Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 304
Vừa nãy Lục biểu thúc đại nhân ở đây, xung quanh có nhiều nha dịch, khí tức hình ngục quá nặng nên không dám tới gần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn theo bóng lưng của mẫu thân và Khương Nguyên, Quản Trân Nhi rất muốn tiếp tục đuổi theo. Nhưng sau khi bay tới một vị trí, nàng ta không thể cử động được nữa, hồn phách của nàng ta rõ ràng đã bị Tiêu Vân Chước nhốt lại!
Cô nương kia có chút kinh ngạc nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt nhìn Tiêu Vân Chước càng thêm tôn kính.
“Một tháng này ta đã mơ thấy ba năm lần rồi, mỗi lần ở trong mộng, mẫu thân đều đứng cách khá xa và không nói lời nào, nhưng như vậy lại khiến ta rất sốt ruột, không biết phải làm sao hết…” Vị cô nương kia bất đắc dĩ nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quản Trân Nhi kinh ngạc nhìn nàng.
Quản Trân Nhi đối mặt với Tiêu Vân Chước, trong lòng có chút bất an: “Xin ngươi buông tha cho ta…Nhất định ta sẽ nghĩ cách để mẫu thân ta cũng sẽ buông tha cho ngươi…Chúng ta làm giao dịch được không?”
“Tiêu cô nương, ngươi thật sự là người tu hành sao? Hung thủ hôm nay cũng là do ngươi tính được à?” Quản mẫu đi rồi, những người ở đây cũng không còn che giấu sự tò mò của mình đối với Tiêu Vân Chước.
Mẫu thân của vị cô nương này là vì băng huyết sau sinh mà c·h·ế·t, trước khi c·h·ế·t do lòng còn vướng bận nên tuy không phải là oán quỷ nhưng chấp niệm lại rất sâu không thể rời đi, cứ đi theo bên người tiểu cô nương này quan sát từ xa.
Chương 304
Chỉ đành phải bay trở về.
Tiêu Vân Chước một hai lần phá án thì có lẽ còn là trùng hợp, nhưng đây đâu chỉ là một hai lần?
Trong ánh mắt gần như đờ đẫn của mọi người, La Phi Nguyệt kéo Tiêu Vân Chước cùng nhau rời đi.
Tiêu Vân Chước nhìn bộ dáng này của nàng ta, thật sự không có cách nào bỏ qua cho nàng ta được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng vậy, mẫu thân ta khó sinh mà c·h·ế·t. Đệ đệ ta vừa sinh ra đã không có mẫu thân.” Tiểu cô nương lập tức nói.
Mạnh gia, La gia, Tống gia, còn có chuyện trước mắt nữa…
Mẫu thân nàng ấy đã mất nên nàng ấy rất ít khi ra cửa, càng chưa từng gặp Tiêu Vân Chước. Thế mà đối phương chỉ cần liếc mắt đã biết tình huống trong nhà nàng ấy rồi, thậm chí còn biết rõ ràng đệ đệ nàng ấy đang làm gì nữa!
Đệ đệ nàng mấy bữa nay đến học ở một trường tư thục, cũng thực sự kết bạn mới, mỗi ngày có thời gian rảnh liền chạy ra ngoài…
Ngay cả người kiêu ngạo đến cực điểm như La Phi Nguyệt cũng đối xử khách khí với nàng như vậy, mấy người trước mặt ai cũng không dám không tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta thề, nhất định ta sẽ sửa, sau này ta sẽ không hại người nữa…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Vân Chước, tràn đầy oán hận, lại pha chút vui sướng khi người gặp họa.
Bây giờ bọn họ đã đi rồi bà ấy mới thật cẩn thận xuất hiện, nhờ nàng giúp đỡ chuyển một vài lời.
Tiêu Vân Chước thấy La Phi Nguyệt diễn đến nghiện rồi.
“Ngươi rất thích Sầm gia công tử đúng không?” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói: “Ngươi đoán xem, nếu tin tức ngươi đã c·h·ế·t truyền đến Sầm gia, Sầm gia sẽ mặc kệ ngồi nhìn thôi không?”
La Phi Nguyệt khẽ thả lỏng, tâm tình thoải mái nói: “Ta đã nói nàng là đại sư mà! Chẳng qua hôm nay đại sư cũng mệt rồi, ta muốn mời nàng ấy quay về nghỉ ngơi!”
“Ngươi trở về phải chú ý tới đệ đệ nhà ngươi. Thời gian gần đây hắn không học hành chăm chỉ, suốt ngày chơi bời, thậm chí còn kết giao bằng hữu mới. Mà bằng hữu này lại không đáng tin cậy, tốt nhất là nên cắt đứt liên lạc.” Tiêu Vân Chước cười nói.
“…”
Sắc mặt cô nương kia trịnh trọng, mà ánh mắt những người khác lại thận trọng hơn nhiều.
Ở đây phong thủy rất tốt, tuy rằng quỷ hồn bên ngoài không thể ở lại đây lâu nhưng dừng lại một hai ngày cũng không sao, nhiều nhất chỉ là tổn thương một ít âm khí.
Cô nương kia vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi: “Tại sao ngươi biết?”
Nhưng trước khi ra khỏi trại ngựa, Tiêu Vân Chước nhìn hồn phách Quản Trân Nhi, nghĩ muốn xử trí như thế nào.
“Cô nương còn có một đệ đệ phải không?” Tiêu Vân Chước lại hỏi.
Ánh mắt Tiêu Vân Chước nhìn về phía mọi người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của một cô nương. Nàng nhấc chân bước qua, sau đó nói với cô nương kia: “Mấy bữa nay ngươi thường mơ thấy mẫu thân đã mất của ngươi phải không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.