Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 35: Thế Giới Băng Tuyết

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Thế Giới Băng Tuyết


"Nhưng mà tôi không phải là kẻ xấu đâu, chỉ là vô tình bị mắc kẹt trong cơn bão tuyết thôi, vậy mà vô duyên vô cớ các vị lại đánh tôi thê thảm như thế này, chưa kể tôi còn suýt c·hết cóng trên cánh đồng tuyết này nữa...”

Chương 35: Thế Giới Băng Tuyết

Vì cái ba lô quá khổ mà cứ sau vài bước chân thì Stelle lại cong người về phía trước, hai tay chống đầu gối, miệng thở hồng hộc.

“A, xin lỗi, xin lỗi! Tôi-"

“Cô để quên đồ này.”

Cảm nhận sự mềm mại và ấm áp đến từ chiếc áo khoác trên người, Acheron khẽ nhoẻn miệng cười, giọng nói mang chút gì đó ấm áp giữa tiết trời băng giá:

Dan Heng cũng đứng thẳng người bước lên che ở phía trước, ánh mắt nhanh chóng quét quanh để tìm sơ hở, trong khi Stelle nắm chặt cây gậy bóng chày trong tay, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Nhìn theo ánh mắt của Randolph, Dan Heng cũng nhanh chóng nhận ra bên dưới lớp tuyết trắng có thứ gì đó đang phập phồng như thể đang hít thở, làm cho bề mặt tuyết thỉnh thoảng nhô lên rồi hạ xuống.

Khi nhận ra Dan Heng đang quay đầu lại nhìn mình, cả hai vội vàng trút toàn bộ phần khoai tây còn lại vào miệng, giả vờ như không có việc gì xảy ra, nhưng biểu cảm lúng túng và hai bên má căng phồng đã bán đứng tất cả.

Dan Heng đi ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng đó nhiều lần cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

March 7th quay sang nháy mắt với Stelle. Ngay lập tức, như được bật công tắc, Stelle rút cây gậy bóng chày từ sau lưng ra, hét lớn:

Nghe được vậy, người thanh niên khẽ nheo mắt, nhưng khi vừa định lên tiếng thì xuất hiện một bóng người từ đâu bay thẳng tới rơi xuống ngay trước mặt.

Trong khi mọi người còn đang tò mò quan sát người đàn ông, Stelle tựa hồ không có hứng thú gì với chuyện này lắm.

“Vả lại...”

Randolph cười khẽ một tiếng, cậu đứng dậy chỉ tay về phía Acheron, giọng nói dần đanh lại:

Randolph vừa mới dứt lời thì người đàn ông lập tức rùng mình, lúng túng mở ra đôi mắt rồi gãi đầu cười gượng nhìn cả hai nói:

Một giọng nói đanh thép vang lên, ngay lập tức chi đội này nhanh chóng tạo thành một vòng tròn vây quanh bọn họ.

“Tốt nhất là nghĩ kỹ trước khi trả lời. Bạn của tôi không kiên nhẫn như tôi đâu.”

Ngàn năm trôi qua, Jarilo-VI lại một lần nữa đón chào những vị khách đến từ vũ trụ.

"Ồ? Suýt c·hết cóng đến nơi mà hơi thở còn có thể duy trì ổn định, trốn dưới tuyết lâu như vậy mà sau khi thoát ra cơ bắp không bị co rút, thân nhiệt vẫn hoàn toàn bình thường? Nói đi, anh theo dõi chúng tôi được bao lâu rồi?"

Stelle và March đưa mắt nhìn nhau, trên môi cả hai đột nhiên nở một nụ cười ranh mãnh.

“Cô cũng cảm nhận được phải không?”

“Cô… định làm gì với nó vậy?”

“Khoan đã, đừng động thủ, đừng động thủ! Đại ca, đại tỷ, chúng ta đều là người nhà cả! Tôi là Sampo Koski, dân bản xứ của Belobog, một công dân lương thiện chân chính!”

“Cảm ơn.”

