Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Chỉ có thể nhẫn nhịn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Chỉ có thể nhẫn nhịn


Một nơi hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Miệng lẩm bẩm ba chữ, Thiên Cơ lâu.

Chân truyền đệ tử Huyết Luyện ma môn, Hoàng Mạnh Phi, đại thiếu gia Hoàng gia.

Tuy rằng đối phương tỏ ra thân thiện, ngược lại làm binh lính đề cao cảnh giác, bọn họ đã ăn quả đắng trước đó, tuyệt đối không thể lặp lại sai lầm.

Chỉ có thể uổng phí mấy chục binh sĩ đã hi sinh.

Vệ Huyền Không nói lời này là sự thật, mặc dù rậm rạp lôi điện để hắn hoảng sợ, đáng tiếc ngoại trừ cảnh tượng rung động ra cái gì cũng không có. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gần mười tên hắc y nhân đồng loạt cười, bọn hắn chưa từng thấy thành chủ nào nhục nhã tới vậy, càng thêm bội phục đại ca.

Đó là một tòa lầu các cổ kính, kiến trúc tầm thường, thế nhưng thần thức của hắn đảo qua, lại chẳng phát hiện nơi này tồn tại.

Còn có biến cố kia.

"Tại hạ không dám, nhưng mà cho dù là dị tượng thật sự xuất hiện, quả thật cùng Đại Hoang thành không liên quan."

Ở bên trong Đại Hoang thành, buôn bán vẫn diễn ra.

Ánh mắt âm trầm đánh giá đội nhân mã trước mặt, kiểu dáng y phục này rất quen thuộc, tựa hồ là của Huyết Luyện ma môn.

Cấp độ này, sớm đã vượt xa mới chỉ đạt sơ kì như hắn.

Ngữ khí lạnh lùng, tuy rằng hiện trường đã được dọn dẹp tương đối sạch sẽ, giao chiến vẫn lưu lại ít nhiều, chưa thể khắc phục.

Vệ Huyền Không muốn xoay người dẫn đường, đột ngột bị ngữ khí diễu cợt chọc giận, cả người cứng lại.

Vẻn vẹn đội nhân mã hắc y nhân mới vào thành không lâu, lại có đội nhân mã khác xuất hiện, ăn mặc khác lạ.

Thời gian ngắn ngủi, tốc độ đã viên siêu con mắt thường nhân có thể thấy, hầu như binh lính chỉ thấy một đạo quang mang xẹt qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Hóa ra là như vậy, ngược lại Đại Hoang thành không thiếu khách sạn sạch sẽ, ta nhất định bảo bọn họ chuẩn bị chu đáo, mời các hạ."

Lại nhắc đến.

Ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra nhẫn nhịn:

Hoàng đế lúc đó rất tức giận, hạ lệnh giáng chức đày đi trấn giữ Đại Hoang thành xa xôi.

"Đừng nói nhảm, dị tượng xuất hiện trên đầu Đại Hoang thành lớn như vậy, ai cũng có thể thấy được, ngươi coi bọn ta là kẻ ngu hay sao."

Nhếch miệng cười khổ.

Ngưng trong chốc lát, hắn nhấn mạnh:

Vệ Huyền Không thoáng giật mình, vẻn vẹn tìm chỗ ở, cứ như vậy tàn sát người của Đại Hoang thành, thật đáng giận.

"Ta còn có thể làm được gì, thông khiếu cảnh đỉnh phong đã vượt xa khả năng của Đại Hoang thành."

Khoảng cách ba mét, nhắc nhở từ xa: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người này chính là đại ca trong miệng tất cả nhắc đến, cũng là thông khiếu cảnh đỉnh phong, chấn nhiếp toàn bộ Đại Hoang thành.

Quả nhiên kì quái.

Vô số người thở dài tiếc hận, bất đắc dĩ chỉ có thể ở yên trấn giữ, sắc mặt không thể nào tốt.

Chương 14: Chỉ có thể nhẫn nhịn

"Chỗ rác rưởi như vậy chướng mắt chúng ta, ngược lại chỗ ở Đại Hoang thành chủ lại có thể miễn cưỡng chấp nhận được."

Người kia nghe xong liền phá lên cười, hắn nâng bàn tay ra trước, tức khắc ngưng tụ chưởng pháp quen thuộc, trực tiếp nhằm vào Đại Hoang thành chủ.

Tinh Thần các.

Lại gần với đế đô nhất, danh tiếng vẩy Hỏa Vân môn ra xa tít tắp, là trong số ít cửu phẩm tông môn tồn tại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kì thực Vệ Huyền Không từng là chỉ huy tướng quân, uy danh hiển hách, đáng tiếc trong một trận chiến bị địch nhân ám toán, thân mang trọng thương đại bại quay trở về đế đô.

Một ngày hỗn loạn.

Đồng dạng tất cả người ở đây, đều là đệ tử Hoàng gia.

Lời chưa nói hết, lập tức bị Vệ Huyền Không ngắt lại, bất đắc dĩ lắc đầu:

Thất bại chính là cả Hoàng gia đều diệt vong.

Trải qua lâu như vậy, tính cách đã bị mài mòn không thiếu, bây giờ chỉ muốn an ổn ở đây, sống nốt phần đời còn lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyên bản vừa mới ra sân, tự tin tràn trề, trực tiếp bị đánh tới không sức hoàn thủ, hắn vẫn coi nhẹ đám người này.

Mà theo hiểu biết của hắn, thế lực dám làm chuyện này, trước nay chỉ có một.

