Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: Khởi Hành
"Nói bậy, đó là một khoản đầu tư. Đợi xem, tương lai chắc chắn tôi sẽ kiếm lời gấp bội.”
“Phải.”
Herta không trả lời, hoặc có thể nói… câu hỏi đó vốn không cần một câu trả lời.
Herta không biểu lộ gì trước lời châm chọc của người phụ nữ, đôi mắt dán chặt vào màn hình dữ liệu trước mặt.
“Hành khách Randolph và hành khách Acheron, đích đến của đội tàu là Penacony sẽ không thay đổi. Mười phút nữa đội tàu sẽ khởi hành, xin hãy chú ý nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Câu nói của Herta khiến cho đôi lông mày thanh tú của Ruan Mei cau lại, trên gương mặt hiện lên vẻ trầm tư.
Đôi mắt tròn xoe long lanh như ngấn nước, trên đầu đội một chiếc mũ cùng với đôi tai dài như thỏ xám, Pom Pom nghiêng đầu nhìn Randolph một cách đầy thắc mắc và nói:
Chương 33: Khởi Hành
“Dữ liệu từ Vũ Trụ Mô Phỏng cho thấy kết quả rất khả quan. Nhờ sự trợ giúp của đứa bé kia, tôi đã thu thập đủ dữ liệu để chúng ta nghiên cứu trong một khoảng thời gian.”
Giọng nói từ ký ức vang lên, nhưng lại không hề mang theo sắc thái tự hào hay ngưỡng mộ nào, mà chỉ là một sự cay đắng khó diễn tả.
Dù cho quan hệ giữa bọn họ là cấp trên và cấp dưới, Asta vẫn luôn xem cậu như người nhà.
Ruan Mei dừng lại một lúc, bắt đầu rà soát qua hàng loạt dữ liệu thí nghiệm trong trí óc.
Cô dừng lại một chút, cố ý kéo dài một nhịp trước khi buông ra câu nói tiếp theo: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thế nào? Anh cần Pom Pom giúp gì nào?"
“À, đừng quên, bữa sáng ngày hôm nay cũng là do Pom Pom chuẩn bị đấy. Anh có muốn nói một lời cảm ơn với tàu trưởng của chúng ta hay không nào?”
Acheron khẽ lắc đầu, giọng nói không hề có một chút vội vã nào đáp lại: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ngay lập tức thả Pom Pom xuống đất, co giò chạy thật nhanh ra nấp ở phía sau lưng Stelle, vừa che mặt vừa hét lên:
Randolph quay sang Acheron và khẽ nói:
Acheron gật đầu, vẻ mặt như đang cân nhắc điều gì đó, nhưng cuối cùng cô chỉ buông một câu ngắn gọn:
Cô quay lưng bước đi, để lại Arlan đứng nhìn theo, vừa thở dài vừa mỉm cười bất lực.
Hình ảnh ba chiều của Ruan Mei vụt tắt, để lại Herta vẫn ngồi đó lặng lẽ xoay tròn trên chiếc ghế của mình, ánh mắt chìm vào dòng suy nghĩ xa xăm.
"Và dựa trên tính toán của tôi, từ hạn mức năng lượng vận mệnh mà mẫu thí nghiệm này có thể chịu được, bản thể của nó “trên lý thuyết” đủ khả năng chịu tải nguồn năng lượng số ảo tiếp cận cấp độ… Ngụy Lệnh Sứ.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ đi sự tĩnh lặng của căn phòng:
Nhưng đây là lần đầu tiên cô hỏi ý kiến cậu về một người khác giới.
Trước mặt Himeko là hai tách cà phê mới pha theo công thức cô vừa nghiên cứu từ những ngày lưu lại trên Trạm Không Gian Herta.
