Đóng Vai Hoang Thiên Đế, Trấn Áp Hắc Ám Loạn Lạc
Thiên Thần Vô Song
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 147: Yêu thú đông nghịt vây công!
"Tô Tụng hại ta, hắn nhất định phải trả giá."
"Khương Thần Tử, sau này chúng ta là bằng hữu."
"Còn về huyễn trận, ta thấy không ổn."
Trước đây, ấn tượng của hắn về Tiêu Dao Thần Tử chỉ là nóng nảy lỗ mãng, lại còn có chút lòng đố kỵ.
Chương 147: Yêu thú đông nghịt vây công!
Cho dù không phải, thì một người ưu tú như hắn cũng không nên nói ra những lời như mình chưa nghĩ ra cách.
"Mau nghĩ cách." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mọi người cùng suy nghĩ, chẳng phải tốt hơn sao?"
"Ta muốn hỏi hai vị."
Khương Mục nghe vậy lắc đầu.
"Ta đúng là sơ ý quá, lại quên mất điểm này."
"Ta thấy lôi kiếp này không làm khó được hắn đâu." Khương Mục nói.
Dường như nhận ra sự nghi hoặc của Khương Mục, Tiêu Dao Thần Tử lập tức nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau chuyện lần này, cả hai đều cảm thấy Khương Mục là vạn năng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cũng chưa từng nghĩ ngươi sẽ hỏi bọn ta vấn đề này."
Tiêu Dao Thần Tử gật đầu, Hỏa Tông Thánh Nữ cũng bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
"Hỏa Tông Thánh Nữ, còn ngươi? Ngươi lại vì sao?" Khương Mục lên tiếng.
Nói đoạn, hắn nhìn về phía Hỏa Tông Thánh Nữ.
"Tóm lại, ngươi bây giờ khiến ta cảm thấy không còn xa vời như vậy nữa."
"Ngươi chịu giúp đỡ, vậy ta lại có thêm một trợ lực."
"Nếu Bái Nguyệt Thánh Tử đ·ã c·hết thì thôi."
"Sau đó ba chúng ta lẻn vào trận, liên thủ đối phó hắn."
Hỏa Tông Thánh Nữ lập tức gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với lời của Tiêu Dao Thần Tử.
"Huyễn trận đỉnh cấp chưa chắc đã mê hoặc được hắn, dù là lúc hắn suy yếu cũng vậy."
"Hai vị cũng nghĩ cách giúp đi."
"Ta muốn cùng ngươi g·iết hắn!"
"Nếu không có ngươi, tất cả chúng ta vẫn còn bị lũ yêu thú đông nghịt vây công trong bí cảnh."
"Đúng là chúng ta chẳng có giao tình gì."
Khương Mục nghi hoặc nhìn hai người, thầm nghĩ: Lẽ nào hai kẻ này chưa nghĩ gì đã cứ thế hùng hổ chạy tới đây sao?
Trong lòng họ, Khương Mục không còn là vị thần với bóng hình mơ hồ đứng trên đỉnh cao nữa.
"Vậy ngươi hoàn toàn có thể không giúp ta."
Khương Mục nhất thời có chút dở khóc dở cười.
"Sao lại phải tổn hại bản thân để giúp ta chứ?"
Ánh mắt Khương Mục lóe lên vẻ kinh ngạc.
Nhưng nhìn ánh mắt nàng, hẳn là cũng muốn nói giống như Tiêu Dao Thần Tử.
Thấy hắn tùy tiện đảo mắt như vậy, không hề có chút kiểu cách nào mà một Thần Tử nên có.
Lý do này cũng rất thẳng thắn, không viện cớ nghĩa khí gì cả.
"Chỉ là ta không có trận pháp nào phù hợp."
"Bảo ta bỏ mặc ngươi, ta không làm được."
"Các ngươi đừng nghĩ biện pháp ta nghĩ ra thì nhất định sẽ tốt."
"Ta không biết nói thế nào."
