Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
[1]chỉ người nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà.
"Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, bữa tối lại phái người gọi ngươi.
"Lời ta nói ngươi phải đặt ở trong lòng! Tiêu gia chúng ta dù sao cũng đã được phong tước, nếu như tương lai ngươi làm ra chuyện ô nhục môn hộ, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!" Khương thị chuyển lời, lập tức nói tiếp: "Đại ca ngươi trước kia từng đề cập với ta, nói là đợi ngươi trở về sẽ mời cho ngươi mấy danh sư đến nhà dạy bảo, nhưng ta nghĩ, ngươi thô bỉ đã quen, chỉ sợ không thích ứng được, chuyện này cũng không sao, chờ gặp đại ca ngươi, ngươi nhớ từ chối hắn cho nhã nhặn, chớ có nói là ý tứ của ta, đã hiểu chưa?"
Đối với thái độ của Khương thị, kỳ thật nàng đã sớm chuẩn bị.
Hơn nữa bà ta còn nghe nói, những năm nay đứa nhỏ này lưu lãng tứ xứ, không có chỗ ở cố định, chỉ sợ là ngay cả một chữ cũng không biết, chớ nói chi là cầm kỳ thư họa, ngoại trừ khuôn mặt dáng dấp không tệ, quả thực không có gì có thể đem ra được.
Những ngày này bà ta cẩn thận chọn lựa một chút, chọn một nhà xa một chút gả đi, nửa đời sau, vẫn xem như không có nữ nhi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải bà ta lòng dạ độc ác, là đứa nhỏ này vốn không nuôi được.
Rất dứt khoát rời đi.
Vân Chước không quá để ý, chỉ sai người trước dọn lư hương ra ngoài, mùi lửa than và mùi lư hương hòa cùng với nhau thực sự nồng nặc khó thở.
Trong phòng còn có mùi huân hương nồng đậm.
" Khương thị trực tiếp phất tay để hạ nhân dẫn Vân Chước đi ra ngoài, đứa nhỏ khiến người bực mình này, bà ta nhìn nhiều liền thêm tức giận.
Trong viện có chút hoang vu.
Khương thị cũng biết, bây giờ nữ nhi đã lớn, đã nhận biết gia môn, có muốn đuổi đi cũng sẽ khó khăn.
"Đứa nhỏ này ngay cả lễ nghi đơn giản nhất cũng không biết!" Khương thị tức giận đến đặt chung trà xuống thật mạnh.
Chương 3
Tiêu gia dù sao cũng là môn hộ làm quan, cho dù không thích nữ nhi này, tùy tiện tìm người nuôi trong nhà cũng không phải việc khó, nhưng mẫu thân nàng lại sai người nhét nàng vào trong quan tài, khiêng đến sườn núi Vạn Cốt.
Buổi trưa, ánh nắng hơi ấm, Vân Chước đến viện tử hơi xa xôi kia của nàng.
Nàng rõ ràng cái gì cũng không có phản bác, nhưng bóng dáng kiệt ngạo bất tuần kia lại làm cho Khương thị cảm thấy mình như bị nữ nhi ruột vả mặt vậy.
!
" Vân Chước trả lời đơn giản, tích chữ như vàng.
Vừa nghĩ tới người bên ngoài biết nữ nhi của Khương Ôn Ngọc bà ta là một bao cỏ chính cống, bà ta liền cảm thấy hoa mắt váng đầu!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Với lại nàng cũng không phải là không có tỳ khí, năm đó lúc bị vứt bỏ, mẫu thân đã hạ quyết tâm muốn cho nàng c·h·ế·t.
Bà ta hận không thể nhốt nha đầu này ở trong nhà, đừng cho người ngoài biết.
Ý tứ trong lời nói của mẫu thân nàng đương nhiên là hiểu, nhưng nghe hay không thì chưa chắc.
Tiêu phủ rất lớn, lớn đến mức đa số phòng đều bỏ trống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chắc là mới thu dọn xong, lo lắng mùi nấm mốc quá rõ ràng, lúc này mới dùng huân hương che lại.
Chỉ là dáng vẻ tùy ý lại hờ hững trong mắt kia khiến Khương thị giận không chỗ phát tiết.
Thuở nhỏ nàng bị Khương thị vứt bỏ, hai tháng trước, Tiêu gia mới tìm được nàng.
Danh sư nhập phủ, người ngoài tất nhiên chú ý, nếu học không ra được thành tựu, mặt mũi đều sẽ mất hết!
Lão kiền bà bên Tích Vi Đường kia còn có đại nhi tử chìa cùi chỏ ra bên ngoài[1] kia từ sớm đã làm dự định, hận không thể mời ‘đại gia’ tốt nhất Kinh Thành đến nhà dạy bảo con nha đầu không ra hồn này! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hiểu rõ.
Những năm này, nàng kỳ thật luôn biết thân thế của mình, chỉ là không rảnh bận tâm, nhưng người đến tìm nàng nói, tổ mẫu của nàng tuổi tác đã lớn, thể cốt càng ngày càng yếu, lại lo lắng cho nàng, sau khi nàng suy đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn phải về căn nhà này một chuyến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Chước hơi cúi đầu, nhìn có vẻ như thuận theo.
Vân Chước c*̃ng không nhìn Khương thị thêm một cái.
Tiêu gia bây giờ thật vất vả mới nhặt về lại được chút mặt mũi năm đó cha chồng đã ném đi, bây giờ không thể bởi vì nha đầu này lại mất mặt xấu hổ được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng cũng may là đã lớn, mười sáu tuổi, vừa vặn có thể đề thân.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.