Ruan Mei nhướn mày ngạc nhiên, cô hơi nghiêng đầu về phía Herta như muốn xác nhận lại điều mình vừa nghe:
Giọng cô trầm xuống, Ruan Mei cúi đầu nhìn Herta và nói:
“Tế bào của mẫu gen này có sức sống vô cùng phi thường, có thể sánh ngang với Dân Trù Phú dù cho không được ban phước bởi Trù Phú. Ngay cả khi bị tách rời khỏi cơ thể trong một thời gian dài, chúng không c·hết đi mà chỉ rơi vào trạng thái ngủ đông, chỉ cần một cú hích vừa đủ là có thể hoạt động mạnh mẽ trở lại." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Pom Pom thoáng chút giật mình nhưng cũng không nói gì, mặc dù hành vi này của Randolph có phần thất lễ, nhưng vì là Tàu Trưởng nên lần này Pom Pom quyết định miễn cưỡng nhắm mắt cho qua.
Bỗng nhiên March 7th đang ngồi ngẩn người trên ghế sofa bật dậy như một cái lò xo.
Đầu tàu chậm rãi chuyển động kéo theo những toa tàu phía sau lăn bánh dọc theo đường ray vô hình, và dần biến mất vào trong biển sao vô tận.
"May mà hai người không giống những người khác, bọn họ cứ né tránh mỗi khi tôi đề cập đến cà phê thôi. Xem ra chúng ta rất hợp nhau."
Qua khung cửa kính, Randolph nhìn thấy Asta và Arlan đang đứng vẫy tay từ biệt bọn họ.
“Tàu Trưởng... đúng là đặc biệt.”
“Đúng vậy, không hợp. Nếu dễ dàng đoán ra quá, tôi sẽ còn nghi ngờ mục đích của anh ta. Đi thôi, Arlan, tôi tin vào mắt nhìn người của mình.”
Sau vài giây lục lọi, Pom Pom móc từ chiếc mũ của mình ra hai viên kẹo, đưa cho Randolph và Acheron rồi nói:
Đột nhiên hình ảnh ba chiều của một người phụ nữ trẻ hiện lên bên cạnh Herta. Ánh sáng màu xanh nhạt từ hình ảnh ba chiều phản chiếu lên bề mặt kim loại lạnh lẽo của con rối.
Đôi má của Pom Pom đỏ ửng lên rồi giãy giụa dữ dội.
Randolph giống như sực nhớ ra điều gì đó, cậu nhìn quanh toa tàu một lượt rồi hiếu kỳ hỏi:
Ngồi ở phía đối diện, Himeko khẽ mỉm cười, nhấc tách cà phê lên và nhấp một ngụm nhỏ.
. . .
"Nhắc mới nhớ, Tàu Trưởng của đội tàu là ai vậy? Từ lúc lên tàu đến giờ tôi vẫn chưa được gặp Tàu Trưởng."
“Arlan, anh cảm thấy người đó... có hợp với tôi không?”
Herta chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt vô cảm lướt qua hình ảnh ba chiều đang nhấp nháy của người phụ nữ kia rồi đáp:
“Hu hu hu! Nhớ Pom Pom quá đi mất! March bé bỏng vừa mới trải qua một chuyện thật kinh khủng, cần phải bổ sung vitamin Pom Pom ngay lập tức để lấy lại tinh thần mới được!”
“Herta, tôi cần thêm mẫu thí nghiệm. Hoặc nếu có thể… là toàn bộ bản thể. Mẫu gen này là một vật thí nghiệm hoàn hảo để thai nghén ra bào thai của bất kỳ dạng sống nào.”
"Không, lễ hội trên Penacony còn chưa bắt đầu. Đội tàu có lẽ cũng đợi đến lúc bắt đầu lễ hội mới khởi hành. Dừng chân ở Jarilo-VI một chút cũng là ý hay."
“Không hợp.”
“Thế nào rồi?”
Hình ảnh ba chiều của Ruan Mei tiến lại gần sát với gương mặt của Herta, đôi mắt cô ánh lên sự hứng thú mãnh liệt, giọng nói trở nên đầy mê hoặc:
“Tiểu thư, tiền của cô chạy mất rồi.”
