Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Chúng Ta Mỗi Ngày Vang Ca A

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Chúng Ta Mỗi Ngày Vang Ca A


Mọi thứ cứ thế đến nửa năm sau, cả đám đệ tử ai nấy đều đến tinh thần cảnh cả rồi a, ở đây nhờ đến linh khí nồng đậm đã khiến cả đám đệ tử đều có được từ Tứ hải cấp Linh hải cảnh đan điền là thấp nhất, còn cao nhất là Lục hải cấp đan điền a, trừ Linh Tuyết thất hải cấp Linh hải cảnh đan điền ra thì chỉ có mỗi Lâm Bất Phàm tu vi hắn lại không tinh tiến a nhưng luyện thể của hắn trâu c·h·ó đến Kim đan cảnh viên mãn còn không dám đụng hắn đấy, điều này làm Trần Thiên tặc lưỡi không thôi a, nhân vật chính quần sáng đúng là ghê gớm mà chăm chỉ không ai bằng.

Buổi tối hôm đấy trong phòng Trần Thiên hắn đang nghĩ nát óc liền chuẩn bị gì cho sáng ngày mai a, qua một lúc lâu hắn mới nhớ đến kiếp trước, những bài thể d·ụ·c buổi sáng, nhưng Trần Thiên hắn suy nghĩ lại liền bỏ qua a, cái gì tập thể d·ụ·c chứ bọn hắn tập võ mỗi ngày cần gì tập thể d·ụ·c, hắn liền chỉ có cách khác liền đó là "nhảy múa" a, ít ra buổi sáng cũng phải có một ít bài ca thuộc về tông môn chứ bỗng hắn nghĩ đến điều gì liền lấy giấy bút ra bắt đầu viết lên.

Gian nan không ngừng ta cùng lập nên thánh khu

"Có ạ"

"Tông ca bắt đầu"

"Tèn ten ten te tèn tèn..."

"Chưởng môn lại phát bệnh rồi a"

Canh tứ đến lúc này Trần Thiên liền xuất hiện bên trên bục liền hô lớn:

Điều bất ngờ hơn là Trần Thiên hôm nay hắn đón một tin mới đến hắn không thể không cười được điều này làm cho xa xa đám đệ tử nghe lấy lại nghị luận nói:

Đời gian khổ là ta tự tạo

Trải qua một ngày hôm qua lĩnh ngộ một bên luyện thể để bọn hắn có thể thích nghi được gấp 10 lần trọng lực rồi dù giờ vẫn còn hơi chậm chạp chút nhưng vẫn ổn định a, trải luyện thể thất bên trong chúng đệ tử đều bị một phe t·ra t·ấn nhưng lúc khi ra khỏi phòng bọn hắn mới nhận ra được cơ thể dường như tăng lên thật nhanh chóng đấy với cường độ mạnh của luyện thể thất để bọn hắn một chút cảm thụ được linh khí trải qua khắp cơ thể bọn hắn tiến hành rèn luyện dễ dàng để bọn hắn cơ thể đẩy ra tạp chất và giúp cường hóa thân thể để bon hằn rất là vui mừng a

Ngày và đêm sẽ không còn khác nhau nữa (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiến bước đường không lối thì ta tự tạo (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vạn đường gian nan ta mãi trường tồn

Trần Thiên từ hệ thống lấy ra chiếc loa liền hô to nói"

Chúng đệ tử đồng thanh hô

"Nào tất cả lần này chúng ta bắt đầu nhảy mùa buổi sáng a, bắt chiếc theo động tác của ta a, nào chân phải bắt chéo sang, đi qua chân trái một chút, tay giơ hình X ở trước mặt khủy tay vuông góc, rồi xong thu về lại đổi chân trái a..."

Cố bước đi đập phá mọi xiềng xích ta vượt qua

Trần Thiên thấy vậy liền gật đầu nói tiếp:

Tiến lên nào Huyền môn ta (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Buổi sáng canh tứ liền nhanh đến, lúc này chúng đệ tử đều nhanh chóng tập hợp ở quảng trường trung tâm, Hàm Linh Tuyết nàng tuy chưa được Trần Thiên thông báo nhưng nói chuyện với các sư đệ muội nàng liền nhanh biết chuyện a.

... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bóng tối có che mờ ta, thì ta sẽ là ánh sáng

Cả đám đệ tử nhìn lẫn nhau xong cả đám liền phân tích xem ai lùn nhất liền đứng trước a, mất khoảng một lúc sau mới có thể hoàn thành được đội hình đấy.