Xem ra trước đó hắn đã xem thường vị Tiêu Dao Thần Tử này rồi.
Giữa tiếng sấm rền vang vọng từ xa, Hỏa Tông Thánh Nữ lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Dao Thần Tử gật đầu rồi lại lắc đầu.
Khương Mục nghe vậy, cười hỏi.
"Bớt nói nhảm đi."
Mà là một Khương Mục rõ ràng vô cùng, chân thực, đáng kính đáng gần đang đứng trước mặt họ.
Hỏa Tông Thánh Nữ nghe vậy, ảo não nhíu mày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người nghe vậy liền sững sờ, dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
"Muốn hồi phục hoàn toàn thì cần phải về môn phái tìm cách khác."
"Ta lại không phải toàn tri toàn năng."
"Hai vị có cao kiến gì về việc đối phó với Tô Tụng không?" Khương Mục nhìn hai người, hỏi.
"Nếu không phải vì muốn giúp ngươi trừ khử Tô Tụng, ta cũng chẳng muốn làm vậy."
"Đừng quên, trước đây Tô Tụng chuyên tu luyện cái gì."
"Nhưng chẳng phải ngươi đã cứu ta sao?"
"Lý do thứ hai là vì ta muốn báo thù."
"Nói nghe trừu tượng thật đấy."
"Biện pháp bố trận này ta cũng từng nghĩ tới."
Hỏa Tông Thánh Nữ mím môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm.
"Đương nhiên, cũng không hoàn toàn là vì ngươi, ta không cao thượng đến thế."
"Khác chỗ nào chứ?"
"Hoàn toàn không nghĩ nhiều."
"Dùng huyễn trận, khiến hắn rơi vào đó lúc vừa độ kiếp xong còn đang suy yếu."
Tiêu Dao Thần Tử bật cười.
Khương Mục nghe vậy gật đầu.
Hỏa Tông Thánh Nữ trầm giọng nói.
Khương Mục cười nói.
"Bất kể là vì lý do gì."
Dù sao thì bọn họ cũng đã gặp quá nhiều kẻ "c·hết vẫn còn sĩ diện" còn người thẳng thắn, lại thẳng thắn một cách trực bạch như Khương Mục thì họ chưa từng thấy qua.
"Hay là chúng ta bố trí trận pháp đi."
Khương Mục nghe vậy lại đảo mắt xem thường.
"Tông môn của ta và Bái Nguyệt Giáo có giao hảo nhiều năm."
"Đó là một loại thần thông của Tiêu Dao Môn, nhưng chỉ hồi phục tạm thời thôi."
"Chẳng phải vẫn là ta sao."
Tiêu Dao Thần Tử nghe vậy, mỉm cười.
"Vẫn là mau nghĩ cách đi."
"Ta đâu nhớ mình với ngươi có giao tình gì sâu đậm."
"Nhưng hắn vẫn còn tàn hồn, vậy nên ta không thể khoanh tay đứng nhìn."
"Hơn nữa, thần thông này sẽ gây tổn hại cho bản thân, sau này cần phải điều dưỡng."
"Ta chính là ngưỡng mộ người chân thật."
Kết bạn mà cũng có thể đơn phương tuyên bố sao? Hắn mới gặp loại chuyện này lần đầu đấy.
"Hơn nữa bây giờ, ta vẫn chưa nghĩ ra phải làm thế nào."
"Thực lực bọn ta không bằng ngươi, cũng không thông minh bằng ngươi, đương nhiên phải nghe theo ngươi rồi."
"Khương Thần Tử, ngươi quả thật có chút khác so với tưởng tượng của ta." Tiêu Dao Thần Tử nhìn Khương Mục nói.
Lời này vừa nói ra, Tiêu Dao Thần Tử và Hỏa Tông Thánh Nữ lại sững sờ.
"Bọn ta chỉ định ngươi bảo sao làm vậy thôi."
Khương Mục không khách khí đảo mắt xem thường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.