âm chấn động. Nàng biết Linh chủ sống không thọ. Nhưng nàng không muốn nghĩ đến. Chỉ là Tịch Nhiên nói không sai. Nàng có rất nhiều lựa chọn, rất nhiều thời gian, nhưng Tịch Nhiên thì không. Chàng không thể sống quá ba mươi, chàng mang trọng trách trên vai, chàng cần phải có thiếu Linh chủ tương lai thay chàng tiếp tục gánh vác. Nhưng nàng có thật sự muốn ở bên cạnh chàng không?
“Vậy…thuộc hạ đưa Sơ Âm trở về.”
Tịch Nhiên nghe xong cũng không bất ngờ, tùy ý nói.
“A, ý nàng là phải đến bước cuối cùng mới tính?” Tịch Nhiên cười ranh mãnh. Nhưng Sơ Âm lại chẳng để ý, nàng vẫn bối rối gật đầu như trống bỏi.
Sơ Âm nằm nghiêng thư án, bộ dáng lười nhác lật mở từng trang sách. Mấy ngày nay dù sức khỏe nàng đã rất tốt rồi, nhưng Tịch Nhiên vẫn không cho nàng đi ra ngoài. Nàng ở trong phủ không có gì làm nên dứt khoát tìm sách đọc, nhưng mà đọc sách cũng rất chán. Trong phủ lại không có người chơi cùng nàng, số hạ nhân ít ỏi kia trông thấy nàng thì chỉ cúi chào rồi đi làm việc của mình.
“Sơ Âm, ta đã hai mươi hai rồi. Linh chủ sống không quá ba mươi. Nàng có thể lựa chọn, nhưng ta không còn thời gian.”
“Ta cần phải suy nghĩ, trong vòng một năm, ta nhất định cho chàng câu trả lời.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sơ Âm đứng dậy chỉnh trang lại bản thân một chút, khoác thêm áo rồi theo Tịch Nhiên đi. Thế nhưng trước khi bước vào Lăng Không Điện, Tịch Nhiên ngừng lại, nhìn vào mắt nàng nghiêm túc nói.
“Ôi chao xem nữ nhân vô tình kìa. Nàng lại dám nói chúng ta không có quan hệ gì lần nữa xem. Hôn cũng hôn rồi. Cái kia…trong tâm cảnh…”
Tịch Nhiên từ bên ngoài về, vừa bước vào liền thấy cảnh tượng như vậy thì khẽ cười. Sơ Âm liếc mắt một cái, thấy Tịch Nhiên đi vào cũng không có biểu hiện gì, hờ hững chào một câu.
Tam trưởng lão vui vẻ cáo từ ra về. Nhưng Sơ Âm nhìn ra tâm tình Tịch Nhiên không vui, viện cớ còn chưa thỉnh giáo Linh chủ vài vấn đề, nói với gia gia ngày mai nàng sẽ tự đi về. Tam trưởng lão cũng không nghĩ nhiều, thì thầm dặn dò Sơ Âm đừng vô lễ rồi đi mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tam trưởng lão, hôm nay ngươi có chuyện gì sao?”
“Mỗi ngày đều đến thăm ta.” Tịch Nhiên ôm lấy nàng, để nàng ngồi quay lưng vào lòng mình, đầu tựa vào lưng nàng thầm thì. “Không có ta ở đây cũng đến. Không cho đi cùng người khác…”
Sơ Âm cắn môi. Gia gia nàng lớn tuổi, không chịu nổi đả kích lớn như vậy. Nhưng giữa hai người đây là mối quan hệ gì? Là vui vẻ nhất thời hay là gì khác? Hay là bởi vì giữa họ là đoạn quá khứ kia? Thấy nàng rối rắm, Tịch Nhiên thở dài đứng dậy, mặc lại linh phục rồi nói với nàng.
“Vậy hôm nay chúng ta làm đến bước cuối cùng sau đó thông báo cho gia gia nàng một thể.”
Sơ Âm vừa nhìn thấy Tam trưởng lão thì rút khỏi tay Tịch Nhiên chạy đến ôm lão.
Sơ Âm quay đầu trừng mắt nhìn Tịch Nhiên. Chàng ghen cái quỷ gì? Đây là gia gia của ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sơ Âm nghe đến gia gia thì muốn đẩy Tịch Nhiên ra, nhưng nào dễ như vậy. Tịch Nhiên đưa tay giữ gáy nàng, buộc nàng phải tiếp nhận nụ hôn của mình. Sơ Âm định mở miệng mắng thì lại tạo cho chàng cơ hội công thành đoạt đất. Nàng dần thôi phản khán, tay ôm lấy eo chàng, thuận theo chàng mà dây dưa. Một lúc sau Tịch Nhiên mới buông người trong lòng ra, nhìn thấy nàng hai mắt si mê nhìn mình, gương mặt hồng thuận, môi hơi sưng đỏ mới hài lòng nói với hạ nhân vẫn đứng ngoài cửa.
“Cháu gái thì ngươi thấy rồi đó, hoàn hảo không chút sứt mẻ, lá gan lại lớn hơn một chút.” Chàng liếc nhìn về phía Sơ Âm. Chiều chuộng nàng, nàng lại sinh hư. “Còn cháu trai, ừ thì, chỉ là đang bế quan sau núi. Ngươi về nói lại với những người khác, chúng đang học tập, khi nào xong sẽ trở về. Chớ lo lắng.”
Tịch Nhiên làm bộ đau khổ thương tâm nói.