Tiến lên vang danh mãi ngọn cờ Huyền môn ta.

Cả đám thở rào nhẹ nhõm liền giải tán rời đi, còn Trần Thiên hắn vui vẻ đi suối nước nóng tắm rửa a, cứ thế một ngày liền qua đi nhanh chóng trong sự mỏi mệt ai nấy cả buổi tối chỉ có lăn ra ngủ ngon cho đến ngày hôm sau.

"Các đệ tử ta bắt đầu điểm danh a"

Trần Thiên đứng lên vỗ tay liền vui mừng lên nói:

" Hàm Linh Tuyết, Dương Hoàng Khôn, Ngô Bính, Thương Lam,Lục Nguyên Sinh, Hàn Thiên Long, Vân Hà, Hoàng Hoa Khám, Đàm Hưng, Tiêu Ngữ, Kính Phương Hoa, Hoắc Công Giáp, Phương Hữu Sinh và Lâm Bất Phàm, Lý An An đều có mặt a"

"Đúng, lại bệnh tự kỷ rồi"

Sáng sớm ngày thứ 2 tất cả đều tập trung ở quảng trường, lại bắt đầu liền nhảy múa ca hát, lần này mọi thứ đều hoàn hảo cả nên tất cả đều nghỉ ngơi sớm về tu luyện.

"Bọn hắn đây còn phải tập nhiều a, ta phải để cho bọn nhỏ học tập lấy được ý thức xếp hàng và làm theo điều lệnh a, thôi hôm nay sẽ dành cả ngày dậy bọn hắn ý thức a"

Đi qua một phe dạy nhảy múa xong, Trần Thiên lại dạy chúng đệ tử học cách xếp hàng tập hợp, cách chỉ huy đội hình, xong hắn lại phân phát cho mỗi người một tờ giấy ghi lên bản nhạc giành riêng cho môn phái, dù đám đệ tử xấu hổ phản đối nhưng Trần Thiên làm một phe g·iết gà dọa khỉ về sau cả đám đều phải học tập a.

"Chúng mừng các ngươi hoàn thành bài học hôm nay a, ngày mai sớm hơn canh 3 liền tập hợp a, tất cả giải tán"

Thời gian dần trôi qua, giờ nghỉ ngơi ai nấy đều ăn hoa quả xong nghỉ một lúc lại tập tiếp, đến gần xế chiều lúc này Trần Thiên lại một đợt tổng kiểm tra thấy tất cả đều hoàn thành bài tập đội hình tập hợp, xong đến lượt ca hát Trần Thiên mở ra hộp nhạc đệm lên cho đám đệ tử hát, Trần Thiên hô lớn:

Trần Thiên hắn cũng thỉnh hoảng một chuyến đi Dương Minh thành nghe ngóng một chút thông tin, lại hay mua sắm các món ngon, đồ đạc về cho tông môn và cho dân làng dùng a.

Vạn cổ ngàn năm mãi mãi không phai

Có nhiều lần vì tông môn phát triển, Trần Thiên hắn cắn răng đi thương hội mua lấy luyện đan pháp, luyện khí pháp, trận pháp nguyên lý... tuy đều là sơ cấp nhưng vẫn đủ để bọn nhỏ học tập trong một năm a, nhưng ai ngờ có lĩnh ngộ thất nên cả đám lĩnh ngộ rất nhanh đấy, luyện đan, luyện khí, bày trận cả lũ đệ tử đều biết a.

"Cả ngày hôm nay chúng ta lần này sẽ không tu luyện mà là lần này chúng ta sẽ tập luyện nghi thức của Huyền môn a"

"Các đệ tử mau chóng tập hợp a, 3 hàng ngang tập hợp, từ thấp đến cao xếp thành một hàng a" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dần dần ai nấy cứ thế quen thuộc cuộc sống hàng ngày a cả đám đệ tử ai cũng có được quần áo đồng phục tông môn rồi, Trần Thiên cũng hay giao nhiệm vụ cho đám đệ tử tỉ như lao động quét rác, nhổ cỏ, tưới cây, đi giúp dân làng... cứ mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ thì lại nhận được ban thưởng là thượng phẩm linh thạch đấy.

Trần Thiên thấy bọn nhỏ vẫn chưa thể thuần phục được các động tác liền chỉ có thể níu mày nghĩ:

Vì chúng ta sẽ tiến bước không ngừng

Thảo mộc ve đường có thể đến được mây

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Chúng Ta Mỗi Ngày Vang Ca A