“Này anh bạn, dậy đi. Stelle ra tay đúng là mạnh thật, nhưng cô ấy cũng không có đánh vào chỗ hiểm. Hay là anh thích nằm ở đây để thư giãn?”

Ở đằng trước, March 7th cũng đang bước từng bước khó nhọc với chiếc ba lô lớn không kém trên lưng. Nghe thấy Stelle nhắc đến mình, cô liền quay đầu lại, thở hổn hển thúc giục:

Acheron đứng giữa cánh đồng tuyết trải dài mênh mông, ánh mắt hướng về phía chân trời. Những bông tuyết bay lả tả trong không trung, bao phủ toàn bộ vùng đất lạnh lẽo và hoang vắng.

“Hả? Đồng bọn gì? Đồng bọn của ai cơ?”

Dan Heng thở dài, quay đầu lại tiếp tục bước đi, lẩm bẩm:

“Tiêu hủy chứng cứ. Ở nơi hoang vu như thế này, theo như March đã nói là một địa điểm rất thích hợp để chôn giấu t·hi t·hể.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt của người thanh niên lướt qua từng người trong đội khai phá trước khi dừng lại và nói:

Đống tuyết vỡ tung, kèm theo đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên, một thứ gì đó bị Stelle đánh bay ra ngoài và trượt dài mấy mét trên mặt tuyết rồi mới dừng lại được.

Vì đảm bảo an toàn cho cả đội khai phá, Dan Heng quyết định trước tiên giữ khoảng cách để tránh gây thêm hiểu lầm.

Tương phản với nhóm ba người đang tranh luận không ngớt ở gần đó, Randolph nghiêng đầu ghé sát vào tai Acheron, hạ giọng hỏi:

“Mùi của Vui Vẻ.”

Như để chứng minh cho lời nói của mình, Sampo vội rút từ túi áo ra một tấm thẻ ID.

“Sai rồi, Dan Heng. Theo như lời March nói, khi khai phá một hành tinh xa lạ thì việc chuẩn bị đầy đủ thức ăn, nước uống và đồ dùng sinh hoạt là bước cơ bản mà bất kỳ Nhà Khai Phá nào cũng cần phải làm!”

“Có vẻ như đây là kẻ mà các người đang tìm kiếm. Vậy thì chúng tôi không phải đồng bọn của hắn. Tuy tôi không biết hắn phạm tội gì nhưng có vẻ mục tiêu của hắn lần này là chúng tôi.”

Không chỉ vậy, ở khu vực kế bên còn có một loạt dấu chân mờ nhạt in hằn trên nền tuyết.

Sampo vội buông lỏng tay cậu ra rồi xoa xoa lòng bàn tay của mình, cười xòa một cách vô tội nói:

“Stelle, lần này chúng ta đến đây là để khai phá, không phải đi du lịch. Cô không cần mang theo cả nhà đi theo đâu.”

Mọi người nhanh chóng quay đầu lại về hướng phát ra âm thanh, trong làn tuyết mờ mịt một nhóm người mặc quân phục xanh trắng dần hiện ra, trên tay được trang bị đủ loại v·ũ k·hí đang tiến về phía này.

Đúng lúc đó một loạt âm thanh dồn dập vang lên cắt ngang lời nói của Sampo, hàng loạt tiếng bước chân đều đặn, mạnh mẽ như gõ nhịp trên nền tuyết đang liên tục truyền đến từ phía xa.

Randolph cảm nhận được hai bàn tay của Sampo đang siết chặt lấy tay mình, cậu giả vờ ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.

Cánh tay phải của anh ta được bọc trong một lớp giáp xanh lam như pha lê, còn tay kia cầm chặt một chiếc lá chắn lớn có hình dáng khá kỳ lạ, đủ để che kín cơ thể của một người trưởng thành.

Cậu tò mò quay đầu lại, ngay lập tức nhìn thấy Stelle và March 7th mỗi người đang cầm một bịch khoai tây chiên lớn trên tay, vừa nhàn nhã ngắm cảnh vật xung quanh vừa cho khoai tây vào trong miệng.