“Chuyện…chuyện chúng ta gì chứ?” Sơ Âm đỏ mặt lúng túng, “Giữa chúng ta có chuyện gì sao?”
“Chàng về rồi đấy à?”
"Ai nói Hỏa tố không sử dụng được v·ũ k·hí Mộc tố?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ý chàng là sao?” Sơ Âm đột ngột ngẩn đầu lên, hai mắt tỏa sáng nhìn chàng. “Không phải tương khắc sẽ ảnh hưởng đến v·ũ k·hí hoặc thậm chí bản thân người thi triển sao?”
Tịch Nhiên nắm lấy tay nàng, cười nói.
“Chờ trong Lăng Không Điện đi.”
“Linh chủ, Tam trưởng lão yết kiến.”
Tịch Nhiên đột ngột bế bổng nàng đưa đến bên giường lớn, giở giọng cợt nhả.
“Có muốn nói cho gia gia nàng biết chuyện chúng ta không?”
Tịch Nhiên nắm lấy tay nàng dắt đi nhưng nàng kéo lại, ngẩn đầu nhìn Tịch Nhiên, ánh mắt mờ mịt.
“Có…có quan hệ. Được chưa? Chàng đừng cởi nữa.”
“Không…” Tịch Nhiên vừa nói không, lại nhìn thấy Sơ Âm đứng bên cạnh nhìn mình thoáng buồn, đành sửa miệng, “…thành vấn đề.”
Bị Sơ Âm trừng, Tịch Nhiên ỉu xìu thu lại nguyên lực, tiu nghỉu ngồi vào một cái ghế, không buồn lên ghế chủ vị ngồi nữa.
Tịch Nhiên hài lòng mỉm cười, cúi xuống vây lấy nàng, hỏi lại lần nữa.
“Ta trở về nhà là lẽ đương nhiên mà, ở lại đây sẽ bị đồn thổi không hay.”
“Thuộc hạ chỉ muốn đến thăm cháu gái, cũng muốn hỏi thăm tin tức của cháu trai.”
“Đúng vậy, phải đến bước cuối cùng…” Khoan đã.
Sơ Âm buồn cười mắng. “Chàng bị sao thế, không có chàng ở đây ta đến làm gì?”
“Chàng…chàng…chàng…” Đừng có làm càn. Nhưng Sơ Âm nửa ngày chỉ thốt được chữ chàng.
Lúc trước nàng cũng thường hỏi chàng đi đâu. Nhưng chàng mỗi lần đều cười cho qua chuyện, không thì cũng tìm đại một lý do mà trả lời qua loa. Sơ Âm lười không thèm quan tâm nữa. Tịch Nhiên đi đến bên cạnh nàng, thấy nàng đang xem Âm Luật Phổ thì hơi ngạc nhiên.
“Vậy có muốn nói cho gia gia nàng biết không?”
Tịch Nhiên ngẩn người, nhìn vào đôi mắt ấy rồi không tự chủ mà cúi xuống hôn lên, sau đó lại nhanh chóng chuyển xuống môi. Đúng lúc này, tiếng hạ nhân thông tri rất không hợp thời điểm mà cất lên.
Tịch Nhiên nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn Sơ Âm đang ôm Tam trưởng lão, trong lòng bất mãn. Gió bỗng nổi lên khuấy động cả điện chính, làm màn treo tung bay r·ối l·oạn. Khỏi phải nói đây là chàng đang ghen tuông.
“Rất thích là đằng khác. Lúc trước còn là Mộc tố, ta còn nghĩ sẽ kiếm một khúc gỗ có linh khí một chút làm thành đàn, như vậy vừa có nhạc khí, cũng vừa có v·ũ k·hí.” Nói tới đây nàng hơi dừng lại, giọng nói có chút mất mát. “Bây giờ là Hỏa tố rồi, cũng không dùng được v·ũ k·hí Mộc tố nữa.”
“Thay ta quản nhà cửa.”
Sơ Âm nghẹn họng. Người này lúc nào cũng chiếm hữu như vậy sao. Tối hôm đó Tịch Nhiên thực sự đưa cho nàng một khối ngọc khắc hình chim Lạc, bên dưới còn có lạc khoản của Linh chủ. Từ nay về sau nàng ra vào phủ Linh chủ không bị hạn chế.
Lòng Tịch Nhiên hơi đau. Biết nàng sẽ do dự, nhưng lại không nghĩ đau thế này. Chàng siết tay nàng, không nói gì chỉ mỉm cười dắt vào điện.
Tam trưởng lão lâu ngày không thấy cháu gái mình thì vô cùng lo lắng, lão không biết vì sao Linh chủ cứ giữ cháu gái lão trong phủ. Nhưng nghe nói nàng nhập ma, hẳn là Linh chủ giúp cháu gái lão đi. Ấy vậy mà lúc này đây lão thấy Linh chủ nắm tay cháu gái lão vào điện, đứa cháu gái kia vậy mà lại cúi đầu thẹn thùng. Chuyện gì xảy ra đây.
“Chờ một thời gian nữa vậy. Theo ta đi gặp gia gia nàng. Chắc lão cũng nhớ mấy đứa cháu nhỏ rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sơ Âm gật đầu, tâm trạng vui vẻ lên không ít.
Đợi gia gia đi hẳn rồi, Sơ Âm mới quay lại nhìn Tịch Nhiên đang chán nản ngồi trên ghế, giả vờ nhắm mắt dưỡng thần. Nàng nghịch ngợm đến hôn lên má Tịch Nhiên một cái, an ủi chàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.