Khi đội tàu đã biến mất, Arlan mới quay sang nhìn Asta, lắc đầu nói:
Trái ngược với cô, Stelle vẫn bình thản ngồi tận hưởng bữa sáng, tuy nhiên đôi mắt sáng như đèn pha không ngừng dõi theo Randolph, đôi môi thỉnh thoảng bật ra những tiếng lẩm bẩm kỳ quái:
"Nhân tiện thì tôi muốn nói qua về lịch trình sắp tới. Đích đến vẫn sẽ là Penacony, nhưng chúng ta sẽ phải dừng lại tại Jarilo-VI trong một vài ngày.”
Nghe vậy Herta liền nghiêng đầu sang, gương mặt biểu lộ ra một chút hứng thú khi nghe đến cụm từ "hoàn hảo" từ miệng của Ruan Mei, giọng nói có phần tò mò hơn thường lệ:
"Tốt. Như vậy tôi sẽ báo cho Tàu Trưởng giữ nguyên lịch trình."
“Lệnh Sứ?”
Hình ảnh một người thanh niên thoáng hiện lên trong bộ nhớ của Herta.
Herta nhíu mày tỏ vẻ khó tin. Nhưng cô vẫn giữ im lặng không ngắt lời Ruan Mei, khoanh hai tay lại và chờ đợi cô ấy nói tiếp.
“Đặc biệt... nhưng đáng yêu.”
“Hoàn hảo. Mẫu gen này… hoàn hảo đến mức đáng kinh ngạc.”
“Và… bước sóng ấy thuộc về Hư Vô.”
Cô lao đến ôm chầm lấy Pom Pom, nhấc bổng tàu trưởng lên không trung và dùng mặt mình cọ xát liên tục vào đôi tai dài mềm mại của Pom Pom.
“Nếu không thể cung cấp thêm mẫu thí nghiệm thì lần gặp này kết thúc tại đây. Khi nào cô có thứ gì mới hãy nói cho tôi, tôi sẽ chờ.”
“Hiếm lắm mới thấy cô giao đồ chơi của mình cho người khác.”
"Cô không có ý kiến gì sao?"
Câu hỏi này khiến Arlan phải ngơ ngác trong giây lát.
Asta lập tức bật cười, vỗ nhẹ một cái lên vai Arlan, nửa đùa nửa thật đáp lại:
Tại bãi đáp của Trạm Không Gian Herta, Đội Tàu Astral đang từ từ rời khỏi vị trí neo đậu.
"Từ dữ liệu của lần khai phá trước trong Kho Lưu Trữ của Đội Tàu Astral, nơi đó là một hành tinh bốn mùa đều như mùa xuân, khí hậu vô cùng ấm áp dễ chịu, là một chỗ lý tưởng để nghỉ mát trước khi tham gia lễ hội tại Penacony."
Ngồi đối diện với Randolph và Acheron là Himeko đang nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, mùi hương đậm đà từ chiếc tách trên tay khiến cô nheo mắt thích thú.
Nói dứt lời Pom Pom vẫy tay chào cả hai rồi lon ton chạy về phía đầu tàu.
“Xin được giới thiệu, đây là Pom Pom, Tàu Trưởng của Đội Tàu Astral. Nếu anh thắc mắc vì sao không gặp được Pom Pom dạo gần đây, thì đó là vì… Pom Pom bận tu sửa đội tàu, rồi lại ngủ quên luôn ở trong toa động cơ, mãi đến tận ngày hôm qua tôi mới tìm thấy được Pom Pom.”
“Còn cô thì sao, Ruan Mei? Có tiến triển gì với mẫu thí nghiệm kia không?”
"Hư Vô không quan tâm đến bất kỳ điều gì, chỉ có những kẻ xấu số tự bước vào bóng tối của Ngài và tự mở rộng con đường vận mệnh trước khi trở thành cái bóng của Hư Vô mà thôi.”