Khi đến nơi, cả ba thấy một người đàn ông cao lớn có mái tóc xanh lam đang nằm úp mặt trên nền tuyết.

“Các người… đều là đồng bọn của hắn sao?”

Thay vào đó, cô đi ra phía sau Dan Heng và lấy từ trong chiếc ba lô ra một cây xẻng, khiến cậu phải cau mày nghi hoặc hỏi:

Nhìn thấy cả ba đã sắp bắt kịp mình, Randolph định lên tiếng hỏi ý kiến cả nhóm về việc họ có nên dừng lại hay tiếp tục đi, nhưng ánh mắt cậu bất chợt dừng tại một đống tuyết bất thường phía xa.

Dan Heng giống như chấp nhận số phận, cậu lặng lẽ bước tới, gỡ cả hai chiếc ba lô từ trên lưng Stelle và March rồi im lặng tiến lên phía trước.

Vào lúc Dan Heng đang gồng mình xách theo hai chiếc ba lô quá khổ đi ở đằng trước thì bỗng nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía sau.

"Thật không thể hiểu nổi..."

“Trời ạ! Tôi không có bảo cô đánh nó! Tôi chỉ nói là đi kiểm tra thôi! Cô không nghĩ nó có thể là một quả bom và sẽ p·hát n·ổ à?”

Acheron không trả lời cậu ngay, cô dùng thanh đao của mình chạm nhẹ vào người đàn ông nằm trên tuyết, khẽ nói:

Randolph mỉm cười rồi ngoái đầu nhìn về phía sau, cách không xa chỗ cậu đang đứng có ba bóng người quen thuộc đang từ từ tiến tới.

Với vẻ điềm tĩnh thường thấy, Dan Heng ra hiệu cho March 7th và Stelle lùi lại một chút. Sau đó cậu chậm rãi lắc đầu, bình tĩnh nói:

Tấm thẻ trông khá cũ kỹ, mép thẻ thì bong tróc ố vàng, giống như đồ vật đã qua tay nhiều người hàng chục năm, đến bây giờ thì được dán thêm tấm ảnh của Sampo lên để sử dụng.

Cô liếc về phía March rồi nói tiếp:

Mỗi khi cô bước đi bọn chúng lại v·a c·hạm vào nhau và phát ra âm thanh leng keng.

Anh ta lật đật ngồi dậy, dùng tay phủi hết tuyết đọng trên cơ thể, giọng điệu bỗng nhiên trở nên đầy oan ức và đáng thương:

“Nhanh lên nào! Hai người kia đã đi trước một đoạn rồi!”

Anh ta hoảng hốt giơ hai tay lên, lớn tiếng nói:

Randolph lặng lẽ tiến tới từ phía sau, nhẹ nhàng phủ một chiếc áo khoác lên vai Acheron và cẩn thận phủi lớp tuyết mỏng trên mái tóc của cô.

“Từ lúc anh xuất hiện thì hắn đã định t·ẩu t·hoát rồi, Đội Trưởng Gepard. May mắn là bạn của tôi đây rất đáng tin cậy, đặc biệt là ở khoản bắt giữ t·ội p·hạm.”

Tuy nhiên cả nhóm vẫn đứng bất động, chờ xem động thái tiếp theo từ đối phương.

Ánh mặt cậu lướt qua tấm huy chương trên ngực người thanh niên đối diện, ngay lập tức nhận ra những người này có thể thuộc q·uân đ·ội của hành tinh này.

Dan Heng nhanh chóng hiểu ra tình hình hiện tại mà bọn họ đang vướng phải.

Từ trong đội ngũ một người thanh niên tóc vàng bước ra, có vẻ như là sĩ quan chỉ huy của chi đội này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đỡ này, chính nghĩa tất sát!”

March 7th lập tức quay sang cốc đầu Stelle một cái, hậm hực nói:

Đội Tàu Astral lúc này đã tiến vào quỹ đạo ổn định quanh hành tinh Jarilo-VI. Toạ độ đáp xuống của đội khai phá là một vùng đất hiếm hoi có nhiệt độ tương đối ôn hoà giữa những vùng đất bị bao phủ bởi băng tuyết lạnh lẽo, một điểm khởi đầu lý tưởng cho chuyến khai phá lần này.