Đại Hoang thành chủ Vệ Huyền Không, ngay từ lúc đầu hắn đã cảm nhận được khí tức thông khiếu cảnh cường giả, chỉ là chần chừ không chịu ra mặt.

Ánh mắt âm u lạnh lẽo quét qua đám người.

"Khoảng thời gian này tất nhiên sẽ có càng nhiều người tới, thực lực không rõ ràng, cho nên trước đó các ngươi điệu thấp điều tra toàn bộ thành, thấy khả nghi lập tức về báo lại."

"Khinh người quá đáng, nếu là thành chủ của trước kia, xem đám rác rưởi này còn hống hách được vậy sao."

Trong đó kẻ đứng đầu, ngược lại phá lệ anh tuấn, trông còn rất trẻ.

Vậy mà trong cái Đại Hoang thành nho nhỏ này, lại có kẻ như vậy dám thực hiện.

Đối phương thực sự có khả năng huyết tẩy Đại Hoang thành, thân là thành chủ đại nhân, hắn không thể không cúi đầu.

Ai cũng thở phào nhẹ nhõm, tránh được một trận chiến, là cái tốt nhất.

Cùng lúc này.

Cái gì là thiên cơ, chính là liên quan Thiên Đạo ra cấm kị, nhòm ngó tương lai quá khứ bất luận chuyện gì.

Vệ Huyền Không siết chặt năm ngón tay, cơ hồ móng tay đều đâm sâu vào da thịt, huyết nhỏ giọt chảy ra ngoài.

Tuy rằng hắn từng làm tướng quân, một mình nắm giữ mấy vạn binh sĩ, tiếng quát đủ cho ba quân sợ hãi, uy danh vang dội, nhưng đó là của mười năm trước.

Trải qua mười năm ở đây, tu vi không tiến tự lùi, một thân thực lực thông khiếu cảnh đỉnh phong lùi về sơ kì, còn chưa kể nội thương chữa mãi không khỏi.

Hộ vệ theo sau nuốt nước miếng một cái, lo lắng hỏi:

"Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ, nếu như bọn chúng..."

Rất nhanh Đại Hoang thành yên tĩnh trở lại, binh lính nhìn đội nhân mã đi xa, bọn họ tức tới toàn thân run rẩy.

Nếu như thật là bảo vật xuất thế, hắn đã cảm ứng được từ lâu.

Nhận thấy binh lính cảnh giác, đội nhân mã mới nhanh chóng hiểu ra, bọn họ suy đoán trong lòng, ngoài mặt ném cho binh lính tiền phí.

Huyết Luyện ma môn thuộc về Bắc Nguyên thần triều, quốc gia ngay sát kế bên, thế lực như vậy lại dám vượt biên, trảm sát binh lính của hắn.

Nội môn đệ tử Hỏa Vân môn, Lý Vân đang đi dạo phố, trên đường quan sát cảnh vật, đang lúc đánh giá bất ngờ dừng lại cước bộ.

Vệ Huyền Không run rẩy, còn chưa dùng hết lực lượng, nếu như là toàn bộ phải mạnh đến cỡ nào.

"Nói nhảm đủ nhiều, Đại Hoang thành ở trung tâm dị tượng, nhất định phụ cận có bảo vật sắp xuất thế, chúng ta tới nơi này chính là muốn một chỗ dừng chân."

"Chưởng pháp vừa rồi cường hãn vô địch, tại hạ bái phục."

Hoàng Mạnh Phi biểu hiện nghiêm túc:

Tỉ như tường thành lõm sâu, bầu không khí thoang thoảng mùi máu.

Cuối cùng cái gì cũng không xảy ra, ngược lại thuận lợi vào thành.

"Được, vậy mời các vị."

"Đã rõ."

Sau đó là Vệ Huyền Không lùi về sau mấy bước, y phục phá toái, lộ ra hai cánh tay đầy huyết, sắc mặt nhăn nhó, phần nhiều là sợ hãi.

"Mười lạng bạc, giao nộp mới có thể vào thành."

Tầm mắt phóng đại, nhìn lên biển hiệu.

Có thể dắt hai chữ Thiên Cơ ra trước miệng, hiếm thấy ai làm được.

Quả thực đáng giận.

Giống như là ngoài mặt thấy, sự thực lại không phải vậy.

Nhưng mà.

Vô số hắc y nhân tụ tập, bọn họ cởi bỏ mũ trùm, gương mặt ai nấy dữ tợn, tràn đầy vết sẹo.

Hiện tại, ngược lại là bị đối phương cường ngạnh ép đi ra.

"Các hạ đến Đại Hoang thành là để làm những chuyện như thế này sao."

Hắc y nhân lạnh giọng:

Thông khiếu cảnh đỉnh phong, ẩn ẩn bước vào một tầng thứ kia.

Đều là tinh tú của Hoàng gia được hắn chọn lựa, chuyến đi lần này không thể xảy ra bất trắc.

"Đại Hoang thành chỉ là một tòa thành nhỏ, thật không rõ vì sao lại được các hạ coi trọng."

Hắc y nhân khinh thường.

"Có thể phái người tới phụ cận giám thị, nếu xảy ra dị động lập tức quay về thông báo."

"Đó là đương nhiên, nếu muốn g·i·ế·t ngươi, đã không chỉ vận dụng ba thành sức lực."

Vệ Huyền Không cố gắng ổn định thân thể, sau đó hít vào một hơi thật sâu:

Kìm nén nộ khí trong lòng, Vệ Huyền Không trầm giọng:

Tiếng bước chân đi xa.

Vệ Huyền Không sau khi an bài ổn thỏa, ánh mắt âm trầm bước ra khỏi đại viện.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Chỉ có thể nhẫn nhịn