“Cô có nhớ thí nghiệm Hồi Tổ của thiên tài số 64 Dr. Primitive không? Tôi nghĩ rằng mẫu gen này chính là sản phẩm hoàn hảo mà ông ta hằng mong muốn. Một bộ gen vượt trội, được chắt lọc qua hàng trăm triệu năm tiến hóa để đạt tới sự hoàn hảo tuyệt đối.”
Bỗng nhiên Ruan Mei đột ngột ngừng lại, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Nói rồi cô ngừng lại, đưa tay lên sờ cằm, ánh mắt thoáng vẻ suy tư trước khi bất ngờ hỏi:
Randolph khẽ gật đầu, sau đó tiến lại gần để tách Pom Pom ra khỏi March 7th.
Trong Toa Tiệc Tùng của đội tàu, mọi người lúc này đang quây quần bên bàn ăn thưởng thức bữa sáng, nhưng bầu không khí sáng hôm nay có chút khác biệt so với mọi ngày.
Bên trong văn phòng tối giản nhưng đậm chất công nghệ của Herta, có một con rối đang ngồi bất động trên chiếc ghế xoay giữa phòng, đôi mắt vô hồn dán chặt vào những dòng ký tự được hiển thị từ một cái cổng thông tin đang chậm rãi trôi lơ lửng giữa không trung.
Sau đó Himeko quay sang Acheron, mỉm cười hỏi:
Còn Pom Pom thì nhanh chóng núp ra sau Randolph, ôm chặt lấy chân cậu, run rẩy nói:
Ruan Mei lúc này đã không còn vẻ bất ngờ ban đầu nữa, sau một lúc suy tư cô liền quay lại với vẻ dịu dàng tao nhã thường ngày.
Himeko gật đầu, cô đặt ly cà phê xuống bàn rồi nói:
Người phụ nữ trẻ nhếch môi cười, như thể đang tận hưởng sự trêu chọc của mình với con rối của Herta.
Dan Heng và Welt thì không khác gì mọi ngày, chỉ thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Randolph bằng ánh mắt kỳ lạ và khẽ lắc đầu, nhưng không ai nói lời nào cả.
Ánh mắt cô tràn đầy vẻ thích thú khi nhìn Randolph rồi nói:
Sau đó Herta nhún vai dửng dưng nói tiếp, tỏ vẻ không bận tâm gì mấy.
Herta gật đầu, giọng nói vẫn lạnh nhạt như thường lệ.
“Không thể nào. Hư Vô không thể tồn tại Lệnh Sứ, trừ khi…”
“Không thể. Những mẫu thí nghiệm gửi cho cô đã là giới hạn tôi có thể làm hiện tại. Đứa nhóc đó luôn có một Lệnh Sứ theo sát. Nếu muốn cô có thể tự mình ra tay.”
Ngay khi nhìn thấy cậu đang tiến tới, đôi mắt của March liền xoay tròn trong vô thức.
“Hành khách March 7th! Thật thất lễ! Không được phép đối xử với Pom Pom như thế!”
Cô dùng tay tạo thành động tác gọi điện thoại rồi áp lên tai, ra hiệu cho cậu một cách hài hước, trong khi Arlan đứng bên cạnh ôm Peppy trong tay, chú c·h·ó nhỏ cũng vung vẩy đôi chân của mình như thể chào tạm biệt.
“Những tế bào cấp thấp sẽ ngay lập tức bị đồng hóa khi tiếp xúc với nó. Còn khi tương tác với các tế bào có cấp độ sinh mệnh tương đương thì sẽ xuất hiện hiện tượng cộng sinh, với tế bào của nó sẽ trở thành chủ thể chi phối của thể cộng sinh."
Randolph và Acheron nhìn nhau một lát rồi thản nhiên bưng tách cà phê lên nhấp từng ngụm.
Ngón tay của cô gõ nhịp đều đặn trên bàn làm việc, âm thanh lạnh lùng vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng, thản nhiên nói:
[Thiên tài… là như vậy sao? Vô nhân tính, coi thường sinh mạng, không hề có sự đồng cảm?]