"Ôi, khách hàng thân mến xin hãy tin tưởng tôi, gặp được Sampo này chính là may mắn của các vị. Nói thật nhé, Belobog chẳng khác gì một cái mê cung khổng lồ cả. Nếu không có người bản xứ như tôi dẫn đường, đảm bảo các vị sẽ lạc đường ngay lập tức. May mắn thay, Sampo Koski này luôn sẵn sàng phục vụ với mức giá phải chăng nhất!”

“Anh còn định nắm tay tôi đến bao giờ?”

Mặc dù cả hai phối hợp làm chuyện xấu rất ăn ý, nhưng khi phối hợp làm việc nhóm thì lại chẳng hợp rơ chút nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên vai Stelle hiện tại là một chiếc ba lô khổng lồ, lỉnh kỉnh đủ loại dụng cụ treo đầy hai bên.

Randolph gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cậu cúi người xuống quỳ một chân trên nền tuyết, vỗ nhẹ vài cái lên vai anh ta.

March 7th hơi ngớ người trước câu hỏi bất ngờ, cô lắp bắp:

Nhìn lướt qua tấm thẻ ID, Randolph cực kỳ nghi ngờ tính xác thực của nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Randolph và Acheron từ phía sau chậm rãi bước đến. Cậu liếc nhanh qua tấm huy chương trên ngực đối phương, ánh mắt dừng lại một chút ở dòng chữ được khắc trên thẻ tên rồi nhún vai, thản nhiên nói:

Răng rắc.

Quan sát tình hình bỗng nhiên trở nên căng thẳng, March 7th lùi lại nửa bước, bàn tay bất giác đặt lên cung tên ở sau lưng.

Anh ngay lập tức cúi đầu xuống nhìn, hoá ra đó là Sampo đang nằm chỏng vó cùng với phần đầu cắm sâu vào trong tuyết.

Ngay lúc cậu đang phân vân, Sampo lập tức nắm lấy cơ hội, anh nhanh chóng nở một nụ cười lấy lòng rộng đến tận mang tai, vô cùng tha thiết nắm lấy tay Randolph nói:

“Á!”

Stelle vác cây xẻng lên vai, làm bộ chuẩn bị xúc đất, đáp lại một cách tỉnh bơ:

Bốp.

Bị ánh mắt lạnh nhạt của Acheron nhìn chằm chằm khiến cho người đàn ông lập tức duỗi thẳng lưng, không còn vẻ ngượng ngùng vô tội như trước.

Dan Heng, Randolph và Acheron nhanh chóng tiến lại gần để xem thứ đã bị Stelle đánh bay là gì.

“Không phải March cũng đang mang một cái ba lô rất to sao?”

March 7th vỗ trán, giọng đầy bất lực.

“Đừng có bịa chuyện rồi kéo tôi vào mấy câu trích dẫn ngớ ngẩn đó của cô! Vả lại người này còn chưa có c·hết đâu!”

Stelle dùng tay lau đi những mồ hôi vô hình trên trán, giơ một ngón tay lên lắc qua lắc lại phản bác:

Stelle phóng nhanh tới, cô nhảy lên thật cao rồi vung gậy đập mạnh xuống.

Mặt trời dần khuất bóng đằng sau những đám mây dày đặc, để lại bóng tối phủ kín những dòng sông băng đen thẫm và các vách núi trơ trọi. Trong cơn gió rét buốt thoảng qua, những nhánh cây đóng băng khe khẽ rung động, tạo nên những âm thanh lanh lảnh vui tai.

“Có lẽ có chút gì đó nhầm lẫn ở đây. Chúng tôi không phải đồng bọn của ai cả, chỉ là những lữ khách trùng hợp đi ngang qua đây thôi.”

"Ở bên kia, bao vây bọn hắn lại!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Thế Giới Băng Tuyết