Ngay khi Randolph vừa dứt lời thì một giọng nói trong trẻo như trẻ con, không phân biệt được là nam hay nữ bất ngờ vang lên từ phía sau lưng cậu.
“Một cục Stellaron mọc chân chạy loanh quanh cũng khá thú vị. Dù sao thì nó vẫn là tài sản trên danh nghĩa của tôi, không phải ai cũng có thể nhúng chàm được.”
“Hành khách Randolph, xin hãy bảo vệ Pom Pom khỏi hành khách March!”
Herta xoay nhẹ người trên chiếc ghế tựa và gật gù nói:
Randolph nhẹ nhàng đặt Pom Pom xuống chiếc ghế bên cạnh Acheron, Pom Pom vội vàng chỉnh lại chiếc mũ của mình, rồi nhanh chóng kiểm tra từ đầu đến chân để xem có bị March 7th “cọ xát” đến rơi mất món đồ nào không.
Randolph quay ngoắt lại, đảo mắt quanh khắp toa tàu và rồi nhìn thấy được một sinh vật nhỏ bé, chỉ cao tầm 50 centimet, trông giống như một con thú nhồi bông biết đi đang ngẩng đầu lên nhìn mình.
Asta gật gù đồng tình, đôi môi khẽ nhếch lên nói:
Ruan Mei khẽ mỉm cười, cô đặt tay lên cằm như đang cân nhắc mình nên nói gì tiếp theo, trong đôi mắt lóe lên một tia hào hứng kỳ lạ:
Dường như cảm thấy mình không thể thoát khỏi vòng tay của March 7th, Pom Pom thở phì phò vì tức giận, giậm mạnh chân lên không trung hét lớn:
Acheron dõi theo bóng dáng nhỏ bé của Pom Pom, trên môi cô thoáng nở một nụ cười hiếm hoi.
March 7th ngồi ngẩn người trên ghế sofa, đôi mắt xoay tròn trong vô định, cả người đều toát lên dáng vẻ mất hồn.
"Chưa hết, đây mới là điều tuyệt vời nhất. Khả năng tương thích năng lượng vận mệnh của nó… là 100%. Tôi đã thử nghiệm mô phỏng gây trồng dữ liệu của tất cả các loại vận mệnh mà tôi có thể: Sinh Sôi, Hư Vô, Huỷ Diệt, Ký Ức, Hoà Hợp, Trù Phú và thậm chí cả Vui Vẻ. Kết quả? Hoàn hảo. Không bài xích, không xung đột, tất cả vận mệnh đều đan xen vào nhau một cách hoàn hảo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Himeko cười khẽ, đôi mắt ánh lên sự hài lòng.
[Hoàng Đế Rubert II… từng là một thành viên của Câu Lạc Bộ Thiên Tài, phải không?]
Randolph bật cười, cúi người xuống nhấc Pom Pom lên, tiện tay vỗ nhẹ đầu của tàu trưởng.
Randolph gật gù nghe Himeko giải thích, đôi mắt dõi theo màn vật lộn giữa March 7th và Pom Pom.
“Toàn bộ con rối trong trạm không gian đều xác nhận điều đó. Bước sóng mà cô ta phát ra giống hệt dữ liệu thu được từ bản thể của tôi. Một Lệnh Sứ thực thụ.”
“Hê hê hê~”
Himeko sau đó còn nháy mắt rồi bổ sung thêm một câu:
“A! Tà vật dị giáo! Đừng có lại gần tôi!”
. . .
"Hành khách Randolph tìm Pom Pom có chuyện gì sao?"
“Đúng vậy. Trừ khi cô ta đã tự mình bước quá xa trên con đường vận mệnh. Xa đến mức hút lấy sức mạnh tương đương một Lệnh Sứ mà không cần ánh nhìn của Aeon."
Herta ngả lưng vào sau ghế, đôi mắt vô hồn nhìn về phía hình ảnh ba chiều của Ruan Mei, sau đó nhàn nhạt lắc đầu:
Arlan trả lời sau một lúc suy nghĩ:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.